Đọc truyện Xin Cạch Đàn Ông – Chương 21: Nhìn thấy ngựa trắng
Ôi, tôi nhận ra, mùa hè đã đến bên cửa rồi!
Tôi nhận ra điều này khi trông thấy một cô gái đội mũ đen, cưỡi trên lưng con ngựa trắng, thong thả đi ngang qua nhà chúng tôi. Tay cô gái cầm chiếc roi ngựa, một con chó lăng xăng chạy quẩn quanh chân ngựa. Nhìn thấy con ngựa, con Borys lồng lên. Đây có lẽ là ngựa của câu lạc bộ đua ngựa cách làng chúng tôi chừng ba cây số. Nhìn thấy ngựa trắng là thấy điềm báo. Ngựa trắng là con vật rất hữu ích, con ngựa trắng cũng giống như mặt trăng tròn đầy. Tức là ước mơ sẽ thành sự thật. Tôi sẽ không nói là ước mơ gì đâu.
Có sự bùng nổ ở nhà tôi. Hoa lay ơn nở rộ, cây cierpietnik chi chít hoa, Ula bảo đó là cây niecierpek đấy chứ. Tôi không muốn gọi là cây niecierpek. Cái tên gọi như vậy khiến người ta ác cảm với kẻ tử vì đạo, cho nên ở nhà Ula là cây niecierpek, còn ở nhà tôi thì là cây cierpietnik {Trong tiếng Ba Lan, “cierpietnik” có nghĩa là “kẻ tử vì đạo”. “niecierpek” – “cây phụng tiên”. Judyta không muốn dùng từ “niecierpek” vì từ này có tiếp đầu ngữ “nie” – tức là “không” khi phát âm na ná như “niecierpietnik” – tức “kẻ không tử vì đạo”}, ngày càng tốt tươi – cả hai chẳng khác gì nhau.
Bài phóng sự của tôi được trao giải. Mọi người ở tòa soạn gọi điện đến hỏi thăm khi nào có thể đến nhà tôi uống rượu mừng. Thứ Bảy, không có tổng biên tập, vì theo tôi nghĩ có lẽ ông ta sẽ bận ngâm cứu sự phát triển của các báo và tạp chí đàn ông.
Tosia xúc động hôn tôi.
Chồng Ula vác củi đến, hôm qua anh chàng đã chuẩn bị que để xiên xúc xích nướng, tôi phải đi nhuộm tóc, không nhuộm tóc highlight đâu, mua vang trắng loại không ngọt, vì màu vang đỏ không thích hợp cho đêm lửa trại của tôi, viết bài về những lý do phi tình dục của sex, sau đó tôi có thể nghỉ ngơi.
Tôi không kịp nhuộm tóc. May thay, chuyện ăn mặc tôi tự giải quyết được, vì mọi người sẽ mặc quần jeans và áo len, cho nên tôi cũng sẽ mặc quần jeans và áo len, không cần đóng bộ cầu kỳ.
Sáu cân xúc xích trong tủ lạnh – tôi đã mua rất nhiều thực phẩm, tay tôi lại dài sát đất vì xách nặng, tôi mua cho cả tuần sau. Khi nào tôi sẽ có ôtô để khỏi khổ sở vì sống ở làng quê? Tôi đã chuẩn bị món phomát với nhiều gia giảm, ngon tuyệt trần, cho bữa sáng mai và món lườn gà nấu dứa cho bữa trưa, vì mẹ sẽ đến, sau đó là bố. Một năm có năm mươi hai ngày Chủ nhật, nhưng bố mẹ tôi, dù đã ly dị, toàn chọn cùng một ngày để đến thăm tôi. Xác suất như thế là cao.
Tosia sang nhà Ula ngủ.
Mẹ tôi gọi điện để bảo, nếu bố đến thì có lẽ tôi sẽ muốn trò chuyện với bố, cho nên sang tuần sau mẹ sẽ đến thăm tôi cũng được.
Sau đó bố tôi gọi điện để bảo với tôi là tuần sau bố sẽ đến, để tôi có thể yên trí trò chuyện với mẹ, bố sẽ không làm phiền hai mẹ con.
Bố mẹ không đến thì tôi chuẩn bị món lườn gà nấu dứa để làm gì chứ. Tôi không hiểu. Như vậy, bố mẹ không thể cùng nhau, đến nhà đứa con gái chung, tức là tôi, nữa rồi chăng?
Ôi, tối nay là cái tối gì thế này! Thứ nhất, con Borys cùng con Ojej và con Zaraz sấn vào khay xúc xích tôi đặt bên đống lửa và quên không đậy. Thứ hai, có hai cô gái đến nhà, mặc váy ngắn cũn cỡn nom rất tởm, sát khí đằng đằng, nhất là khi đứng cạnh tôi. Sau đó hai con oắt chuồn thẳng và thế là tôi hết bực mình. Tôi đã cho cô thứ nhất và cô thứ hai mượn hai chiếc quần thể thao cũ, khi mặc vào nom họ thật đáng sợ. Lạy Chúa. Thứ ba, con Borys, miệng tha đoạn xúc xích, bỏ chạy, làm một chai vang bắn vào đống lửa, thế nhưng Adam kịp kều ra, anh chàng thật dễ thương, nếu như rốt cuộc có thể sử dụng thuật ngữ này đối với đàn ông. Anh ta là một nhà xã hội học, cộng tác với tòa soạn chúng tôi, hôm nay cũng tới. Thế là chúng tôi uống vang trắng, nóng, vì không ai chịu đem nhét vào tủ lạnh.
Thứ tư, cả chỗ thực phẩm tôi mua cho tuần tới cũng hết nhẵn, vì món xúc xích chẳng thấm vào đâu, lại còn trước lúc bình minh cả hội đều muốn chén một cái gì đó. Món đầu tiên là món lườn gà nấu dứa, sau đó là món phomát mềm ăn sáng, tiếp đến món phomát vàng, ớt muối, đậu hộp hà Lan. Tại sao người ta phải ăn tới ngần ấy thứ nhỉ?
Thứ năm, tôi gặp tình huống nan giải vì cô nàng chua ngoa, do cô ta cũng đến. Không ai thích cô ta, cái chính là vì cô ta không ưa ai cả. Cô ta đến đây cùng với bạn tình mới toe. Sau kỳ nghỉ hè ở Santoria cách đây hai năm, cô ta đã đem về một bạn trai đã có vợ, rất đỗi phi thường. Anh ta đã có vợ, nhưng vợ không hiểu anh ta, ngược lại với cô nàng chua ngoa. Quan điểm của cô nàng chua ngoa chẳng có gì độc đáo: cần phải nhận cái người khác cho, phải tận dụng cơ hội, đừng có dại dột, ai cũng phải có phần của mình. Mọi thứ đều đúng…
Cô ta tận dụng đời một cách triệt để. Chồng kiếm tiền – cô nàng chua ngoa tiêu tiền. Bạn tình chi tiền – cô nàng chua ngoa khen nắc nỏm những loại nước hoa mới. Cô nàng chua ngoa không có bạn thân, nhưng cô ta quen biết rất rộng.
Tôi không phải là người khiêm tốn giả tạo, thế nhưng tôi biết chồng cô ta, cho nên tôi có phần ngạc nhiên khi thấy cô ta dám đến đây cùng với bạn trai. Chuông điện thoại reo, bứt tôi ra khỏi lửa trại – chồng cô ta gọi. Tôi cùng cô nàng chua ngoa đứng trong phòng, ngoài kia mọi người đang ngồi bên đống lửa, còn cô ta nói ngọt xớt vào điện thoại là đang ở nhà tôi, và có lẽ ở lại đây qua đêm.
– Mình có bảo vậy đâu, – tôi ngạc nhiên nói.
Cô nàng chua ngoa nhà ta đay lại:
– Cậu tưởng là ai tớ cũng tin như tin cậu hay sao? Tớ không ngờ cậu lại chơi bẩn thế.
Nói thực bụng, tôi cũng không ngờ. Cô nàng chua ngoa đứng trong bếp, ngoài vườn các bạn đã uống chúc sức khỏe của tôi, Kryzs chơi bài Mùa hè, cây đàn ghi ta sướt mướt, còn tôi, dẫu có hành động táo bạo này, cảm thấy mình hèn. Cô nàng chua ngoa đay nghiến tiếp:
– Mình cứ tưởng cậu là bạn thân của mình.
Đến đây thì tôi sửng sốt, vì tôi mới chỉ nhìn thấy cô ta có vài lần trong đời, để kết bạn thì còn cả một đoạn đường dài.
– Chính cậu từng nói, lúc nào cũng phải vui, và rằng cuộc đời ngắn ngủi, thế mà bây giờ hóa ra lại như vậy.
Đúng, tôi đã nói thế, có điều những lời nói của tôi trong miệng của cô nàng chua ngoa đã mang ý nghĩa khác.
– Đừng phản lại bạn bè, – cô nàng chua ngoa nói tiếp, – hay là cậu đùa thế thôi?
Cảm thấy mình mắc lỗi, tôi đành phải biến tất cả thành đùa, thế nhưng lúc này anh bạn trai của cô ta vào bếp, cùng với Adam, nhà xã hội học. Họ vào để lấy chỗ rượu vang còn lại.
Bạn trai cô nàng chua ngoa vỗ vai tôi.
– Chuyện ấy giải quyết xong rồi, đúng không? Cái nơi khỉ ho cò gáy này của chị đẹp đấy.
Cũng may tôi cảm thấy như có người hắt cốc nước lạnh vào mình. Nơi khỉ ho cò gáy này ư? Adam từ phía sau cánh cửa tủ lạnh nhìn tôi, tuy không thấy rõ, nhưng tôi có cảm giác đang nhận ra trên gương mặt của Adam vẻ bất bình dành cho anh bạn của cô nàng chua ngoa, nên tôi nói:
– Vậy thì tôi không dám giữ các vị ở lại cái nơi khỉ ho cà gáy này nữa.
– Cậu biết không, – cô nàng chua ngoa hớn hở mặt mày nói, – cổng đang đóng cơ mà.
Thấy vậy, Adam – thực ra là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ – nháy mắt ra hiệu cho tôi rồi nói một cách lịch sự:
– Tôi mở ngay bây giờ đây.
Sau đó Adam đóng tủ lạnh và đi ra mở cổng.
– Cậu muốn tớ phải thế nào chứ!? – cô nàng chua ngoa hét lên và họ biến vào đêm ấm trời.
Tôi đứng trong bếp, điếng người. Tại sao lại có những hạng người kinh tởm như vậy đến nhà tôi? Tại sao có kẻ dám thóa mạ chốn dung thân tuyệt vời của tôi trên trái đất này? Tại sao tôi không biết phản ứng ngay tức khắc? Tại sao đầu óc của tôi lại khập khiễng như vậy và tại sao cô ta tới đây? Hai ngày nữa trong đầu tôi sẽ có câu trả lời về cái cô ta gọi là nơi khỉ ho cò gáy này – bây giờ thì không, đầu óc tôi đang rỗng tuếch. Tôi nghe tiếng cánh cổng va loảng xoảng. Suýt nữa tôi bật khóc. Adam quay vào bếp, mở tủ lạnh, lấy rượu vang và nhìn tôi.
– Ta đi thôi, – anh nói, – Những kẻ đó không xứng với chỗ này.
Một người đàn ông lý thú.
Hai giờ đêm, khi tôi đã vét hết sạch mọi thứ trong nhà bếp, trừ thức ăn khô cho chó và mèo thì tôi mới được thở. Tôi mang chai rượu vang cuối cùng ra đống lửa trại, cũng may không ai muốn uống trà hoặc cà phê – tôi có thể bình tĩnh ngắm Adam. Có phải là chuyện lạ hay không khi chúng tôi không gặp nhau sớm hơn, khi chúng tôi cùng làm trong một cơ quan?
Thì ra, anh chàng thỉnh thoảng đảm trách chuyên mục “Chuyên gia tâm lý trả lời”.
Mười giờ sáng, Adam gọi điện cho tôi để cảm ơn về buổi tối vui vẻ. Buổi tối ư! Anh ta ra về lúc trời đã sáng. Và hỏi tôi có nhận lời đi ăn trưa với anh ta, khi anh ta thấy trong tủ lạnh của tôi chỉ còn lọ ớt muối, mù tạt và hai củ cà rốt khô quắt.
May quá, bố mẹ tôi hoãn đến thăm tôi!
Tosia đang ở chỗ bố và Jola cùng đứa con mới sinh của họ. Tôi có thể nhận một lời mời như vậy, nhất là tôi không cam kết cái gì. Adam cười toáng lên vào ống nghe rồi nói anh ta sẽ đến lúc bốn giờ chiều.
Mười hai giờ, tôi sang nhà Ula. Chúng tôi ngồi dưới cây táo đen đến hai giờ rưỡi. Ba giờ tôi dọn dẹp nhà tắm, gội đầu rồi mặc bộ nào đó không phải là áo len và quần jeans. Tôi muốn mình phải đẹp và tươi tắn, dù thừa cân, có bố mẹ độc địa, những khó khăn thường nhật, nhất là về tài chính và lũ bạn ác tâm, vân vân.
Khoảng bốn giờ kém mười lăm tôi ghé đầu vào vòi nước, vuốt kem dưỡng tóc, ủ khăn bông và bắt đầu bằng lòng với mình, vì mọi việc có vẻ hoàn hảo. Đường đến nhà tôi không dễ đi, nên anh ta chưa chắc đã đến ngay. Khi tôi xoa kem, chuông cửa reo, tóc tôi vẫn còn quấn trong khăn. Đầu tiên tôi lao ra cửa, sau đó chạy vào nhà tắm, rồi lại lao ra cửa, tôi vấn chặt chiếc khăn bông trên đầu, rồi mở vòi nước, lại lao ra cửa, nước chảy lênh láng. Tôi mở hé cửa sổ và nhìn thấy Adam. Anh ta đang đứng đợi.
Nước vẫn tiếp tục chảy. Tôi hốt hoảng. Sao lại như vậy – hẹn bốn giờ chiều và đến đúng giờ ư? Nếu một người đàn ông nói rằng anh ta sẽ đến lúc bốn giờ chiều – thì anh ta nói vậy thôi. Từ kinh nghiệm bản thân tôi rút ra, hẹn như thế là anh ta sẽ có mặt lúc bốn giờ sáng, với đủ lý do – tại xe ôtô, tại tắc đường, tại tai nạn, tại khách du lịch autostop {Ở một số nước phương Tây có một loại hình du lịch gọi là autostop, như du lịch lữ hành, du lịch ba lô, khách đón xe dọc đường, xin đi miễn phí, và bằng cách đi nhờ xe như vậy du khách đi hết điểm du lịch này đến điểm du lịch khác. Sinh viên, những người không có nhiều tiền, thường chọn loại hình du lịch autostop này}, tại đường lầy và đầy ổ voi ổ gà, mãi gần sáng mới rắn trở lại để xe có thể đi. Không thể có chuyện hẹn một giờ cụ thể và đến đúng hẹn. Tôi đã nghiệm ra rằng chẳng việc gì tôi phải chuẩn bị cho những cú bất ngờ như vậy.
Thế mà bây giờ có người đàn ông đang đứng đợi ngoài cổng nhà tôi, người đã hẹn tôi sẽ đến vào lúc bốn giờ chiều. Tôi gọi to qua cửa sổ nhà tắm.
– Đợi em!
Tôi cắm đầu xuống phía dưới vòi nước, tôi làm nước tung tóe vào máy sấy, vào con mèo và váy của mình. Tôi tìm chiếc khăn bông tôi đã nhét vào đâu đó, bây giờ không biết ở đâu, vì nước từ mái tóc chảy tong tỏng xuống mắt tôi. Tôi vắt tóc cho kiệt nước, lao ra lục tủ ngoài tiền sảnh và tống hết ga trải giường lên đầu vì bị nhầm ngăn tủ. Tôi hất ga trải giường ra, lôi ra mấy chiếc khăn bông và chiếc áo cánh mà tôi đã tìm suốt cả mùa thu. Hai mắt cay sè, hai vai ướt đầm. Con Borys chui dưới gầm giá sách, nhìn. Nếu người đàn ông tôi có hẹn nhìn tôi kiểu như vậy thì thà rằng suốt đời tôi không gội đầu còn hơn.
Tôi mở hé cửa sổ bếp, hét to:
– Em đang ra rồi đây!
Chiếc chậu cảnh tôi vẫn đặt trên bệ cửa sổ suốt mùa đông rơi xuống. Thẳng vào chậu rửa mặt, trúng cái cốc thủy tinh mỏng cuối cùng mà tôi thích.
Khi tôi nhặt các mảnh chậu vỡ trong chậu rửa, chiếc khăn mặt tôi quấn trên đầu tụt xuống mắt. Thế là tôi bị đứt tay. Khi kéo chiếc khăn bông ra khỏi mắt để nhìn, tôi làm máu dính vào khăn.
Tôi đã biết trước rồi chuyện gì sẽ xảy ra. Anh ta vào nhà và sẽ cáu tiết vì tôi chưa chuẩn bị xong. Tất cả đàn ông đều cùng một giuộc mà. Anh ta đang đứng trước cổng và đợi. Anh ta phải cáu tiết thôi. Nhìn tôi trong trạng thái này anh ta sẽ biết là anh ta đang quan hệ với một cô nàng ngốc nghếch. Nhìn thấy cái chậu hoa vỡ, anh ta sẽ biết anh ta đang quan hệ với một người đàn bà ném hoa trồng trong chậu vào chậu rửa. Máy sấy bị nước vào, cho nên chúng tôi sẽ không đi ăn ngay được. Có khi phải hủy bữa ăn trưa {Nguyên văn tiếng Ba Lan: “obiad” – bữa trưa, bữa ăn nóng, phong phú nhất trong ngày, thường ăn vào giữa ngày. Tuy nhiên, những bữa ăn nóng và phong phú như vậy, dù không ăn vào buổi trưa, vào giờ muộn hơn, người Ba Lan cũng gọi là obiad. Bữa sáng (sniadanie) và bữa tối (kolacja) người Ba Lan chỉ ăn nhẹ} cũng nên. Tôi có thể không cho anh ta vào bếp. Tôi có thể không nhận mình làm hỏng máy sấy tóc.
Tôi nhảy qua đống khăn bông và ga trải giường ở ngoài tiền sảnh, tôi cho ngón tay chảy máu vào miệng và ấn máy bộ đàm ngoài cổng. Tôi đứng ở cửa. Anh ta không nhìn tôi như con Borys nhìn khi nó rúc dưới giá sách. Kem dưỡng tóc chưa gội sạch chảy xuống mặt tôi, lọt cả vào mắt, làm mắt tôi đỏ ngầu, chiếc khăn bông màu vàng đầy những vết máu đỏ xõa xuống mặt.
– Em bị chảy máu đấy à? – Adam hỏi, khiến tôi sửng sốt.
Anh ta vào bếp và hỏi tôi có gạc hay không. Tôi hất đầu về phía chiếc tủ con cạnh chậu rửa. Anh ta lấy gạc, nhấc hoa trong chậu lên, rồi bảo tôi chìa tay ra. Anh ta dính miếng gạc vào ngón tay. Tiếp đó anh ta tháo máy sấy và sấy khô máy trên bếp ga. Cuối cùng anh ta nói:
– Không sao cả, nhà hàng mở cửa đến tối cơ mà.
Tôi sốc. Cảm thấy mình không còn là mình nữa. Tôi im lặng.
Tôi nhét ga trải giường, khăn bông và áo vào tủ. Tôi vào nhà tắm, lau sạch kem, sấy tóc, tôi lấy chiếc váy Ấn Độ và chiếc áo đen. Tôi thấy ngượng. Trong một khoảnh khắc tôi phân vân, liệu có nên kẻ mắt, nhưng tôi đã quyết định thôi. Lần kẻ mắt cuối cùng của tôi đã có kết cục thảm hại, khi tôi cùng Cựu chồng đến phòng công chứng. Chì kẻ mắt nhòe nhoẹt.
Cho dù bữa ăn này không bó buộc điều gì và đơn giản – có thể nói như vậy – Adam chỉ là bạn cùng cơ quan, chúng tôi có nhìn thấy nhau dăm lần ở tòa soạn, tim tôi vẫn đập thình thịch vì xấu hổ, tôi quyết định phải nghiêm túc hơn với bản thân. Cũng may tôi không cần anh ta, bởi trong tình thế như thế này tôi chỉ có thể tự hại mình.
Bữa ăn tuyệt vời.
Ngày nào Adam cũng gọi điện. Nói chung tôi không coi anh là đàn ông. Có thể kết bạn được.
Ula thông báo, nghi can Hieronim bị tạm giữ đã được thả vì không có bằng chứng. Cô đọc được tin này trên báo. Tôi không đọc những tin như thế, vì chỉ tổ bực mình. Tôi viết hết bài báo này đến bài báo khác. Không xuể. Thế nhưng Ula không hiểu, tôi có thể tha thứ cho nghi can chuyện gã là mafia, còn tha thứ chuyện dối trá ư? Chuyện có vợ ư? Không đâu!
Hôm nay Tosia đi từ trường về, mặc đúng áo quần của nó. Nó đứng giữa cửa và tuyên bố hôm nay là lần cuối cùng nó đến trường. Nó đã nói với thầy hiệu trưởng là nó sẽ chuyển trường. Chịu thôi. Nó có thể đi làm. Không ai hiểu được nó. Nếu ở Tây Ban Nha thì nó có thể lấy chồng được rồi. Nó chán học.
Tôi lo ngay ngáy.
Nó vứt cặp ngay cạnh cửa, bế con Zaraz trên tay và đi thẳng.Tôi không biết phải làm gì lúc này. Tôi gọi điện cho Cựu chồng bảo anh ta nói chuyện với con. Tosia vẫn khăng khăng một mực.
Tôi gọi điện cho Adam. Anh ta là nhà xã hội học, vì vậy tôi có thể đem chuyện học hành của con gái nói với anh ta. Adam khuyên: cứ để tự nhiên, đừng ép buộc nó, rồi nó sẽ nghĩ lại. Đến trường và hỏi xem có chuyện gì. Đừng mắng mỏ và đừng ép buộc bất cứ điều gì. Hãy chứng tỏ tối đa tình yêu thương của một người mẹ. Rồi sau đó Adam hỏi, anh ta có thể đến được không. Anh ta đến. Anh ta không để ý đến tôi. Anh ta gõ cửa vào phòng con gái tôi và hai chú cháu trò chuyện độ một giờ đồng hồ. Tôi không biết họ nói chuyện gì. Tôi ngồi như con ngốc bên chiếc bàn ngoài vườn, Ula vẫy tay, bảo tôi sang bên đó. Tôi gọi Adam, bảo là tôi đang bên nhà Ula. Tôi đang điên tiết. Anh ta hãy sang đây, nếu muốn, hỡi nhà xã hội học.
Ula bình tĩnh lắng nghe những lời tôi nói về thế giới, về những người đàn ông, về những người cha, về những người đàn ông xa lạ, về những vị giám đốc, về những người đàn ông hay chõ mũi, hay can thiệp. Tôi uống trà và tức điên người. Còn Tosia không thèm nói chuyện với tôi! Với người ngoài thì nó có thể chứ gì?
Ula lắng nghe, lắng nghe và lắng nghe, cuối cùng bảo tôi, có lẽ tôi đúng là ngốc thật, Tosia chắc sẽ không đến trường, và chừng nào tôi chưa biết có chuyện gì xảy ra thì cứ để cho nó yên thân, vì nó đang trong giai đoạn buồn phiền, cậu bạn trai của nó ở Krakow có thư từ gì nữa đâu, và nói chúng tôi cần thông cảm với con, vì nó đang ở lứa tuổi này và đang thất vọng… Tại sao tôi không biết tất cả những chuyện như vậy?
Sau đó Adam sang. Vui vẻ, điềm tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra. Tôi không chịu nổi anh ta. Không biết anh ta đến để làm gì. Để dạy khôn. Thậm chí anh ta không thèm để ý tóc tôi đã cắt ngắn.
Tosia không đến trường. Nó bảo không bao giờ quay lại trường nữa đâu, nó sẽ không đến trường, nó muốn học ở trường khác. Tôi không nổi nóng, tôi không nổi nóng, tôi không nổi nóng. Adam bảo rằng tôi quả là thiên tài vì đã không nổi nóng.story_text_center”>o O o
Hôm qua cô giáo chủ nhiệm của Tosia đến nhà. Cô nói Tosia hãy quay lại trường, trên thế gian này có biết bao nhiêu là chuyện. Con gái của cô cũng đã trải qua thời kỳ gay go với chuyện học hành, cãi bướng và vô vàn những chuyện khác. Tất cả thầy cô và các bạn đang chờ đợi. Không việc gì phải thù ghét thế giới này vì còn có rất nhiều người tốt bụng. Nhất định Tosia sẽ xoay sở được… Và trở về với tư cách là người chiến thắng hay kẻ thất bại cũng có những ý nghĩa khác nhau đấy. Cho nên…
Lạy Chúa – một ngày tuyệt vời làm sao! Cuộc đời mới đẹp làm sao! Thế giới phi thường biết nhường nào! Tosia lại đến trường! Nó đã quay lại trường! Ông hiệu trưởng, người hóa ra thuộc loại đàn ông thứ thiệt đã bị tuyệt chủng, đã làm gì mới được! Ông ta dắt tay con bé, dẫn nó vào lớp rồi nói:
– Tôi xin giới thiệu với các em một người bạn mới, Tosia. Tôi hy vọng các em sẽ tiếp đón bạn một cách chân tình. Vì bạn đã quyết định đến trường chúng ta.