Xin Chào Ác Quỷ

Chương 18: Nhường Cậu Ấy Cho Em Đi


Đọc truyện Xin Chào Ác Quỷ FULL – Chương 18: Nhường Cậu Ấy Cho Em Đi


Thực sự với một người lười biếng như Thiên Ân sau khi ngó nghiêng vài nơi, cậu muốn tìm một chỗ để ngồi xuống quan sát mọi thứ, hơn là đi loanh quanh khắp nơi với vị công nương này.
Và đặc biệt chẳng ai thích thú khi bị một người con gái nhìn mình với ánh mắt như đang nhìn con mồi vậy.

Victoria cất giọng như chuông vang của mình lên.
“Lần đầu thấy có một con người xuất hiện bên cạnh Erik, tôi khá là bất ngờ đấy, có vẻ lai lịch của cậu cũng không phải tầm thường nhỉ”
Victoria ngồi vắt vẻo trên ban công của toàn nhà, nơi đây vắng vẻ một cách đáng sợ.

Thiên Ân biết có rất nhiều thứ ẩn mình trong bóng đêm kia mà cậu không lường trước được, nhưng cậu tin hôm nay mình sẽ không bị đám vampire này làm thịt.

( có lão công của em rồi ai dám động vào em)
Thiên Ân cũng không để vị công nương này thất vọng cậu mỉm cười một cách đầy quyến rũ rồi tựa mình vào ban công, mắt nhìn về phía đêm không định.
“Đúng vậy, tôi là con người đầu tiên xuất hiện bên cạnh anh ấy, và anh ấy cũng là Vampire đầu tiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi”
Nghe được câu nói của Thiên Ân, Victoria cười lớn, một con người khi đứng trước Vampire mà không có một chút run sợ nào, cậu ta còn nói chuyện với cô nữa chứ, có phải cô ở trong tòa nhà này lâu quá rồi không, con người đã thay đổi hay người trước mặt cô quá khác biệt.
“Cậu bị Erik ép buộc bên cạnh anh ấy sao, đúng là sống quá lâu nên có chút nhàm chán, đến cả Erik cũng phải tìm thứ tiêu khiển cho mình rồi”
Thấy câu nói của Victoria, Thiên Ân chỉ biết mỉm cười, anh ép buộc cậu bên cạnh anh sao, cậu cầu còn chả được nữa là.
“Cô có vẻ cũng không hay gặp vị hôn phu của mình nhỉ”

Nói không tò mò về mối quan hệ này của Erik thì là nói dối, ai lại muốn người mình quan tâm có mối quan hệ lằng nhằng với một người con gái khác cơ chứ.
“Không hay gặp hả” Victoria tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ cũng mấy trăm năm rồi không gặp qua, không biết vị hôn phu của tôi bây giờ như thế nào rồi nhỉ, đi nào chúng ta đi tìm anh ấy
Thiên Ân chưa kịp phản ứng gì bàn tay đã bị Victoria nắm lấy kéo đi.

Cô à, cô có biết mình là một công nương một quý cô không vậy, chủ động cầm tay con trai kéo người ta đi, công nương Vampire có phải được giáo dục một cách rất đặc biệt không.
Chưa được bao lâu Thiên Ân đã thấy mình đứng trước một căn phòng xa hoa, lộng lẫy.

Đây là dẫn cậu vào dự tiệc sao.
Công nương Victoria chỉnh lại trang phục của mình rồi mỉm cười lễ độ.
Đi nào chúng ta vào dự tiệc rồi đợi Erik, sao tôi phải tìm anh ấy trước chứ, tôi đang ở cạnh người anh ấy mang đến, chắc chắn anh ấy sẽ đến chỗ chúng ta sớm thôi
Nói xong Victoria sách váy, đi một cách kiêu hãnh vào trong đại sảnh.

Thiên Ân chẳng biết phải nói gì, con gái đúng là khó hiểu.

Nhưng mà cậu biết Erik sẽ đến tìm mình, khóe môi kẽ nhếch lên tạo một nụ cười đắc thắng.
Bữa tiệc thượng lưu của Vampire đúng là có chút khác với con người, thứ họ đang cầm trên tay kia chắc không phải là máu người chứ, Thiên Ân tìm một chỗ khuất ngồi xuống, cậu biết từ lúc cậu xuất hiện, sự chú ý của tất cả Vampire ở đây đều tập trung trên người cậu rồi.
Quản gia của Erik xuất hiện bên cạnh Thiên Ân, cúi đầu cung kính đưa cho Thiên Ân một ly nước cam.
Tất cả Vampire ở căn phòng như hiểu ra điều gì đó, những người vốn đang nhìn chằm chằm vào Thiên Ân cũng rời ánh mắt đi chỗ khác, ai dám có ý nghĩ động vào người của Erik cơ chứ.
Thiên Ân cầm ly nước lên uống một ngụm, cậu đã quá quen với ánh mắt mọi người tập trung vào mình rồi, với một người từ nhỏ đến lớn luôn bị chú ý, đi đâu cũng là trung tâm như Thiên Ân dù đổi thành quanh cậu đang bị một đám Vampire nhìn ngó cậu cũng không mấy là bận tâm, vẫn bình thản như thường.
Nhìn về phía người con trai được mình dẫn vào sảnh đường, nụ cười của Victoria càng đậm hơn.

Được rồi, cô phải công nhận cậu ta đặc biệt, đứng giữa một căn phòng toàn Vampire cậu ta cũng không có một chút bận tâm nào, vì cậu ta mà Erik hủy hôn với cô, cậu ta cũng khiến cô thấy thú vị rồi.
Đang ngồi nhàm chán bỗng có tiếng chuông vang lên giữa sảnh đường, Thiên Ân nhìn về phía đó.

Một người đàn ông trung niên xuất hiện, mái tóc bạch kim được buộc gọn ra sau, ông ta nở một nụ cười rồi cất tiếng nói.
Cảm ơn tất cả Vampire đã bớt chút thời gian tham gia bữa tiệc của chúng tôi.

Hôm nay là một ngày rất đặc biệt phải không Ông ta nói đến đây, ánh mắt quét đến chỗ Thiên Ân đang đứng, đúng là gừng càng già càng cay “Mọi người tôi xin thông báo bắt đầu bữa tiệc”
Nói xong ông ta nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi đi xuống.
Thiên Ân bĩu môi, muốn về nhà quá.


Đang nhìn ngó lung tung bỗng có người ngồi vào bên cạnh cậu, một cảm giác quen thuộc ập tới.

Thiên Ân mỉm cười rồi quay qua ôm lấy tay người bên cạnh.

Trưng ra bộ mặt ủy khuất, phùng má lên.
Anh đi lâu vậy”
Erik cũng không đẩy cánh tay cậu ra, mặc dù hiện tại có rất nhiều cặp mắt đang nhìn hai người.
Anh cốc đầu Thiên Ân một cái, không lăng không nhẹ cất tiếng nói.
“Tôi rảnh như cậu sao
Thái độ dửng dưng của Erik với mình không phải Thiên Ân chưa từng nếm qua, cậu vẫn quấn lấy anh không có ý định buông ra.
Không biết từ bao giờ Victoria đã xuất hiện bên cạnh hai người, vẫn dáng điệu của một quý cô, trên môi luôn có nụ cười thường trực.
“Erik, anh cũng đã từ hôn em rồi, vậy có thể nhường cậu bạn nhỏ bên cạnh anh cho em được không”
Nghe được câu nói của Victoria, sắc mặt Erik đen đi vào phần, anh lạnh giọng, lướt nhìn Victoria một cái.
“Không thể”
Nói xong anh cầm tay Thiên Ân kéo cậu ra khỏi phòng.

Được rồi, hôm nay là ngày gì không biết, sao cậu toàn bị dắt đi vậy, nhưng mà được Erik cầm tay như vậy có bị dẫn đi cậu cũng không ý kiến.
Nhìn theo bóng người vừa rời khỏi căn phòng, trong lòng vị công nương nào đó không khỏi có một mảnh tĩnh mịch.

Thua dưới tay một con người cảm giác đúng là không tốt đẹp gì.

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.