Bạn đang đọc Xin Chào Chú Lâm! FULL – Chương 37
Sáng ngày hôm sau, cô liên hệ đến bộ phận nhân sự sớm, xin được số liên lạc của ba mẹ Minh Nguyệt, liền dẫn họ đến khách sạn đêm qua cô cùng Lâm Dật đã đưa hai người kia vào.
Nhìn hàng ngũ người đi vào giống như đi đánh ghen, nhân viên phục vụ quả nhiên không dám chống đối, huống hồ đây chẳng phải phu nhân của Lâm tổng hay sao.
Cho đến khi mọi người bắt đầu bước vào phòng, căn phòng lộn xộn, tư vị đêm qua hẳn là hai người đã vận động không hề ít.
Cả căn phòng vẫn còn đọng lại mùi vị của những trận giao hoan đầy dục tính.
Huống hồ, hai người đang nằm ngủ ngon giấc trên chiếc giường kia lại khiến ba mẹ của Minh Nguyệt càng không còn mặt mũi giấu đi nơi đâu hết.
Ông bà đến cạnh cửa sổ kéo thật nhanh chiếc rèm, để ánh sáng chui lọt vào căn phòng tối.
Hai người kia cũng bị ánh sáng làm cho chói mắt rồi thức giấc.
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người trung niên bước đến bên cạnh bộ bàn trà ngồi xuống.
Việc đến nước này, họ biết nói sao được đây.
Minh Nguyệt cùng Lã Chữ Minh nhanh chóng mặc tạm bộ đồ tắm tại khách sạn bước đến gần hai người kia.
Dương Tử Nghi cũng lém lỉnh ngồi xuống bên canh, cho là họ đại diện họ nhà gái còn cô chính là đại diện họ nhà trai đi.
Dù sao cô cũng có công tạo ra tình huống này, chắc chắn phải cho họ chút ít công đạo chứ.
– Minh Nguyệt, ba mẹ nuôi con lớn bằng từng này, cũng mong con có thể yên bề gia thất, mẹ đã sắp xếp cho con bao nhiêu cuộc xem mắt, đều là những người tử tế, vậy mà tại sao con không nắm bắt cơ hội, con nhìn lại bản thân mình xem, rồi nhìn lại cậu ta xem, người đàn ông như nào mới chằng chịt những vết sẹo trên người như vậy, có khác nào đám lưu manh côn đồ hay không? Mẹ thật không ngờ con lại có thể làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy!
– Ba mẹ, con quả thực xin lỗi, nhưng con không cảm thấy con sai, ai ai cũng có cuộc sống của mình, con cũng chỉ mong muốn ba mẹ hiểu và thành toàn cho con.
– Thành toàn sao, cậu ta là như nào, nhìn cậu ta có khác gì xã hội đen không, khác gì lũ đầu đường xó chợ đâm thuê chém mướn không, con chấp nhận ở bên cạnh người đàn ông như thế cả đời sao?
– Mẹ không thể nhìn những vết sẹo trên người anh ấy để phán quyết như vậy được.
– Con là đang bảo vệ cậu ta sao.
– Hai bác, cháu muốn xin thưa chuyện.
– Cậu câm miệng cho tôi, cậu có quyền gì mà thưa chuyện với tôi.
– Tôi ngủ với con gái hai bác, cướp đời con gái hai bác, hai người thấy có quyền nói chuyện một chút không?
– Cậu còn có thể trơ trẽn nói ra những lời như vậy à, tôi còn đang muốn kiện cậu tội cưỡng dâm đấy!
– Không kiện được.
– Cả Minh Nguyệt và Dương Tử Nghi đều cùng lên tiếng.
– Là con tự nguyện cùng anh ấy, ba mẹ không cần như vậy! – Minh Nguyệt lên tiếng.
– Bác gái, nghe cháu nói một chút được không? – Dương Tử Nghi cười ngọt ngào nói tiếp.
– Chuyện này quả thực không nên kiện, bác thử nghĩ xem, chị Minh Nguyệt đến nay cũng đã gần ba mươi rồi, nếu như là ở quê chắc chắn là đã bị gọi là gái ế rồi, nếu hai bác kiện tụng chuyện này lớn lên, anh Chữ Minh cùng lắm chỉ là bị phạt hành chính, huống hồ hai người đó đều là tự nguyện.
Còn nữa, bác không thể nói anh ấy nhiều vết sẹo là làm ăn không đứng đắn được.
Anh ấy là người thân tín nhất của Lâm Tổng của Lâm thị, gia sản của anh ấy cũng không hề dưới chín con số.
Vì sao có thể đánh giá qua những vết sẹo chứ.
Vết sẹo bên lưng phải của anh ấy là vì cứu cháu đấy, như vậy là côn đồ lưu manh không có tình người sao?
– Cô là cái gì mà lên mặt ở đây hả, cô tưởng mình ỉ thế là phu nhân tổng tài thì lên tiếng nói sao, nói cho cô biết, tôi không cần mấy đồng tiền bẩn thỉu các người cho con gái tôi.
Con gái tôi ăn học đàng hoàng, có bằng cấp, công ty các người tưởng thuê được nó về làm việc là thích bắt nó bán thân cũng được sao? Giờ bằng cấp của nó đầy công ty cần đến.
Mẹ của Minh Nguyệt vừa nói vừa xông đến phía Dương Tử Nghi khiến cô bất ngờ, đến cô cũng không thể tưởng tượng được Minh Nguyệt dịu dàng đến vậy lại có một người mẹ như thế.
– Mẹ, mẹ thôi đi.
Mẹ có biết gì không hả, năm con học đại học bằng của con có tốt cũng không được bằng những trường đại học hiện tại, nếu không phải Lâm thị chấp nhận con cho con vừa đi học vừa đi làm, mẹ nghĩ con có thể thuận lợi đổi bằng đại học không? Nếu không phải họ trọng dụng con thì khi ba vào phòng cấp cứu, Lâm tổng đứng ra bảo lãnh trả trước số tiền khổng lồ đó thì có ba ngày hôm nay không? Ba mẹ luôn nói với con phải nhớ ơn người giúp đỡ mình..
– Nhưng anh ta không phải Lâm tổng, con có muốn trả ơn cũng lên lấy thân báo đáp vị Lâm tổng kia chứ.
Dương Tử Nghi cùng Lã Chữ Minh nghe đến câu nói đó của bà cũng choáng váng, hóa ra bà không đồng ý Lã Chữ Minh là bởi vì bà muốn con gái bà lấy ơn báo đáp với Lâm Dật, muốn một bước trở thành thiên nga.
– Mẹ, mẹ có thấy xấu hổ không hả, mẹ có biết cô ấy là ai không, cô ấy là vợ vị Lâm tổng đấy.
– Vậy thì sao, cô ta thì có cái gì đẹp, không phải giống bộ chân gà khô sao? Mẹ nuôi con gần ba mươi năm vất vả, con không thấy nên kiếm cho mẹ một chàng rể tốt để mẹ có thể mở mày mở mặt sao?
– Nhưng không có nghĩa là con phải trèo lên giường của người có tiền, con muốn ở cạnh người con yêu thương, cuộc sống như vậy mới là êm ấm.
– Thứ con cái ngu ngốc, tao làm sao có thể rứt ruột đẻ ra mày để hiện tại mày báo hiểu tao thế sao?
Ba Minh Nguyệt cuối cùng cũng không chịu nổi được nữa, ông bắt đầu lên tiếng:
– Bà thôi đi.
Tôi chịu đựng bà đủ lắm rồi.
Con bé là người, có máu có thịt, có suy nghĩ riêng, bà chấp niệm trèo cao bao giờ mới dứt, bà không thấy mất mặt sao? Cứ cho cậu ta là đầu đường xó chợ, trẻ mồ côi không nơi nương tựa, côn đồ, xã hội đen đi chăng nữa, chỉ cần cậu ấy thật lòng với con bé, tôi nhất định đồng ý.
– Cháu là thật lòng.
Mong bác cho phép cháu chịu trách nhiệm với Minh Nguyệt.
– Được, vậy chiều nay, hai đứa chuẩn bị về nhà một chuyến, ba đưa hai đứa đi đăng kí kết hôn.
Ba Minh Nguyệt chỉ nói như vậy xong dời đi, không quan tâm đến những lời nói vọng lại từ phía sau mẹ của cô ấy nữa.
Ông cùng bà ấy lấy nhau cũng mấy chục năm rồi, tính của bà ấy sao ông không hiểu chứ.
Cứ cuối tuần bà ấy liền sắp xếp cho con gái ông đi xem mắt là ông cũng đủ hiểu tâm trạng buồn tủi của con ông.
Tuy ông không phải người mang nặng đẻ đau cô chín tháng nhưng không thể nói ông không đủ yêu thương cô.
Nhiều năm ông luôn giữ thái độ dịu dàng cũng một phần là do thương vợ.
Nhưng còn con gái ông, ai sẽ là người thay ông thương con bé.
Lần này ông nhất định phải đứng lên đấu tranh lại với chính vợ của mình.
Chỉ cần là người yêu thương tôn trọng con bé đối với ông là đủ..