Đọc truyện Xin Anh Hãy Buông Tha Cho Tôi – Chương 10: Ăn Cũng Không Yên !
– Buông ra .
Cô hất đôi tay của kẻ đáng ghét đang ôm lấy eo mình ra , đứng phắt dậy :
– Rốt cuộc anh muốn cái gì , hợp đồng kết thúc rồi sao anh còn đến đây , anh muốn hành hạ tôi đến lúc nào ? Thời gian sống chung anh hành hạ chưa đủ hả ?!
Anh nhẹ đứng lên , ôm lấy cô , anh ôm nhẹ nhàng , chứa đựng đầy sự yêu thương cưng chiều , tựa trên vai cô anh khe khẽ nói :
– Anh như vậy làm em buồn hả ? Anh xin lỗi nhé ! Anh về Việt Nam tìm em là vì anh yêu em mất rồi ! Chúng mình lấy nhau nhé !!!
Cô đẩy anh thật mạnh , nhìn vào đôi mắt cafe ấy , như tìm kiếm sự bông đùa nhưng cô đã thất vọng , vì nó không có một chút gì là chứa đựng gian dối , ánh mắt đó rất thành khẩn . Cô tự nhiên cảm thấy hoảng hốt , nếu không phải nói đùa thì đó là sự thật , anh yêu cô sao ? Nhưng nếu anh yêu sao lại hay bắt nạt cô như vậy ? Không lẽ yêu là phải bắt nạt mới được à ? Cô chạy và chỉ chạy , cô không thể xác định phương hướng lúc này , cho đến khi đôi chân nhỏ bé đã chạm đến sân thượng . Gió lúc này đang thổi , rất mát , luồn qua kẽ tóc làm mái tóc dài đen của cô bay bay , nhìn trông rất đẹp , Gió thổi chiếc áo phông cô đang mặc khiến nó như căng lên . Cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó , hương thơm của giàn hoa phảng phất làm cô dễ chịu . Trong không gian đó , trong cái niềm cảm xúc đó…..có hai con người đang suy nghĩ về đối phương . Họ có nên bất chấp yêu một lần không ?
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi , ánh chiều tà đỏ rực phương trời cũng đã biến mất , chỉ còn bầu trời đêm bát ngát bao la , đầy những vì sao tinh tú và ánh trăng sáng mát dịu , lung linh làm lòng người say đắm .
Cô đang trong tư thế của một người ngủ gật , chợt cơn gió lạnh thổi làm cô giật mình tỉnh giấc , anh cũng ở dưới nhà đi lên , thấy cô anh nói đầy ai oán nhưng cũng đầy yêu thương của tình yêu :
– Em tính cho chồng em chết đói hả ? Sao giờ vẫn còn ngồi ở đây ?
– …
– Ngồi ở đây rất lạnh, theo anh xuống !
– Không , Anh đi đi , để mặc tôi ! Tôi muốn như vậy !
Anh nhìn cô , sao cô cứ phải như vậy , sao cứ ương bướng cãi lời anh . Bộ nghe lời anh một lần thì chết à ?
– Anh bế xuống nhé !
– Một chút thôi , chỉ một chút thôi , anh để tôi như vậy !
Cô nhìn anh , ánh mắt như cầu xin làm anh không lỡ từ chối vì sợ khiến cô buồn . Tiến lại gần cô ,anh ngồi xuống :
– Anh ngồi cùng em nhé , vợ yêu!!!
– Cũng được , anh muốn thì cứ làm !
Trên bầu trời đầy sao , chợt một ngôi sao băng đi qua , ánh mắt cô có phần sáng lên , môi khẽ cười , chắp hai tay lại cô nhắm mắt cầu nguyện . Anh nhìn cô , một người con gái đơn thuần hơn cả anh tưởng nhưng đôi khi lại khó biết được cảm xúc của cô ấy . Anh nhìn cô chằm chằm , ánh mắt không có ý định rời đi . Làm cô sau khi cầu nguyện liền mở ngay mắt , ánh mắt hai người liền chạm vào nhau . Khoảnh khắc đó dường như làm không gian và thời gian như ngừng lại . Anh nhìn , chỉ mong sao phút giây lúc này ngừng trôi mãi . Mặt cô bỗng xuất hiện hai đám mây chiều màu hồng :
– Anh nhìn…nhìn … gì tôi ?
– Bộ anh nhìn vợ mình không được hả ?
Anh cười , nói như thật như không .
– Này tôi không phải…phải…vợ anh !
– Sao lại không nhỉ ? Anh nói rồi , chúng mình đi đăng ký sẽ được mà , anh và em đều yêu nhau đâu có gì ràng buộc . Em đừng dối lòng mình nữa , theo anh về . Ba ở Trung Quốc lo cho em lắm đấy !
-….
– Vĩ Nga , theo anh về đi !
-….
-….
-Tôi còn muốn nghỉ ngơi nữa tôi chưa muốn về !
– Vậy anh sẽ nghỉ ngơi cùng em , sẽ đợi cho đến khi em về ! Chúng ta ở đây cùng nhau xây dựng những kỷ niệm đẹp .
Cô nhìn anh ,ánh mắt như có phần trông đợi . Anh chân thành như vậy ! Phải chăng cô nên chấp nhận .
Trên trái đất này , tại nơi đó , một tình yêu được nảy sinh ! Liệu họ có cùng nhau đi được hết con đường hay là trong bóng mưa chiều có hai bóng hình đi trên hai lối rẽ . Hoặc dù chung nhưng lại không cùng hướng ! Anh và cô sẽ tiếp tục hay dừng lại , liệu tình yêu đủ lớn để họ có thể vượt qua những chông gai trên con đường đời không ?
T/g : Cho em xin nhận xét với !!!