Đọc truyện Xin Anh Hãy Buông Tha Cho Tôi – Chương 5: Ở Nhà Chồng !
Cô ở đây cũng rất thoải mái , thời gian trôi nhanh nên cô cuối cùng cũng ra trường . Hàng ngày cô đều ở nhà với bà Quý , tâm sự với bà . Bà rất hài hoà rất dễ gần không khắt khe như cô nghĩ !
Trong công viên , trên một chiếc bàn đã được kê sẵn ở đấy :
– Con gái !
– Dạ !
– Mẹ muốn nhờ con một việc !
Bà Quý nắm lấy tay cô nhìn cô bằng ánh mắt thành khẩn , ánh mắt này dù có bắt người ta ăn cắp cũng phải làm theo :
– Mẹ cứ nói đi ạ !
– Ta không sống được bao lâu nữa ! Con ở với Tử Nghiêu lâu như vậy chắc cũng hiểu tính nó ! Đừng làm nó giận không ta cũng không giúp được con !
– Tại sao mẹ lại nói vậy ?
– Có rất nhiều người nhằm vào nhà họ Quý , tính Tử Nghiêu rất nóng nảy , chỉ cần con không cẩn thận để một sai lầm thì ta không biết nó làm gì nữa ! Con là người dễ lừa nhất nên họ sẽ nhắm vào con ! Con phải cẩn thận !
– Mẹ à ! Con biết rồi mẹ yên tâm !
Cô đặt tay lên bàn tay của bà nắm chặt!
– Con phải nhớ dù thế nào cũng phải sinh người nối dõi, cho ta !Con thề đi !
– Con….thề !
Hai người cùng nhau thề bồi , mẹ ạ ! Con xin lỗi mẹ đừng giận con nhé ! Con không thể làm khác được ạ
Tối :
-Tử Ngiêu ! Ngồi xuống đi con !
– Có chuyện gì vậy mẹ !
– Hai con liệu bao giờ mới có cháu cho ta đây !
– Vĩ Nga còn rất trẻ !
– Nó hứa với ta rồi !
-…
Anh nhìn cô rồi lại tiếp tục ăn .
Ăn xong anh và cô lại về phòng :
– Sao cô lại đồng ý điều kiện đó ! Sớm biết là không làm được thì đừng có nhận lời chứ !
– Tôi không thể làm khác !
Cô quay lại nhìn anh :
– Vậy là cô muốn *** ***** hả ?
– Không phải !
Cô trầm mặc , anh đăm chiêu . Hai người mạnh ai làm việc đấy ! Họ thuộc về hai chân trời khác nhau !
Tại phòng bà quý :
-Bác hãy đưa phần tài sản này chuyển riêng sang của Vĩ Nga ! Sau khi tôi mất chắc con bé sẽ chịu nhiều thiệt thòi , nếu một ngày Tử Nghiêu giác ngộ bác hãy nói cho nó biết để nó giữ lấy hạnh phúc cả đời !
Bà quý trăn trối , rồi sau đó cũng nhắm mắt lại . Người quản gia ngồi sụp xuống khóc không thành tiếng . Không ngờ bà sớm đã biết lại còn rất yêu thương cô , nhưng liệu rằng cô có biết mà đền đáp lại không ? Người mẹ chồng này của cô thật là quá tốt hơn cả bồ tát tái sinh . Lúc đó cô đang ở trong phòng chợt thấy không yên liền sang phòng mẹ thăm chút .Mẹ là người duy nhất cho cô tình thương mà bao nhiêu năm nay cô không có , một tình cảm của người mẹ dành cho con . Cô coi bà như mẹ mình vậy ! . Bước chân như nhanh hơn , sang đến mới đập vào mắt cô là hình ảnh tang khóc nhất :
– Mẹ …. mẹ à ! Mẹ…..
Cô hoảng hốt lay lay người bà..không có biểu hiện gì hết :
– Gọi…thiếu..gia..sang đây ! Nhanh…..
Chỉ vài giây sau đã thấy anh , anh lao đến lao vào người ta lay bà như muốn bà tỉnh dậy , nhưng không thể vì bà đã ra đi !
Bây giờ trong phòng chỉ còn tiếng gào thét tiếng khóc . Không gian chết chóc bao trùm làm con người ta muốn nghẹt thở ! Cô đau buồn đến vô hạn , cô vẫn chưa thể tin là bà đã chết , chỉ khi người ta bắt đầu chôn cỗ quan tài trong đó có bà xuống cô mới hoảng hồn :
– Đừng mà…….Mẹ……!
Cô gào lên nước mắt giàn dụa , cô coi bà như mẹ và thực sự bà đã là mẹ cô không phải mẹ chồng mà là một người mẹ trong lòng cô . Cô ôm chặt chiếc quan tài , dường như không muốn xa cách bà ! Chỉ cho đến khi anh đỡ cô dậy ôm cô vào lòng thật chặt :
– ….
-…..