Đọc truyện Xin Chào, Con Mèo Của Tôi! – Chương 11: Quyển 1 –
“ Mẹ của tôi là nữ cường nhân, tại sao tôi ko giống con gái của bà chứ?”
Khuôn mặt của Đường Tiêu Mễ cũng ko chán nản , cô cho tới bây giờ cũng ko phải người tranh cãi háo thắng với người khác, một ít chuyện để cho cô trở nên kiên cường, những năm qua, cô đã học được cách độc lập, mặc dù ko phải là người ưu tú trong mắt người khác, nhưng cô rất hài lòng với trạng thái như vậy
Phó Thụy Dương có chút ngạc nhiên nhìn cô, cũng ko nói gì, thân phận của cô vẫn khiến anh kinh ngạc, nhưng cũng ko phải đặc biệt để ý. Rất nhanh đến khu chung cư Tây Đơn, Phó Thụy Dương lại cảm thấy ngoài ý muốn, Tây Đơn là khu chung cư cũ, vị trí cũng ko phải rất tốt, Đường Tiêu Mễ là bảo bối của 2 nhà Đường, Dương, sao lại để cô ấy ở nơi như thế này. Nhưng anh cũng ko hỏi, Tiêu Mễ lấy xe đạp ở ghế sau sau đó lễ phép nói hẹn gặp lại. Cô tựa hồ cảm thấy Phó Thụy Dương ko còn khó thân cận như lúc trước nữa, sự săn sóc tỉ mỉ kia, vừa nghĩ đến đó, lại ko nhịn được đỏ mặt nói :
“ Hôm nay, cảm ơn học trưởng”
Phó Thụy Dương gật đầu 1 cái rồi lái xe rời khỏi. Đường Tiêu Mễ đợi khi chiếc xe của anh biến mất khỏi tầm mắt mới mở cửa vào nhà, ngơ ngác ngồi xuống ghế salon, sức nóng trên mặt còn chưa tiêu tán hết, trong lòng thình thịch vì hưng phấn, khó mà bình tình trở lại, anh ta còn như vậy, sẽ khiến cô động lòng mất!
Dương Thắng so với Đường Kiếm xem ra có thêm vài phần khí nho nhã, lúc còn trẻ, muốn có con gái, cho nên khi sinh liên tiếp 2 đứa con trai, đến người thứ 3 rốt cuộc cũng có con gái. Chính là mẹ của Đường Tiêu Mễ Dương Ái Hoa. Anh cả là Dương Ái Quốc, anh hai là Dương Ái Dân rất yêu thương, cưng chiều cô em gái bảo bối này, loại yêu thương này di truyền đến đời sau, cho nên đã tạo thành sự yêu thương của 3 anh em nhà Dương gia đối với Đường Tiêu Mễ.
Người nhà họ Dương thương yêu Đường Tiêu Mễ quả thật đến biến thái, dĩ nhiên lời này do Lâm Vĩ Ba nói. Thời điểm Đường Tiêu Mễ đến Dương gia, già trẻ Dương gia đã ngóng nhìn ngoài cửa từ rất lâu rồi, Tiêu Mễ cực kì hưởng thụ loại nuông chiều này, Đường Kiếm là 1 người nghiêm túc, mặc dù đối với Tiêu Mễ là ngoại lệ, nhưng không khí Đường gia vẫn tương đối nặng 1 chút. So với Dương gia, 3 anh em nhà Dương gia mà sáp lại gần thì làm cả nhà cười ko ngớt, với lại Dương Thắng cũng là người rất hiền hòa, năm đó mặc dù cũng là người rất thủ đoạn, không giống như Đường Kiếm là người ngay thẳng, nóng tính.
Dương Ái Hoa cũng từ sườn núi quay về, dĩ nhiên còn có Chu thúc thúc, Tiêu Mễ ko phải là ko thích Chu Vinh Lâm, chỉ là nhìn thấy ông đã cảm thấy khó chịu. Trước kia lúc còn nhỏ, mỗi lần đến Dương gia, Dương Thắng cũng nhắc nhở Dương Ái Hoa chú ý, rất ít khi để Tiêu Mễ với Chu Vinh Lâm chạm mặt, Dương Thắng biết đứa cháu ngoại này rất quật cường, còn có, nó không được tự nhiên, cho nên cũng ko miễn cưỡng. Nhưng bây giờ Tiêu Mễ cũng đã 24 tuổi rồi, Chu Vinh Lâm cũng là người có thân phận, địa vị, trốn tránh ko phải chuyện tốt
Ngọt ngào gọi mọi người, sau đó ôm Dương Ái Hoa, thời điểm đến Chu Vinh Lâm, Tiêu Mễ ngập ngừng nửa ngày, vẫn ko mở miệng, cảm thấy ông ấy đứng chung 1 chỗ với mẹ, không xứng. Ba hình như đẹp trai hơn ông ấy, cao hơn ông ấy, biểu tình cũng nghiêm túc hơn. Tiêu Mễ biết cha mẹ 2 bên không vừa mắt gì nhau, nhưng vẫn cảm thấy rối rắm, vì sao 2 người nhìn xứng hơn ngược lại ko thể ở chung. Chu Vinh Lâm là 1 người tốt, cô biết ông ấy tốt, lúc trước cô như xem như không nhìn thấy ông ấy, cũng ko nể mặt, nhưng ông ấy cũng ko tính toán, đối xử với mẹ rất tốt. Một người như vậy, nếu đặt trong bất kì hoàn cảnh nào, thời điểm nào, Tiêu Mễ sẽ cảm thấy người đó tác phong rất nhanh nhẹn, sức hấp dẫn còn dư âm lại, nhưng ông ấy lại cứ lần này đến lần khác đứng bên cạnh mẹ mình, cau mày, khiến cho mình ko thể mở miệng
“Tiêu Mễ”
Thanh âm của Dương Ái Hoa có chút nghiêm nghị, Đường Tiêu Mễ cảm thấy uất ức, cô biết mình rất tùy hứng, nhưng chính là cô ko muốn đối mặt. Cắn môi ko nói, Dương Ái Hoa rất ít khi hung dữ với cô như vậy, cô không để ý tới, nước mắt lượn lờ trong hốc mắt, Đường Tiêu Mễ tự nói với mình, đừng khóc, đừng khóc ra ngoài. Dương Ái Quốc nhìn em gái nghiêm mặt, Đường Tiêu Mễ lại bộ dạng điềm đạm đáng thương, thật ra, kì thực Dương Thắng với Dương Sơ Nhất ko biết làm sao cho đúng, nếu đổi lại là người khác dám ăn hiếp Đường Tiêu Mễ bọn họ đã sớm nổi giận, nhưng người đó vì sao lại là Dương Ái Hoa
“ Ái Hoa, Tiêu Mễ còn nhỏ”
Trong ánh mắt của Chu Vinh Lâm thoáng qua tia thất vọng, đưa tay kéo tay Dương Ái Hoa : “Tiêu Mễ mẹ con có làm món củ sen đường phèn con thích, muốn ăn ko?”
Đường Tiêu Mễ cúi đầu nhìn Chu Vinh Lâm cùng Dương Ái Hoa nắm tay, trong lòng cảm thấy đau nhói, nước mắt lăn dài, Đường Sơ Nhất bên cạnh, đau lòng nói :
“Tiêu Mễ?”
Anh yêu thương nhìn cô em gái này bình thường cười hi hi ha ha, chưa từng nhìn thấy cô khóc, nhưng….
Tiêu Mễ trong lòng cả kinh, nhất thời cảm thấy ko có chỗ để trốn, xoay người chạy ra ngoài, 3 anh em Dương gia vội đuổi theo, muốn kéo Tiêu Mễ lại
“ Các người ai dám đuổi theo nó?”
Bề ngoài Dương ái Hoa nhìn qua dịu dàng giống người phụ nữ truyền thống, nhưng được Dương Thắng cưng chiều từ nhỏ, Dương ái Quốc và Dương Ái Dân nâng niu trong lòng bàn tay, tranh cường háo thắng, khí thế kia, cũng ko phải ngày 1, ngày 2 có thể tạo thành. Dương Sơ Nhất bọn họ làm sao dám phản kháng?. Không thấy ông nội đằng kia còn ko dám nói lời nào sao?
“ Tính tình của nó giống y chang ba của nó, bướng bỉnh ngang ngược, cứ kệ nó đi”
Thanh âm của Dương Ái Hoa mặc dù run rẩy nhưng cũng rất kiên quyết. Đường Tiêu Mễ nghe được những người này, chậm rãi xoay người, chỉ cảm thấy tâm trống rỗng, nhìn mẹ thật sâu, trong lòng không phải ko thấy hận!
Sắp hết năm, thành phố N vẫn còn rất lạnh, Tiêu Mễ lau nước mắt, cưỡng bách chính mình nặn ra nụ cười khó coi, mình muốn đi đâu đây?. Ông nội ở chỗ nào?. Hay trở về chung cư? . Nhớ tới sau khi trở về thành phố N chưa đến thăm Phương Vân , dù sao cũng ko có chuyện gì làm, Tiêu Mễ định thuê ô tô đi Vân Sức, thời điểm đến Vân Sức. Phương Vân đang nói chuyện với khách, nhìn thấy Tiêu Mễ ánh mắt sáng lên, cùng khách chào hỏi sau đó tới ôm Tiêu Mễ
“ Dì Vân ” Đường Tiêu Mễ dẫu môi, cười nhìn Phương Vân.
“Tiêu Mễ rốt cuộc cũng trở lại a, mấy ngày trước nghe Kiến Quân nói con đã trở về, đang muốn tìm con đây”
“ Nên con mới tới thăm dì Vân a” Đường Tiêu Mễ cảm thấy ngượng ngùng.
Ở trước mặt Phương Vân, Đường Tiểu Mễ cảm thấy mình giống như em gái của cô ấy, rất thoải mái. Phương Vân mặc dù hơn 30 tuổi tóc vén lên, lộ ra chiếc cổ thon dài đẹp mắt, trên mặt cũng ko tìm được nếp nhăn, chỉ có mùi vị thành thục, vóc người cũng được chăm sóc tốt, ko có mùi thơm linh tinh như trên người những phụ nữ khác, ngược lại có mùi nhàn nhạt, khiến Tiêu Mễ ko nhịn được muốn thân cận, Tiêu Mễ thường hâm mộ nghĩ nếu như cô đến cái tuổi của Phương Vân, có thể được như vậy, thì thật tốt
Phương Vân mang theo Tiêu Mễ vào trong phòng, lựa ra 1 cái áo khoác màu vàng nhạt, bảo Tiêu Mễ mặc vào, Phương Vân vì ánh mắt của mình mà cảm thán, bởi y phục này rất thích hợp với Tiêu Mễ, vóc người thon dài, eo nhỏ cũng hiện ra. Da Tiêu Mễ vốn rất trắng, nên vào vàng sẽ tôn lên màu da của cô, thanh xuân tịnh lệ nhưng ko mất đi nét hoạt bát phối với giày bó màu đen làm cho cả người sáng lên
“ Dì Vân , không cần phiền phức như vậy, con mặc quần áo tùy tiện là được rồi” Tiêu Mễ rất ít mặc như vậy, có chút ngượng ngùng
“ Ngoan, dì chọn mấy bộ này cho con đều là đặc chế, chỉ những cái này mới xứng với Tiêu Mễ của chúng ta nhất, cũng chính là muốn em làm công việc quảng cáo cho cửa hàng của dì ” Phương Vân lôi kéo tay của Tiêu Mễ rất là dịu dàng.
“ Dì Vân , năm nay muốn tới chỗ ông nội mừng lễ năm mới, dì đi ko?”
“dì làm sao có thể đi?”
“ Tại sao ko thể đi?” Tiêu Mễ có chút gấp gáp hỏi :
“ Dì là bạn gái của chú, sau này là thím của con rồi, ông nội khẳng định cũng hy vọng dì tới”
Phương Vân thở dài một cái, ánh mắt có chút mê ly :
“ Tiêu Mễ, dì Vân cũng rất thích con, không xem con như người ngoài, con cũng biết, dì chỉ là bạn gái của chú con , dì đã chờ 10 năm rồi, nhưng vẫn chỉ là bạn gái”
Phương Vân cười khổ:
“ Dì đã ko còn trẻ, lần đầu tiên dì nhìn thấy con , con mới học cấp 2 bây giờ con cũng đã trưởng thành, cũng nên có bạn trai”
Đường Tiêu Mễ ko lên tiếng, chỉ nắm chặt tay Phương Vân, trong lòng mỗi người đều có 1 nỗi đau, cô nhất định phải tác thành cho dì Vân và chú 2