Bạn đang đọc Xin Chào Chú Lâm! FULL – Chương 25: Con Trai Lâm Dật
Bữa tiệc sớm muộn cùng có lúc tàn.
Mọi người cùng hẹn nhau đi du lịch tại thiên đường biển đảo.
Thú vui của những người giàu có là tiêu tiền như nước, nhưng khi Dương Tử Nghi kiến nghị để Hứa Minh Thành chi tiền thì mặt cậu ta cũng nữa muốn khóc nửa muốn cười.
Nhà họ không thiếu tiền, nhưng vì sao con bé còn đâm cho anh thêm vết thương vào tim bằng câu “Để người ế như anh Hứa chi tiền là hợp lý nhất”.
Mọi người cũng vì câu nói của cô mà đều trở lên vui vẻ.
Duy nhất chỉ có Hứa Minh Thành đau lòng, vì sao Lâm Dật cũng chưa hề có vợ lại không bị sát muối vào vết thương, chỉ có anh, chỉ có anh bị như vậy thôi sao?
Vài ngày sau, cả một nhóm người liền xuất hiện vui vẻ trên bến đỗ của thiên đường biển đảo.
Từng cặp đôi trai gái đi cùng với nhau tạo lên một khung cảnh vừa lên thơ lại vừa lãng mạng nếu không cần chú ý đến một người phụ nữ nhỏ bé và một thân hình chưa đến một mét phía sau.
Mọi người đều nói con trai của Dương Thành Nghị bám cô chứ không hề yêu thương bố mẹ, điều này khiến cho cô gái nhỏ vừa đi đến đâu lại phải dẫn thêm một đứa trẻ nhỏ đi cùng.
Mà hai người kia lại chỉ chăm chú đến việc bồi dưỡng tình cảm.
Nhìn lại quãng thời gian ba năm đã trôi qua.
Lục Triển Vũ cùng Lâm Tiểu Lan sớm đã kết hôn, hai người sống cùng nhau trong hòa bình, vui vẻ, chỉ có điều Lục Triển Vũ vẫn còn điều gì đó băn khoăn trăn trở, còn Lâm Tiểu Lan lại luôn em dè, hai người họ không giống không cặp vợ chồng, cho dù là yêu thương nhưng vẫn là xa cách, Dương Tử Nghi nhìn đương nhiên hiểu được, có lẽ Lâm Tiểu Lan và Lục Triển Vũ vẫn còn những vướng mắc trong lòng của riêng mỗi người.
Lần này cô nhất định phải tìm được nguyên nhân giữa hai người bọn họ.
Hứa Minh Thành hai tay bên cạnh là hai mỹ nữ nóng bỏng, anh ấy vẫn như vậy không thể nào thoát nổi sự hào hoa của công tử ăn chơi trác tán.
Dương Tử Nghi nhìn anh thôi cũng muốn nói sớm muộn gì anh cũng thượng mã phong mà đi gặp tông ty họ hàng.
Chỉ có vợ chồng Thư Phàm là tình cảm nhất, năm đó Dương Tử Nghi bày trò khiến hai người đăng kí kết hôn.
Cứ ngỡ hôn nhân hai người không bền vững, nhưng sự cố của Dương Tử Nghi ba năm trước khiến cho Thư Phàm đang mang thai tháng đầu phải cùng cô bay ra nước ngoài, khi đó sau một đêm mệt mỏi cùng vơi quá trình bay đường dài khiến chô ấy sảy thai, điều này đối với Dương Tử Nghi mà nói là một loại ăn năn, Dương Thành Nghị cũng luôn tự trách mình vì bản thân vô tâm, vội vàng sắp xếp cho em gái mà không hề biết đến chuyện vợ mình mang thai.
Còn đứa trẻ đang theo sau lưng Dương Tử Nghi chính xác là con trai của cô ấy, nhưng khi cô ra nước ngoài điều trị đến vài tháng sau mới phát hiện ra đêm hôm đó cô vừa nhận máu của anh, lại còn nhận cả mầm mống của anh nữa.
Nhưng khi đó cô lại không muốn để cho anh ấy biết sự tồn tại của A Dực, liền tuyên bố với mọi người rằng đây là con trai của Dương Thành Nghị, dù sao cũng có chút ít giống nhau chắc không ai quá để ý.
Lần này cô vốn dĩ muốn để cho thằng bé vô tư dạo chơi bởi đây cũng là lần đầu thằng bé về nước, môi trường sống ở nước ngoài và trong nước quá khác nhau, huống hồ, thằng bé đúng là thừa hưởng gen tốt khiến IQ của nó phát triển vượt bậc, mới ba tuổi thôi cũng khiến Dương Tử Nghi đau đầu khổ não vì những câu hỏi mang tính chất lái buôn giống y hệt người kia như đúc.
Không hổ là cùng một khuôn não sinh ra.
truyen bac chien
Thằng bé ba tuổi mà Dương Tử Nghi đã bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu, huống hồ chỉ cần thêm hai năm nữa, chắc chắn thằng bé sẽ bộc lộ thêm cả tính cách giống hắc bang của ba nó nữa thì cô đảm bảo sẽ mang trả nó về nhà họ Lâm, không thể tiếp tục nuôi dưỡng nữa.
Khi mọi người đến cửa khu nghỉ dưỡng của thiên đường biển đảo, Dương Tử Nghi nhanh chóng chạy đến đòi mình muốn làm chủ chia phòng.
Cô chia Dương Thành Nghị và Thư Phàm một phòng, Lục Triển Vũ cùng Lâm Tiểu Lan một phòng, Hứa Minh Thành và một vị mĩ nữ kia một phòng, cô còn không quên mượn Hứa Minh Thành một vị mĩ nữ dành cho Lâm Dật cùng phòng, còn lại là cô và Tiểu Dực một phòng, sau đó cô liền vui vẻ nói với Tiểu Dực:
– Bé con, tự kéo va li đồ của con đi, ta không kéo được cho con đâu, rất mất sức.
– Để anh.
Dương Thành Nghị nghe thấy em gái nói với con trai như vậy liền thở dài, gõ vào đầu cô một cách cưng chiều sau đó liền một mạch ôm đến ba bốn chiếc va li liền muốn kéo về một hướng, Thư Phàm nhìn thấy vậy liền giúp đỡ anh, quả đúng là chỉ có tình yêu mới có thể kiến cho hai người phát cẩu lương miễn phí.
Mọi người về phòng liền nhẹ nhàng nghỉ ngơi và sắp sếp đồ, rõ ràng ban đầu Dương Tử Nghi cố ý sắp xếp phòng của cô cách thật xa Lâm Dật ai ngờ Lâm Tiểu Lan cùng Lục Triển Vũ lại có thể hợp sức với nhau đổi phòng cho Lâm Dật, để anh ấy có thể ở gần phòng cô nhất.
Căn phòng có hai mặt hướng ra biển, cửa kính cùng rèm trắng, lại cộng thêm nước biển xanh mát, gió biển lùa vào căn phòng khiến cho Dương Tử Nghi cảm thấy buồn ngủ.
Dương Tư Dực nhìn mẹ mình đang ngáp liền lắc đầu chán ngán.
Hơn một năm nay từ ngày cậu có ý thức, biết nói liền được mẹ dặn dò rằng khi ở bên ngoài tuyệt đối không được mọi là mẹ, mà phải gọi là cô, còn bác Nghị thị gọi là ba, bác Phàm thì gọi là mẹ, dần già cậu cũng biết tâm tư của mẹ.
Đến nửa năm nay cậu mới thấy mẹ cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, hơn nữa những lần trước cậu khi ngủ cùng hai bác cũng đều nghe thấy rằng hai bác nói rằng, khi đó là ba tổn thương mẹ mới khiến mẹ rơi vào tâm bệnh, khiến cậu bị sinh non.
Nhưng mẹ cho dù có cười nhiều hơn, vui vẻ hơn đi nữa, so với cậu lại càng không giống người lớn chút nào, ngoài ăn và ngủ đôi lúc lại nổi hứng thú nấu nướng thì mẹ chỉ toàn ngồi vẽ ra những thứ ngoằn nghèo lung tung còn cậu lại chả thấy mình giống mẹ tý nào, cậu thích nghiên cứu những thứ giống như kiểu dao kéo, súng, chỉ có điều ở lứa tuổi của cậu khi chỉ cần động vào những thứ đó là đủ khiến cho mẹ phùng mồm trợn má lên quát mắng rồi.
Nhưng cho dù nói sao đi chăng nữa, tuổi của cậu đối với mẹ vẫn là nên ty sữa và ăn ngủ thôi.
Lâm Tư Dực cho dù so sánh với những đứa trẻ bình thường quả nhiên hơn hẳn, thằng bé không những thông minh nhận biết được được khá nhiều mặt chữ, thậm chí đến suy nghĩ của thằng bé nhiều lúc cũng khiến Dương Tử Nghi đau đầu.
Lâm Tư Dực lại cực kì hiểu chuyện, chỉ cần nhìn thấy nét mặt Dương Tử Nghi không vui thằng bé liền tỏ ra cực kì người lớn khiến cô quả thực chỉ biết ôm thằng bé vào lòng.
Nếu để nói ngoài khoản biết chữ và đêm ngủ vẫn còn sờ tay lên ngực cô thì không thể hiểu được rút cuộc thằng bé là người lớn hay trẻ con nữa.
Lâm Tư Dực nhìn qua cửa sổ trong suốt nhìn thấy Lâm Dật đứng nhìn hai mẹ con cô câu cũng không cười nói đáp lại, chỉ lẳng lặng đến cạnh chiếc ghế bập bênh gần cửa sổ rồi cầm ipad ra để chơi.
Lâm Dật càng nhìn đứa nhỏ đôi mắt phượng của anh lại càng nheo lại.
Lâm Dật thấy thằng nhóc kia mặc dù là con trai Dương Thành Nghị cũng có nét giống cậu ta một chút ít, nhưng khi thằng bé đi cùng Thư Phàm lại cảm giác như không hề giống nhau, thậm chí đến cả đường nét cũng không thấy rõ.
Cứ cho là trẻ con khuôn mặt nó biến đổi mỗi lúc một khác trong một khoảng thời gian nhưng không đến mức độ ngay cả một nét cũng không giống.
Dương Tử Nghi bắt đầu lười nhác, đẩy hai chiếc va li đến cạnh tủ, cũng không màng sắp xếp lại đồ một chút liền ngả mình xuống chiếc ghế đối diện con trai, quay lưng về phía cửa, nhìn con trai đang chơi ipad liền nhẹ nhàng hỏi:
– Lâm Tư Dực con có muốn tìm một người ba không?
– Là người ở phòng đối diện đang nhìn chúng ta sao?
Dương Tử Nghi giật mình ngồi dậy, nhìn ra cửa thấy Lâm Dật đang nhìn liền nở nụ cười ghét bỏ sau đó kéo rèm lại rồi lại tiếp tục nằm xuống tiếp tục nói:
– Lâm Tư Dực mẹ đôi lúc nghi ngờ con có thực sự do mẹ sinh ra không đấy? Con thử nói xem sao con và người đó, mặt đã giống nhau rồi, tính cách cũng giống nhau đến vậy?
– Nếu mẹ đã không muốn còn dẫn con đi theo làm gì, ở nhà con còn bớt phải nghe mẹ càu nhàu.
– Mẹ nhất định sẽ ném con cho ông ấy nuôi, cho con nếm mùi đau khổ.
Lâm Tư Dực nhìn mẹ, môi nhỏ nhấc lên cười, sau đó tụt xuống khỏi chiếc ghế, đặt chiếc ipad xuống bàn.
Sau đó dời khỏi căn phòng, Dương Tử Nghi cũng quá quen thuộc với tính cách này của nó, liền nhẹ nhàng nằm ngủ.
Mà điều cô không biết đó là, thằng bé trực tiếp đến trước mặt người kia “Nhận cha”..