Xin Chào Chú Lâm!

Chương 17: Khóe Mắt Cay Cay


Bạn đang đọc Xin Chào Chú Lâm! FULL – Chương 17: Khóe Mắt Cay Cay


Mọi chuyện trở lên hối hả, nhịp sống càng ngày càng nhanh khiến cho thời khắc chia ly của hai người càng đến gần.

Ngày hôm đấy sau khi bước ra khỏi phòng thi.

Dương Tử Nghi bèn hẹn Lâm Tiểu Lan đến một quan lẩu quen thuộc gần trường cùng nhau ăn trưa, cùng nhau nói chuyện.

Thời gian qua cả hai người đều tập trung học tập nên rất ít khi có cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Cho đến ngày hôm nay, Dương Tử Nghi nói cùng với Lâm Tiểu Lan, sau khi có kết quả tốt nghiệp cao trung cô sẽ ra nước ngoài du học, điều này đã được nhà họ Dương chuẩn bị từ lâu, hóa ra cả nhà họ Dương đều không liên hệ đến nhà họ Lâm nữa.

Lâm Tiểu Lan cùng cô ăn xong bữa cơm liền nhanh chóng mang tin tức này đến cho Lâm Dật.

Anh quả nhiên không ngờ tới nhà họ lại muốn nhanh chóng đưa cô ra nước ngoài, là đang muốn để cô tránh xa khỏi anh, xa thật xa sao?
Nhưng anh hiện tại còn có thể thay đổi được gì nữa chứ.
Màn đêm buông xuống, đêm mùa hè oi ả, Dương Tử Nghi sau khi tắm xong liền mặc một chiếc áo ngủ mỏng, nhẹ nhàng ngồi ở xích đu phía trên ban công.

Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nâng cốc nước lên nhâm nhi nhìn lên hướng những vì sao trên bầu trời.


Bỗng nhiên có một bóng đen đứng hiên ngang trước mặt cô.
Dương Tử Nghi bỗng giật mình, tay cô làm tuột chiếc cốc nhưng nhanh chóng được người đàn ông kia đỡ được, mặc dù chiếc cốc không rơi xuống nhưng nước trong cốc bắn tung tóe ra ngoài, làm ướt cả một góc váy ngủ của cô.

Dáng người anh cao lớn, khuất cả ánh trăng chiếu rọi phía trên cao.

Dương Tử Nghi lại càng thêm sợ hãi, cô nhắm mắt lại điều chỉnh nhịp thở của mình, nhưng không thể nào áp chế được nỗi sợ trong lòng mình, trong đầu cô luôn hiện lên hình ảnh người đàn ông lạ mặt hướng súng về phía cô, tiếng súng nổ kêu đoàng đoàng, sau đó khắp người cô đều là máu.
Cô bắt đầu không tự chủ được mình, ánh mắt dường như đờ đẫn, bàn tay cô ôm lấy đầu mình bởi lúc này đấy trong đầu cô luôn có một hình ảnh lặp đi lặp lại, anh ôm cô gái ấy.

Dương Tử Nghi loạng choạng đi vào trong căn phòng của mình, ban đầu Lâm Dật thấy cô đi vào liền nghĩ cô sẽ la lên hoặc gọi người tới, nhưng lại hoàn toàn không phải.

Cô chạy đến kéo chiếc ngăn kéo cạnh đầu giường cầm hộp thuốc Lục Triển Vũ đã để lại, đưa thuốc vào mồm xong lại liên tục lẩm bẩm tìm nước.
Lâm Dật lúc này mới ý thức được liền thật nhanh đi đến chiếc bàn nhỏ ngoài ban công rót lại một cốc nước đem đến bên cạnh cô.

Sau khi nhìn thấy cô uống điên cuồng những giọt nước trong cốc sau đó ngồi nhắm mắt lại thẫn thờ cạnh chiếc giường lớn.

Cho đến một lúc lâu khi cảm nhận được hơi thở của cô đã trở lên đều đặn anh mới bắt đầu lên tiếng.
– Tử Nghi.
– Chú Lâm, anh trai tôi ở lầu trên, chú đi nhầm phòng rồi.
– Anh xin lỗi, anh không lên để em nhìn thấy những cảnh như vậy?
– Chú biết không, khi đó tôi đã nghĩ, nếu tôi lái xe thật nhanh biết đâu anh Chữ Minh có thể giúp chú, nhưng mà hình như tôi sai rồi.

Tiếng súng vang lên liên tục, những tiếng két kéo dài, rồi vả những tiếng va chạm, tiếng nổ, tôi cũng không biết mình nghe được tiếng gì nữa.

Khi đó tôi nghĩ mình cao thượng, có thể bỏ qua tất cả sợ hãi để bảo vệ người mà tôi theo đuổi.

Nhưng đối mặt với sự sợ hãi của tôi, là chú ôm một người phụ nữ khác.
– Có lẽ tôi sai rồi, tôi không lên si mê chú, không lên quan tâm chú, càng không nên nghĩ vì chú mà làm ra những chuyện không còn mặt mũi đó.

Từ ngày hôm đó tôi đã chính thức tự nhủ lòng mình rồi, tôi nhất định không thích chú nữa.


Chú đừng gặp tôi nữa được không?
– Tử Nghi, tôi thực sự sai rồi, nhưng em có thể chờ đợi tôi một thời gian được không, đừng ra nước ngoài.
Khi Lâm Dật nói ra những lời này, trong lòng anh quả nhiên tồn tại dòng suy nghĩ bản thân anh là không muốn mất cô.

Dương Tử Nghi lại hồ như im lặng, không nói cũng không cười.

Nhưng anh lại không biết một điều rằng chính bản thân cô còn đang lo sợ, cô không phải sợ chết, mà cô sợ nhất lúc này đó chính là hiện tại anh giống như quan tâm cô nhưng biết đâu một ngày anh lại ôm ấp một cô gái khác.

Dương Tử Nghi nhớ lại đêm hôm đó, cô đau long nhưng không buông bỏ được nhưng sau tất cả chuyện này, cô tự buộc lòng mình phải tự biết đau mà buông tay.
– Tử Nghi, vậy ít nhất, qua sinh nhật Tiểu Lan hãy đi được không, chỉ là vài ngày nữa thôi, xin em.
Dương Tử Nghi vẫn ngồi im lặng không nói gì, Lâm Dật cũng như vậy chỉ yên lặng ngồi xuống tựa lưng vào giường ngủ của cô, anh thực sự không muốn có ý định dời đi, khi nhìn thấy hình bóng hoảng loạn của cô ban nãy, anh cảm thấy mình sụp đổ rồi, anh không bảo vệ được cô, nên anh lại càng lo sợ, chỉ có thể trong đêm lẻn vào gặp cô, nhưng cô cứ như vậy không khác nào lại càng thêm sát muối vào trái tim anh hết.
Hai người cứ vậy yên lặng mãi, không nói thêm một lời gì, cô không đuổi anh cũng không đi, chỉ là yên lặng ngồi trong đêm cảm nhận nhịp thở của nhau.
Cho đến khi Lâm Dật cảm nhận được một hơi ấm nhẹ, cùng mùi hương hoa ngọc lan càng lại sát gần anh, sau đó trên vai anh cảm nhận được một sức nặng yếu ớt, anh mới bất giác nở nụ cười.

Nghe hơi thở đều của cô anh biết cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Anh nhẹ nhàng đưa tay lên mái tóc cô nhẹ nhàng, bàn tay của anh to lớn, chỉ có thể thấy một bàn tay đã áp lên gần hết khuôn mặt và mái tóc của cô.

Anh lại càng lưu luyến vương vấn hương thơm anh luôn mong ngóng.
Lâm Dật nhẹ nhàng ôm cô lên giường lại quay lại ngăn kéo tủ của cô nhìn những món đồ được cô đặt ngay ngắn nơi đó, anh đưa tay ra cầm lọ thuốc cô vừa mới uống lên xong lại nhìn về hướng cô, quả nhiên tinh thần cô cho đến hiện tại vẫn không được ổn định, thời gian qua lâu vậy rồi, vậy là tất cả những gì cô ây đang thể hiện chỉ là cố gắng gồng gánh để không thành gánh nặng của ai mà thôi.

Lâm Dật nhìn người con gái đang nằm ngủ yêu lặng bên cạnh mình, khóe mắt anh bỗng chợt cay cay, anh chưa bao giờ hận mình đến vậy, nhưng làm sao bây giờ, anh lại chẳng thể buông tay.
Cả một đêm Lâm Dật ôm Dương Tử Nghi trong vòng tay mình, anh không hề ngủ, chỉ lặng lẽ nằm ôm cô.

Nhưng một đêm đó, đủ để anh tê tâm phế liệt.

Đôi lúc Dương Tử Nghi mê sảng sẽ gọi tên anh, đôi lúc cũng sẽ nói cô thích anh.

Nhưng xong lại có những giọt nước mắt lăn xuống trên má, cô kêu tên anh, xong lại hét lên báo anh cẩn thận, tất cả đều là cô lo lắng cho anh.

Nhưng anh biết làm sao bây giờ, hiện vẫn chưa phải lúc thích hợp để anh thừa nhận lòng mình được.

Anh chỉ có thể lãnh đạm mà giải quyết thật nhanh mới có thể ngày ngày ôm cô vào lòng được.
Ôm người con gái anh yêu trong lòng cho đến khi gần sáng mới tỉnh dậy, nhẹ hôn lên trán cô một lần nữa xong anh quyến luyến cũng phải dời đi.

Thân ảnh anh nhẹ nhàng trèo từ lan can trở xuống, rồi biến mất dần sau anh bình minh đang hé mở..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.