Xin Chào Chú Lâm!

Chương 8: Đăng Kí Kết Hôn


Bạn đang đọc Xin Chào Chú Lâm! FULL – Chương 8: Đăng Kí Kết Hôn


Buổi tối, khi Dương Thành Nghị thấy Thư Phàm cùng em gái trở về liền tỏ ra vui vẻ, anh có mong cũng không được trọn vẹn bởi anh biết, nếu như anh là người ngỏ ý muốn mời cô về, chắc chắn cô sẽ tìm lý do để từ chối, vậy mà tiểu oa oa nhà anh lại lém lỉnh làm giúp enh một chuyện tốt như vậy.
Dương Thành Nghị không muốn em gái đến nhà họ Lâm nhưng không thể cấm con bé giao du bạn bè, huống hồ tình cảm của hai đứa trẻ hoàn toàn không bao giờ là điều xấu, chỉ có điều, anh cảm nhận được Lâm Dật đã thay đổi rồi, ban đầu anh thấy cậu ấy tỏ ra không có ý định gì với em gái anh, đối với người bạn như anh thấy đó là điều tốt, chỉ là sau đêm giáng sinh hôm đó, khi trở về, ánh mắt Lâm Dật nhìn Dương Tử Nghi quá đỗi khác thường, điều đó bất ngờ làm trái tim anh lo sợ.
Đêm hôm đó, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm cuối năm, cùng gửi đến nhau những lời chúc phúc tốt đẹp nhất, Thư Phàm cũng dành cho Dương Tử Nghi một phong bao lì xì lớn, điều này khiến Dương Tử Nghi vô cùng thích thú, cô không hề thiếu tiền, nhưng được nhận thêm quả nhiên vẫn là điều hạnh phúc nhất.

Đêm hôm đó mọi người đều dùng một chút rượu vang đỏ để chúc mừng năm mới, cũng là để thêm một chút may mắn cho năm mới tới mọi chuyện đều êm đẹp.
Dương Tử Nghi cũng là người có qua có lại, mang một chiếc lắc tay làm quà cho Thư Phàm, còn nhẹ nhàng nói, đây là món quà anh trai tặng cô lúc cô mười năm tuổi, là do chính tay anh trai cô làm, giờ tặng chị thì lại càng thêm ý nghĩ.

Thư Phàm liếc mắt nhìn sang phía Dương Thành Nghị e thẹn, quả thật là món đồ anh tự tay làm cô sẽ rất trân trọng, chỉ có điều là món đồ này quả nhiên quá trân quý khiến Thư Phàm ngập ngừng muốn nói thêm điều gì với Dương Tử Nghi thì cô lại tỏ ra điều muốn hờn dỗi.

Cuối cùng đành phải bằng lòng nhận lấy món quà của cô.
Sau đêm hôm đó, Dương Thành Nghị nhìn khuôn mặt em gái mình với đầy vẻ bất ngờ, con bé thường xuyên nhìn anh rồi lại cười một nụ cười quỷ dị, nhiều lần như vậy cũng khiến anh lạnh sống lưng sau mỗi lần bị con bé nhìn.

Đến cuối cùng anh cũng muốn bổ đầu nhỏ của con bé ra nhìn xem rốt cuộc nó lại có thêm suy tính gì mà lạ lùng như vậy.


Mấy ngày nghỉ lễ Thư Phàm còn ở lại Dương gia khiến anh khó mở lời, chỉ chờ đến ngày hôm nay, khi con bé vừa ngồi xuống dùng bữa sáng anh liền lên tiếng hỏi, mà anh lại không biết rằng vì câu hỏi của anh lại khiến bữa ăn càng trở lên bất ổn hơn:
– Dương Tử Nghi anh thấy dạo này em hay nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái lắm, em đừng làm ra vẻ đáng sợ đó, có gì cứ nói cùng anh đi.
Dương Tử Nghi nhìn anh chả nói gì chỉ cười cười, sau đó lại cho mẩu bánh mì lên miệng ăn vui vẻ, sau đó một lúc, cô lại quay sang phía ba Dương nhìn ông xong mở miệng lên nói:
– Ba, ba có thấy nhà mình quá neo người không?
– Ừm, quả thật quá neo người, kể ra anh trai con chịu có bạn gái rồi lấy vợ sau đó sinh cho ba một đàn cháu thì tốt.
– Ba à, chỉ e mong ước của ba khó thực hiện rồi.
Dương Thành Nghị nghe thấy câu nói này của cô dường như thấy bóng đen dường như càng ngà càng to lớn.
– Ý con là sao, nói ba nghe xem sao?
– Lão Dương, ba dạo này ở nhà suốt, không biết tình hình bên ngoài như nào đâu, dạo này thế giới của người đồng tính được mọi người trên khắp thế giới hưởng ứng và bảo vệ, nên họ có thể tự tin sống với cá tính của chính mình, không lo lắng bị kì thị giới tính nữa rồi.
– Vậy thì sao?
– Ba, nếu có ngày con của ba nói yêu người đồng giới thì ba sẽ phản đối không?
– Con sao, con chán thằng nhãi họ Lâm kia rồi sao?
– Con làm sao có thể chán anh ấy được, ít nhất con phải theo đuổi anh ấy đến khi con học xong cao trung.
– Ha ha hà, vậy con nhắc đến chuyện người đồng tính làm gì, con có phải đâu..

còn muốn trêu chọc ba sao?
Dương lão gia vừa ăn vừa cười nhìn con gái, lại thấy có điều gì đó không đúng, nhà họ Dương đâu phải chỉ có một cô con gái, chẳng phải còn có cả một người đàn ông siêng năng chăm chỉ, nhưng chưa từng có tin đồn hẹn hò yêu đương gì đây sao.

Con gái ông muốn nói gì đồng tính, sống thật với cá tính.

Dương lão đang ăn bánh mì cũng không kịp tắt nổi nụ cười của mình nhìn sang người con trai đang ung dung ăn chiếc trứng ốp nếp của mình.

Đúng là rất lâu rồi ông không đi ra ngoài, không hề nghe đến những tin đồn thổi, nhưng trước đây ông cũng từng nghe chuyện nhiều người nói Dương tổng thuộc thế giới thứ ba, lúc đó ông còn cười cho qua.

Nhưng hôm nay con gái ông cũng lấp lửng điều đó rồi, không lẽ nào..
– Dương Thành Nghị, mày còn ăn được hả con, rốt cuộc ba biết nói sao với mẹ con đây, ba sinh con ra là một đấng mày râu, mày lại có sở thích như vậy hả con, rốt cuộc mày đã dậy thì thành công hay thành thụ vậy con.

Dương Tử Nghi ngồi bên cạnh nụ cười tươi không thể tắt, nhưng cô không dám ngang nhiên cười như mọi khi, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống.

Cô biết anh đang nhìn cô, chỉ có thể càng giả vờ cúi thấp hơn nữa.

Miệng không khỏi lẩm bẩm nói:
– Anh trai, em xin lỗi, trách nhiệm trên vai anh quá lớn, em không thể anh dung túng cho anh cùng Chính Tu làm chuyện đó được.
– Dương Tử Nghi.
– Dương Thành Nghị, mày muốn làm ba tức chết phải không?
– Không phải đâu ba, đừng tin lời con bé nói?
– Vậy sao ba sắp cho mày đi xem mắt nhiều như vậy đều không được lấy một người, mày không muốn giải thích sao, vì sao tầng làm việc của mày không có phụ nữ, mày nói thật lòng cho ba nghe một lần được không?
Bàn ăn sớm đã thành một bãi chiến trường, chỉ còn lại duy nhất Dương Tử Nghi ngồi gặm bánh mì vừa cười vừa nhìn Dương Thành Nghị một cách vui vẻ, còn anh thì vừa chạy quanh bàn ăn vừa nhìn lại phía ba Dương, ba Dương tuổi đã cao, anh lại khoẻ mạnh, không thể chạy khiến ba tức thêm chỉ có thể vừa tránh những thứ ba anh ném về phía mình, vừa quay lại giải thích.
– Ba, ba quên Thư Phàm sao, cô ấy cũng là phụ nữ mà, cô ấy ở tầng làm việc của con là đủ rồi.
– Mày nghĩ ba già nên không biết gì sao, Thư Phàm nó ở bên cạnh mày năm năm, cũng sớm đã vào cùng một hội với mày rồi, mày để nó ở đấy để che giấu những điều khiến nhà họ Dương xấu hổ sao?
– Ba, hay cho anh trai cưới chị Phàm luôn đi.
Ba Dương đang chạy quanh bàn ăn liền dừng chân lại, Dương Thành Nghị cũng chết đứng với câu nói của cô.

Cô không ăn nữa nhìn lên khuôn mặt ba Dương bắt đầu nói tiếp:
– Chị Phàm chưa có bạn trai đâu, con thấy chị Phàm cũng tốt, chị ấy cũng có ý với anh trai con mà, chị ý ở bên cạnh anh trai con năm năm, chăm sóc cho anh trai con, thậm chí còn biết hết cả thói hư tật xấu của anh trai con, thậm chí còn biết hết cả bệnh tật của anh trai con mà chăm sóc anh ý tận tình, khéo đến cơ thể anh trai con khéo chị ấy cũng nhìn thấy luôn rồi ý chứ.


Chỉ có điều, gia cảnh chị ấy không tốt cho lắm, mà con thấy nhà ta đã đủ nhiều tiền rồi, chỉ cần con dâu ngoan ngoãn, chăm chỉ, sau đó sinh con cháu bộn bề là được đúng không ba.
Ba Dương nhìn Dương Tử Nghi xong liền thở dài, nhìn về phía Dương Thành Nghị.

Sau đó ông nhẹ nhàng nói:
– Đi, chúng ta đi thôi.
Dương Tử Nghi nhìn thấy ba dời đi liền nhanh chóng chạy theo.

Cho đến khi cô vui vẻ cầm giấy chứng nhận kết hôn của hai người vui vẻ chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè của mình trên mạng với dòng chữ nhỏ.

Chào mừng thành viên mới của gia đình mình.
Lâm Dật đang ngồi trong căn phòng làm việc của mình, nhẹ nhàng nhìn màn hình điện thoại nở một nụ cười thật dịu dàng và sáng lạng, cô gái ấy, anh âm thầm theo dõi, vậy mà lại cầm giấy chứng nhận kết hôn của người khác cười tươi đến vậy, có khi nào cô ấy mong muốn mình sẽ là người tiếp theo hay không.
Mà cùng lúc đó đúng bên cạnh Lâm Dật, Lã Chữ Minh lạnh hết sống lưng chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi phòng ngay lập tức..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.