Bạn đang đọc Xin Chào Chu Tiên Sinh – Dạ Mạn – Chương 54
Editor: Lạc Tâm Vũ
Lương Nguyệt nghe Tấn Trọng Bắc nói xong thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà mệt mỏi ngồi ở trên ghế sofa, tinh thần đầy thương tổn. Cả đầu bà đều là Tiểu Đậu Nha, vẻ mặt đứa nhỏ kia hồn nhiên mà gọi bà “Bà”.
Mà lúc trước bà lại tìm Khương Hiểu nói những lời kia, bà còn nói cho Khương Hiểu, Ngôn Ngôn thích Chu Tu Lâm…. Hôm nay bà thật sự nếm sự đau đớn đến nhói tim.
Đạo diễn Tấn mở miệng nói: “Khương Ngật như thế nào?”
Lương Nguyệt sững sờ, “Vừa rồi em không hỏi nhiều, lúc này em qua, bọn họ sẽ không muốn gặp em.”
Đạo diễn Tấn thở dài một hời, “Đều đã ở tầng này, quay đầu lại hỏi một y tá, phòng bệnh kia ở đâu, mua bó hoa đưa qua.”
Lương Nguyệt nhìn ông, “Anh bồi dưỡng cơ thể tốt trước, chuyện của em sẽ xử lí tốt. Bây giờ em chỉ hi vọng, Ngôn Ngôn và Khương Hiểu không nên vì Chu Tu Lâm mà oán hận lẫn nhau. Ngôn Ngôn thích Chu Tu Lâm như vậy, kết quả Chu Tu Lâm và Khương Hiểu…”
Đạo diễn Tấn cười, “Sao lại là Chu Tu Lâm đây! Em nói Chu Tu Lâm này có làm người khác tức hay không!”
Lương Nguyệt cũng không biết làm sao.
Hơn năm giờ sau, Khương Ngật phẫu thuật xong, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đưa ông từ phòng phẫu thuật về phòng bệnh.
Phẫu thuật rất thành công, kết quả xét nghiệm cho thấy khối u không có vấn đề.
Cuối cùng mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khương Hiểu tựa vào trong ngực Chu Tu Lâm, nước mắt không thể che giấu được rơi xuống.
Thần kinh căng thẳng của Chu Tu Lâm cuối cùng buông ra, vỗ vỗ vai cô, thì thầm ở bên tai cô. “Không sao rồi, không sao rồi.”
Nước mắt của Khương Hiểu làm ướt vai anh.
Mẹ Chu ôm Tiểu Đậu Nha về nhìn thấy hai người bọn họ ôm ở cùng một chỗ, trong lòng cũng vô cùng xúc động.
Đời người có tám cái khổ, sinh lão bệnh tử, lo buồn, oán giận, chia cách đằm thắm và lòng ham muốn không được.
Nửa đời này của Khương Ngật cũng đủ gập ghềnh rồi. Ông trời phù hộ, ông thuận lợi qua cửa này.
Hai ngày sau, sức sống Khương Ngật dần dần bình phục.
Mỗi ngày sau khi tan học Tiểu Đậu Nha đều đến bệnh viện thăm ông ngoại, lần đầu đứa nhỏ này trải qua chuyện lớn như vậy, trong lòng vẫn rất sợ.
Đêm đó Khương Hiểu giúp bảo vệ ở bệnh viện, nửa đêm tiểu tử kia còn khóc tỉnh, muốn tìm mẹ.
“Ông ngoại, cháu nói chuyện xưa cho ông, hôm nay chúng cháu vừa mới học.” Cậu blah blad mà kể hơn nửa, phần sau bắt đầu tự mình thiên mã hành không* nói lung tung .
*Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.
Khương Ngật không khỏi bật cười.
Khương Hiểu cầm lấy cốc nước của Tiểu Đậu Nha, “Uống nước.”
Tiểu tử kia ừng ực ừng ực đã uống vài ngụm, nói tiếp: “Sau đó hai con yêu quái đánh một trận, đều bị thương, chủ nhân của chúng nó vội vàng dẫn bọn nó đến bệnh viện tiêm rồi.”
Khương Ngật chăm chú mà phụ họa, “Ờ, như vậy hả. Phần sau chuyện xưa này có chút giống 《 Tây Du kí 》.”
“Ông ngoại, không giống, đúng. Cháu nói chính là 《 Tây Du kí 》.” Tiểu Đậu Nha nghiêm trang.
Khương Ngật nghĩ thầm, đứa nhỏ này không có thiên phú vẽ tranh, ngược lại trí tưởng tượng phong phú, có thể tán gẫu.
Khương Hiểu cũng buồn cười, “Cha, hôm nay nó mang Đậu Nãi tới trường học.”
Khương Ngật nghi ngờ, “Trường học cho mang mèo rồi hả?”
Sáng sớm là cha Chu đưa Tiểu Đậu Nha đi nhà trẻ. Trước khi đi, Tiểu Đậu Nha nói, cô giáo để bọn họ mang động vật nhỏ đi lớp, cậu muốn mang Đậu Nãi đi.
Cha Chu vừa nghe, động vật nhỏ, vậy mang Đậu Nãi không thành vấn đề.
Tiểu Đậu Nha ôm nó, khi vào lớp học, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Người bạn nhỏ đều đã nhìn thấy một cục trắng như tuyết trong lòng cậu, từng đôi mắt nhỏ đều nhìn cậu, giống như đều đang nói Chu Tư Mộ thật là lợi hại!
Sau khi cô giáo lớp họ nhìn thấy, vẻ mặt hoảng hốt, “Tư Mộ, sao con mang mèo tới nhà trẻ rồi hả?”
Chu Tư Mộ trả lời: “Đậu Nãi cũng là động vật nhỏ.”
Cô giáo: “….Nhưng ý của cô là mang cá vàng nhỏ, rùa đen nhỏ là được rồi.”
Chu Tư Mộ: “Cô giáo, Đậu Nãi rất ngoan, cô sờ sờ nó, nó sẽ không cắn cô.”
Cô giáo đưa tay sờ sờ, “Thật đúng là đáng yêu.” Mới vừa sờ xong, cô liền phản ứng không đúng, thiếu chút nữa bị lừa rồi. “Tư Mộ, nếu không thì để người nhà qua đây đón mèo về nhà đi.”
Ánh mắt trong suốt của Chu Tư Mộ nhìn cô, “Cô giáo, con cũng đã đồng ý bạn nhỏ, hôm nay muốn dẫn Đậu Nãi tới đây cho bọn họ thấy. Cô muốn con làm người bạn nhỏ không có uy tín sao?”
Cô giáo: “….Cô không có.”
Cuối cùng, cô giáo đành chịu, luôn canh giữ con mèo này. May mà, Đậu Nãi tương đối ngoan, nhát gan, đến phòng học cũng không ầm ĩ.
Mỗi người bạn nhỏ đều mang rùa đen nhỏ, cá vàng nhỏ của mình tới, chỉ có Chu Tư Mộ ôm mèo Garfield của cậu. Thỉnh thoảng Garfield còn kêu một hai tiếng.
Chu Tư Mộ sờ sờ cơ thể của nó, “Đậu Nãi phải nghe lời, lên tiếng phải giơ tay. Giống như anh vậy.”
Cô giáo: “…”
Bạn nhỏ của bàn kia đều vô cùng thích Đậu Nãi.
“Tư Mộ, đây là mèo ba cậu nuôi hả? Nó thật đáng yêu.”
“Đúng vậy, bây giờ ba đưa mình rồi, Đậu Nãi là em trai của mình.”
“Tư Mộ, mèo của cậu có thể ăn cá hay không?” Người bạn nhỏ đối diện chú ý mà ôm chậu cá nhỏ của mình.
“Mèo là ăn cá, nhưng ba mình nói, Đậu Nãi phải ăn thức ăn mèo.”
Người bạn nhỏ yên tâm, buông chậu cá nhỏ của mình ra.
Chu Tư Mộ: “Không biết Đậu Nãi có ăn cá nhỏ hay không hả? Nếu không bắt cá của cậu cho nó ăn nhé? Bà nội mình nói ăn cá sẽ trở nên thông minh, nếu Đậu Nãi ăn cá chắc cũng sẽ trở nên thông minh.”
Người bạn nhỏ đối diện khóc, “Cô giáo, con không muốn ngồi chung với Mộ Mộ, mèo của cậu ấy sẽ ăn cá nhỏ của con.”
Cô giáo: “…”
Sau đó, cô giáo cố ý gửi tin tức cho Chu Tu Lâm anh và Khương Hiểu, mời bọn họ phối hợp kế hoạch dạy học của nhà trẻ, không nên lại cho con anh mang mèo tới nhà trẻ.
Gần tối, Chu Tu Lâm đến bệnh viện đón Khương Hiểu bọn họ về nhà. Cha Khương nằm viện, rất nhiều việc anh đều tự thân tự lực, có thể thấy được sự chú trọng của anh với cha Khương.
Hai người vừa ra khỏi tầng, thì phát hiện có một người phóng viên nam mang theo máy ảnh mờ ảo đứng ở cửa.
Chu Tu Lâm ôm con trai qua, “Đạo diễn Tấn cũng ở tầng này, hẳn là tới chụp ông ấy.”
Khương Hiểu sững sờ, “Đạo diễn Tấn?
“Lên xe hẵng nói. Anh và Mộ Mộ đi ra ngoài trước.”
Khương Hiểu gật đầu.
Hai người vượt qua phóng viên, lên xe an toàn.
Chu Tu Lâm giải thích chuyện ngày đó Lương Nguyệt đưa Tiểu Đậu Nha về một chút.
Sắc mặt Khương Hiểu nhẹ nhàng, “Thật không nghĩ tới, thế giới này thật nhỏ.” Cô suy nghĩ một chút, “Anh có cảm thấy Tấn Trọng Bắc biết thân thế của em rất sớm rồi không hả?”
“Hẳn là anh ta đã sớm biết.”
“Thảo nào đối xử với em tốt như vậy? Làm hại em còn lo lắng một chút.”
“Lo lắng gì?” Chu Tu Lâm nhíu mày, ánh mắt sáng rực nhìn cô. “Chu phu nhân, sẽ không cảm thấy Tấn Trọng Bắc thích em chứ?”
Khương Hiểu xấu hổ, nói khoác mà không biết ngượng nói: “Thế nào em cũng là người đại diện mỹ nữ.”
Chu Tu Lâm cười vang, “Giống với con trai của em rồi. Hẳn là sau khi em đi cạnh tranh mạnh mẽ hỏi thăm làm trợ lí của anh ta, anh ta phát hiện.”
“Có đôi khi Tấn Trọng Bắc thật sự làm cho người ta không nhìn thấu. Không biết rốt cuộc anh ta thích nữ sinh như thế nào?” Khương Hiểu buồn bã nói, “Lần trước gặp được chị Ảnh, chị Ảnh còn đang chờ anh ta đấy. Chị Ảnh bên cạnh còn bắt chẹt em chuyện ngọc lộ* một chút. “Với điều kiện của Tấn Trọng Bắc, đương nhiên là không thiếu sự yêu mến của nữ sinh, nhưng vì sao nhiều năm như vậy, anh ta vẫn không có nói yêu đương đây.” Khương hiểu ít khi bát quái một chút, hỏi Chu tiên sinh.
*Ngọc lộ: một thứ ngọc đẹp.
Chu Tu Lâm nổ máy, xe từ từ chìm vào trong dòng xe cộ.
“Có lẽ anh ta không là người theo chủ nghĩa hôn nhân.” Chu Tu Lâm trầm giọng nói.
Khương Hiểu thở dài một tiếng, “Thật sự là phung phí của trời.”
Khóe mắt Chu Tu Lâm tối lại trong nháy mắt.
Khu nội trú của bệnh viện một mảnh yên tĩnh.
Khương Ngật nằm ở trên giường, lúc này trên cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa. “Mời vào.”
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng từ từ mở ra, trong nháy mắt mang vào một mùi thơm nhàn nhạt trong không khí.
Khương Ngật nhìn phương hướng của cửa, chỉ thấy người nọ đi tới từng bước một. Ánh mắt ông hỗn độn, khóe miệng run run, “Uyển Uyển___”
Lương Nguyệt đi đến cạnh giường bênh, “Em nghe nói anh làm phẫu thuật.”
Khương Ngật im lặng một lúc, màu mắt từ từ khôi phục, “Ngồi đi.”
Lương Nguyệt mua một bó hoa bách hợp, bà để hoa ở một bên. “Cơ thể như thế nào?”
“Trên dạ dày mọc một khối u, bác sĩ nói cắt là tốt.” Khương Ngật trả lời.
Lương Nguyệt suy tư một chút, “Dù sao chúng ta cũng không còn trẻ nữa, ngày thường vẫn phải chú ý chăm sóc cơ thể.”
“Có vẻ em không có thay đổi quá lớn với ngày trước.”
Khóe miệng Lương Nguyệt khẽ động nhợt nhạt, “Già rồi. Hiểu Hiểu cũng đã 26 tuổi rồi. Chúng ta cũng có 26 năm không gặp rồi.”
Khương Ngật híp híp mắt, “Còn chưa chúc mừng em.”
Lương Nguyệt im lặng, “Bây giờ có đôi khi em sẽ nghĩ, rốt cuộc em như vậy có tính là thành công không? Với sự thua thiệt của Hiểu Hiểu, cả đời em không thể trả lại rồi.”
Khương Ngật nhíu mày, “Lỗi ở anh.”
Lương Nguyệt nhếch khóe miệng.
Trong lúc nhất thời phòng bệnh lại rơi vào trong yên lặng.
“Anh__”
“Em___”
Hai người cùng mở miệng, sắc mặt lúng túng.
Khương Ngật hỏi: “Làm sao em biết tin tức anh nằm viện.”
Lương Nguyệt không giấu diếm, “Mấy ngày trước chồng em làm phẫu thuật. Ngày anh phẫu thuật em nhìn thấy Mộ Mộ, mới biết được anh… Vốn định dinendian.lơqid]on tới thăm anh sớm một chút, nhưng hai ngày trước bọn họ vẫn luôn ở đây.”
Khương Ngật hiểu được trong nháy mắt, “Ông ta đối xử tốt với em không?” Hỏi xong, ông lại thì thào nói nhỏ, “Ông ta hẳn là đối xử tốt với em.”
Lương Nguyệt liếm liếm khóe miệng, “Em đã từng rất khá.”
“Vậy là tốt rồi.” Ánh mắt của ông luôn luôn ở trên người bà, trong con ngươi màu đen không vui không buồn.
“Anh biết mấy năm trước, em luôn nhờ người mua tranh của anh.”
Lương Nguyệt hơi sững sờ, bà làm chuyện này tích cực bí mật. không ngờ ông vẫn biết. “Thật xin lỗi, em chỉ hi vọng cuộc sống của hai người có thể tốt hơn chút.”
“Anh không trách em.”
“Làm sao anh biết được?”
“《 Tảng sáng 》là anh tặng cho Hiểu Hiểu, anh vẫn chưa báo cho bên ngoài. Có hai người vẫn muốn mua, một là Tu Lâm, một người khác làm anh đoán được là em.”
“Khó trách anh chưa bao giờ đống ý bán tranh cho em.” Sắc mặt Lương Nguyệt hơi đổi, “Chu Tu Lâm ở cùng với Hiểu Hiểu bởi vì liên quan đến anh?”
Khương Ngật không phủ nhận, “Anh đã cứu cậu ta ở nước Mĩ.”
Lương Nguyệt nhíu mày, “Vậy sao cậu ta và Hiểu Hiểu có thể ở cùng một chỗ?”
Khương Ngật không trả lời vấn đề này, “Bây giờ bọn họ rất hạnh phúc.”
Lương Nguyệt nắm chặt tay, “Hiểu Hiểu rất xuất sắc, anh dạy nó rất tốt.”
“Không!” Sắc mặt Khương Ngật nghiêm nghị, “Anh cũng không phải là một người cha tốt. Điểm này anh rất xấu hổ, trong quá trình trưởng thành của Hiểu Hiểu, anh cũng không hoàn thành trách nhiệm của người cha, anh cũng thẹn với những lời lúc trước đã nói với em kia. Thậm chí, anh cũng hối hận một số việc, có phải quyết định ban đầu của anh quá ích kỉ hay không.”
Lương Nguyệt cắn cắn môi, xoay mặt.
Hai người đơn giản mà hàn huyên một lát, Lương Nguyệt đứng dậy phải đi, “Anh chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Cảm ơn.”
Bà đi tới cửa, thì dừng lại, “Khương Ngật, nếu lúc trước anh không gặp em thì tốt rồi.”
Khương Ngật không khỏi cười khổ, nhưng không lên tiếng.
Chuyện cả đời này ông không hối hận nhất chính là gặp được bà.
Khương Ngật nhìn cánh cửa kia phát ngốc, gặp lại sau 26 năm, ông và bà sớm không còn như trước đây nữa.
Ngày hôm sau, đạo diễn Tấn xuất viện.
Không ít phóng viên của tòa soạn đều đã chờ ở cửa bệnh viện. Sáng sớm Khương Hiểu quay về thì đụng phải trường hợp này. Đuôi mắt phóng viên thấy cô, liền cũng không buông tha người đại diện cô đây.
“Khương tiểu thư, có phải cô đến thăm đạo diễn Tấn không?”
“Khương tiểu thư, là vì quan hệ đến việc Hứa Giai Nhân diễn 《 Trưởng Đinh 》?”
…..
Khương hiểu bị buộc không thể không trả lời, “Thật xin lỗi, hôm nay tôi tới là vì cha tôi nhập viện. Tối hôm qua tôi cũng mới biết đạo diễn Tấn là phẫu thuật, mấy ngày nay vẫn không có chú ý tin tức, hy vọng đạo diễn Tấn sớm ngày bình phục.”
Phóng viên vừa nghe người thân của cô vào viện, tự nhiên không truy đánh tới cùng với cô.
Khương Hiểu vội vàng rời đi, cũng không có nhìn về phía đạo diễn Tấn và Lương Nguyệt bên cạnh, trong lòng không hiểu có chút chua xót.
Khương Ngật vừa ăn bữa sáng xong, đáng đi trên hành lang, Khương Hiểu căng thẳng một trận, “Ba, sao ba một mình hả?”
“Không sao, ba không mảnh mai như vậy. Bác sĩ nói ba khôi phục rất tốt.”
“Vậy ba cũng phải chú ý một chút.”
Khương Ngật bị cô quản lí nghe theo, trở về phòng bệnh với cô.
“Hiểu Hiểu, con bận việc, cũng không cần thường xuyên qua đây.”
“Chuyện công việc con đều dặn dò tốt.”
“Ba, vậy ai đưa hoa tới?” Khương Hiểu thấy bó hoa của cửa hàng.
Khương Ngật im lặng một chút, “Tối hôm qua mẹ con đã tới.”
Nụ cười Khương hiểu đình trệ.
“Hiểu Hiểu, chuyện của ba và mẹ con…”
“Ba, chúng ta không nói bà ấy. Bây giờ chúng ta trôi qua rất tốt, nhiều năm như vậy bà ấy không tham gia cuộc sống của chúng ta, về sau cũng sẽ không có thay đổi gì đó.” Khương Hiểu đổi đề tài, “Đúng rồi, cô bọn họ muốn về rồi, Nguyên Nguyên muốn về nước phát triển.”
“Tại sao Nguyên Nguyên lại muốn về rồi hả?”
Ngắt lời cùng lúc, trong lòng của hai cha con đều đã tốt rất nhiều.
Chỉ chốc lát sau, Khương Hiểu lại mượn ánh sáng của đạo diễn Tấn lên tin tức rồi.
Bây giờ phóng viên càng ngày càng biết lấy tiêu đề rồi.
【 Khương Hiểu ân cần thăm Tấn Thân 】
【 Cha Khương Hiểu đạo diễn và đạo diễn Tấn Thân cùng ở một bệnh viện 】
【Chu Tu Lâm tự đi đến bệnh viện thăm cha Khương Hiểu 】
…
Tin tức tuôn ra bên ngoài.
Bốn người Tống Văn Dịch, Hứa Giai Nhân bọn họ lục tục gửi tin thăm hỏi tới cô, hơn nữa đều kèm một cái hồng bao.
Dịch Hàn: “Chị Khương, sao chị không nói cho chúng em!”
Tần Nhất Lộ: “Ngay cả Chu tổng cũng đã đi thăm chú rồi!”
Tần Nhất Lộ: “Dù sao con người Chu tổng thật tốt, có ông chủ quan tâm như vậy! Nhất định em sẽ quay phim thật tốt, chờ em thành công, em sẽ kiếm nhiều tiền cho công ty.”
Nhưng Khương Hiểu không hề dự định lấy hồng bao của bọn họ.
Tần Nhất Lộ lại gửi một câu, “Bây giờ em khiếm không nhiều lắm, chị không lấy được bao nhiêu tiền từ trên người em. Mấy người chúng em cũng chỉ Văn Dịch kiếm được nhiều, bây giờ chị ở Tấn Thành ngay cả phòng nhỏ cũng không có. Chị hãy lấy tiền này đi. Chị không lấy, mấy người chúng em làm việc cũng không thể yên tâm.”
Khương Hiểu không thể làm gì khác là nhận từng hồng bao.
Khuya về nhà, cô hỏi Chu Tu Lâm, có phải cô làm người ta cảm thấy rất nghèo không?
Chu Tu Lâm nhìn cô từ trên xuống dưới, “Nếu em nói cho bọn họ, chồng em là ai, sẽ không ai cảm thấy em nghèo.”
Khương Hiểu cười nói, “Em cảm thấy nếu bây giờ em nói cho bọn họ, anh là chồng em, bọn họ sẽ cảm thấy chính em đang nói láo.”
“Đánh cuộc một keo?”
Khương Hiểu: “….Không dám.”
Chu Tu Lâm kéo cô tới gần, “Chu phu nhân, lúc nào chồng em có thể quang minh chính đại xuất hiện cùng em? Hả?”
*****
Tác giả có lời muốn nói: Lúc nào
Nhất định chọn cái ngày lễ hoàng đạo.
Ngày mai đi làm rồi!
88 cái bao lì xì an ủi một chút!