Đọc truyện Xiềng Xích – Chương 5: Có Nghĩa Là Gì
Trên đường hồi phủ, Dương Thị vắt óc tìm thời cơ nói với Lâm Uyển.
Lúc sắp về đến Trường Bình Hầu phủ, cũng xem như là tìm được cơ hội, có thể dẫn về chủ đề sinh thần tháng sau của Tấn thế tử.
“Lại nói sinh thần năm nay của hắn cũng không bình thường, vừa đến tuổi thanh niên.
Nếu Tấn vương gia ở kinh thành, chắc chắn hôm đó sẽ cử hành quan lễ long trọng cho hắn, nhưng hiện giờ Tấn vương gia trấn thủ Nam Cương, không thể về kinh được, quan lễ của Tấn thế tử cũng chỉ đành chậm trễ.” Dương Thị như đang tán gẫu chuyện gia đình, cười nói, trêu ghẹo nháy mắt mấy cái với Lâm Uyển: “Nhưng mà cũng không quan trọng, chỉ sợ trong lòng Tấn thế tử cũng có hứa hẹn rồi.
Không biết Uyển tỷ nhi định chuẩn bị cho hắn quà sinh nhật là gì?”
Lâm Uyển nghịch Nam châu và thủy tinh nâu trong hộp, nghe vậy cười nhạt, hỏi: “Là Tấn thế tử bảo tẩu thăm dò sao?”
Dương Thị không ngờ nàng lại bóc trần thẳng thừng như vậy, không kịp phản ứng, mặt đỏ lên.
“Nào có…”
Ánh mắt Lâm Uyển lướt qua nét mặt ngượng ngùng của nàng ấy.
Trong lòng thầm than, tố chất tâm lý của tam tẩu nàng quá yếu, không tiện tiết lộ chân tướng trước với nàng.
“Nói đùa với tam tẩu thôi.” Không đợi Dương Thị chữa cháy, Lâm Uyển nhẹ giọng cười, kéo tay nàng ấy lại, khẽ nói với nàng: “Quà sinh nhật hắn, muội đã lên kế hoạch xong rồi.
Nói với tẩu tử cũng không sao, nhưng mà tẩu tuyệt đối phải giữ bí mật thay ta, không được tiết lộ trước với hắn.”
Cảm thấy nàng chủ động thân cận, Dương Thị còn được sủng mà lo, nhưng thực ra vẻ xấu hổ vừa rồi cũng tan biến hơn nửa, chỉ hăng hái gật đầu.
“Đó là đương nhiên, tẩu tử giữ bí mật giúp muội.”
Lâm Uyển bảo Dương Thị ghé tai qua đây, nhỏ giọng rỉ tai.
Dương Thị nghe vậy, mắt nhìn đăm đăm.
Nghe xong một hồi lâu cũng không quay người lại.
Hóa ra em chồng của nàng có ý tưởng tuyệt diệu như vậy.
Lại muốn dùng những bức thư qua lại hơn một năm qua với thế tử, mỗi bức gửi đi, mỗi bức hồi âm, sắp xếp lại gọn gàng rồi đề chữ, tự làm một trang bìa, vẽ một hình minh họa hai người vào trang cuối, cuối cùng đóng những bức thư này thành sách, xem như là vật chứng định tình của hai người họ.
Dương Thị không biết nói gì, thầm nghĩ trong lòng, cô em chồng này của nàng quả nhiên là đẹp ở tâm hồn, đừng thấy bình thường điềm đạm ít nói, chẳng biết là có bao nhiêu mưu kế cao tay đâu.
Thấy người ta nói vậy, ngay cả người nghe như nàng cũng có phần mong đợi với món quà sinh nhật, chứ đừng nói là Tấn thế tử luôn tâm tâm niệm niệm.
Chẳng trách người mắt cao hơn đầu như Tấn thế tử cũng bị cô em chồng nhà nàng bắt bí.
Lúc hồi phủ, Lâm Uyển thoái thác nói mệt rồi, để hạ nhân đi bẩm báo với thái thái rằng nàng sẽ không qua thưa lời lại nữa.
Đương nhiên là Đào Thị thông cảm, dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt.
Trở về phòng, Xuân Hạnh hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong thì đỡ nàng lên giường mây cạnh cửa sổ nghỉ ngơi.
Lâm Uyển xõa tóc dựa vào cửa sổ, vươn tay cầm chiếc chong chóng trong hộp lên, ngón tay gảy vài cái.
Chiếc chong chóng chế tác thô sơ chầm chậm quay.
Nàng lật lại nhìn vết cắt thô ráp bên mặt trái thì có thể chắc chắn, chong chóng này có lẽ là hắn tự làm.
Sau khi cụp mắt nghịch một hồi, nàng đặt lại chong chóng vào trong hộp lần nữa, giơ tay đóng nắp hộp.
“Cô nương.” Xuân Hạnh hơi do dự hỏi: “Cũng cần phải đặt những thứ này vào trong hộp gỗ đàn sao ạ?”
Những món đồ chơi trước giờ Tấn thế tử đưa tới, phần lớn đều đặt ở một chỗ.
“Không cần.
Đặt cả chiếc hộp nhỏ này vào trong tường kép trước đi.”
Xuân Hạnh gật đầu, không nói gì nữa, cầm chiếc hộp mang đến chỗ chiếc tủ đứng.
Lâm Uyển nhìn theo nàng ấy đến khi cất chiếc hộp nhỏ xong, mới từ từ thu lại ánh mắt.
Bên kia, Tấn Trừ nhận được phản hồi từ chỗ Lâm Xương Hàn, lập tức mở cờ trong bụng.
Chút do dự trong lòng tan biến.
Hôm sau hắn sảng khoái giao xấp thư cho Lâm Xương Hàn.
Cuối cùng còn căn dặn, tuyệt đối đừng để cho nàng biết, hắn đã biết dự tính của nàng.
Tất nhiên là Lâm Xương Hàn thoải mái đồng ý.
Buổi trưa, Lâm Uyển lấy được thư từ chỗ Dương Thị.
Tổng cộng mười phong thư, đây là hơn một năm qua nàng hồi âm cho hắn.
Nàng cầm những phong thư này, lật từng trang từng trang.
Mười phong thư, tổng cộng hai mươi ba trang, mỗi một trang đều được ép vô cùng phẳng phiu, có thể thấy được người bảo quản thư rất trân quý.
Sau khi lật đến trang cuối cùng, nàng bảo Xuân Hạnh lấy xấp thư đặt trong tường kép cùng mang lại đây.
Thư hắn gửi cho nàng tổng cộng mười bảy phong.
Năm phong thư đầu, nàng không hồi âm, dù sao khi đó mới quen biết, nàng sao dám tùy tiện lén lút thư từ qua lại với người ta? Nhưng về sau…!nữ nhân bị tình yêu làm mờ mắt, đâu bàn đến lý trí gì nữa.
Về phần trong đó còn có hai phong thư chưa hồi âm, đó là khoảng thời gian tức giận với hắn, đương nhiên là không muốn đáp lại.
Nàng khẽ vuốt lên tờ giấy có mới có cũ một lúc, sau đó bình tĩnh bảo Xuân Hạnh bưng chậu than đến trước giường.
Từ chối sự giúp đỡ của Xuân Hạnh, nàng cầm mồi lửa, tự mình đốt những bức thư này.
Trong tiếng lách tách yếu ớt của trang giấy cháy, nàng lại cầm chiếc chong chóng nhỏ thô sơ, ném xuống vào lúc lửa hăng nhất, mặc cho ngọn lửa bập bùng ngốn sạch những thứ này.
“Xuân Hạnh, ngươi biết ta làm vậy có nghĩa là gì không?”
Xuân Hạnh đang ngơ ngác nhìn chậu than, bất thình lình nghe thấy câu hỏi của cô nương nhà nàng, vội hồi thần.
“Biết ạ.” Xuân Hạnh cúi đầu khẽ nói.
Nàng ấy đương nhiên biết.
Từ hôm ấy cô nương cãi nhau với Tấn thế tử trở về, nàng đã loáng thoáng cảm thấy cô nương nản lòng thoái chí.
Đến tận giờ phút này nhìn thấy cô nương bình tĩnh đốt sạch những bức thư qua lại của đôi bên, nàng càng chắc chắn, e là cô gia tương lai phải thay người rồi.
Lâm Uyển nhìn về phía Xuân Hạnh.
Trong những nha đầu trong viện nàng, Xuân Hạnh không phải người thông minh nhất, cũng không phải người mồm miệng lanh lẹ có thể làm người ta vui vẻ nhất, nhưng lại là người nàng vừa ý nhất.
Trước nay không nói nhiều, cũng không hỏi nhiều, nhưng đầu óc không hồ đồ, làm việc rất có chừng mực.
“Chính vậy, ta cũng biết ngươi chắc chắn sẽ hiểu.” Lâm Uyển gật đầu rất nhẹ, lại đặt câu hỏi một lần nữa: “Vậy ngươi nói cho ta biết, Tấn Trừ là ai?”
Xuân Hạnh trả lời: “Là Thế tử của Trấn Nam Vương phủ.”
“Hắn còn là ai?”
“Là…” Xuân Hạnh chỉ chần chừ trong giây lát, bèn nhanh chóng trả lời: “Là họ hàng của tam thiếu phu nhân.”
“Chỉ như vậy thôi? Hắn và cô nương nhà ngươi có quan hệ thế nào?”
Xuân Hạnh không chút do dự: “Không có liên quan gì đến cô nương nhà ta.”
Lâm Uyển sắc bén nhìn nàng ấy “Nhìn ta trả lời.
Hắn và cô nương nhà ngươi có quan hệ thế nào?”
Xuân Hạnh thẳng người, nghiêm túc nhìn nàng: “Cô nương nhà ta ở nơi khuê phòng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cẩn trọng quy củ, làm sao quen biết Tấn thế tử gì đó? Kẻ nào còn dám hắt nước bẩn vào cô nương nhà ta, cẩn thận ta xé miệng hắn ra!”
Ánh mắt Lâm Uyển dịu đi: “Tốt lắm.”
Nàng di chuyển tấm đệm sau lưng, thay đổi tư thế ngồi nghiêng người, rồi chỉ điểm: “Nét mặt phải mang vẻ kinh sợ, ấm ức, bất bình thay ta.
Sau này bất luận người nào hỏi ngươi, dù là thái thái, ngươi cũng phải trả lời như vậy.”
Xuân Hạnh gật đầu: “Nô tỳ biết ạ.”
“Còn nữa, nếu sau này vô tình chạm mặt hắn…!Ngươi nên phản ứng thế nào?”
Xuân Hạnh hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tấn thế tử là nam nhân bên ngoài, nô tỳ đương nhiên phải dìu cô nương tránh xa.
Nếu hắn đuổi tới…!Nô tỳ lớn tiếng trách mắng, gọi hắn là đồ háo sắc.”
Ánh mắt Lâm Uyển rơi xuống đống tro tàn trong chậu than trong giây lát.
“Rất tốt, cứ vậy đi.” Nàng chuyển tầm mắt nhìn về nơi khác, thong thả nói: “Mấy ngày tới ta sẽ không ra ngoài.
Nhưng nếu thật sự có lúc bất đắc dĩ phải ra ngoài, chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt khi gặp hắn.”
Xuân Hạnh tất nhiên là đồng ý.
“Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, theo ta đến ao sen trong đình cho cá ăn vài ngày đi.”
Xuân Hạnh thấy ánh mắt cô nương nhà nàng chậm rãi chuyển lên hai chiếc hộp một lớn một nhỏ trên giường, trong lòng đã hiểu rõ.
“Dạ, cô nương.” Nàng nhẹ giọng trả lời, lại hỏi: “Vậy nô tỳ xuống chuẩn bị thức ăn cho cá ngay ạ?”
“Đi đi.”
Tháng bảy vừa qua, mưa thu ùn ùn kéo đến.
Sau một trận mưa đổ xuống, khí hậu trở nên mát mẻ dễ chịu.
Trên trời cao mây nhạt, gió nhẹ mát rượi, khắp nơi trong kinh thành ngập tràn hương hoa quế.
Ngày hôm đó, Lâm Xương Hàn vừa ra khỏi Lục bộ nha môn, nhìn thấy Điền Hỉ nhìn trước ngó sau ở cây táo xa xa.
Trong lòng hắn hốt hoảng, vội vàng đi ra đón.
“Điền công công, tại sao ngài lại cất công đến đây?”
Điền Hỉ thấy hắn đi ra, ánh mắt sáng lên, vội vàng vươn tay kéo hắn ra chỗ không người.
“Ôi Lâm tam gia của ta, ngài nói lời này nhẹ nhàng, lại không biết gia nhà ta mong mỏi như lửa đốt.
Đã là tháng tám rồi, một tháng trôi qua rồi, tam cô nương nhà ngài vẫn bặt vô âm tín.” Điền Hỉ mặt ủ mày chau, trách móc: “Các người thì tốt rồi, có thể nhàn hạ nằm đó, nhưng gia nhà ta lại ngày đêm trằn trọc suy nghĩ, ngủ không được yên.
Dù là cũng không tức giận gì với ta, nhưng mà nếu ta không đến xin một tin tức từ các người, chỉ sợ cơn giận của Thế tử gia sắp bùng nổ rồi.”
Lâm Xương Hàn vội giải thích: “Trước cũng chưa nhắc với công công ngài, là tam muội cho cá ăn ở lương đình xong thì phải gió, vẫn luôn nằm trên giường nghỉ ngơi, cũng chưa khỏe hẳn.”
“Còn bệnh sao?” Điền Hỉ nghi ngờ nhìn hắn: “Đã hơn nửa tháng rồi chứ? Tam cô nương vẫn chưa khỏi bệnh ư?”
Lâm Xương Hàn cười khổ: “Chưa đâu.
E là ngài không biết, tam muội ta đây vốn có bệnh nền, sức khỏe trước nay yếu ớt.
Một khi bị bệnh sẽ bị liên tục, rất khó khỏe lại.
Trận ốm này, mặt cũng hóp đi nhiều rồi.”
Điền Hỉ thầm nghĩ trong lòng, Lâm tam cô nương này suy nhược bệnh tật, chỉ sợ Vương gia nhà họ sẽ không thích con dâu ốm yếu như vậy.”
“…!Tốt xấu gì cũng phải gửi một phong thư cho gia nhà ta chứ? Dù chỉ vài chữ cũng được.” Gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, Điền Hỉ than thở: “Gần một tháng rồi, gia nhà ta đã gửi tới hai phong thư rồi, nhưng cô nương nhà ngài cũng không hồi âm nửa phong, cũng không thấy nói nửa câu, như này là cố ý làm gia nhà ta sốt ruột đây mà.”
“Được, được.” Lâm Xương Hàn vội lên tiếng trả lời: “Lúc về, ta sẽ nói với tam muội.”
Điền Hỉ hài lòng quay về báo tin.
Nhưng hắn không ngờ rằng, đợi mãi đến hôm sinh thần của Thế tử gia, vẫn không chờ được một chữ hồi âm của Lâm tam cô nương kia.
Ngày sinh thần Tấn thế tử, Tấn vương phủ ồn ào náo nhiệt, ngựa xe đầy cửa.
Bên trong phủ bày yến tiệc lớn, Thọ tinh công đích thân châm trà rót rượu cho khách, tưng bừng uống đến tối muộn.
Ngược lại với sự náo nhiệt trong phủ, giữa ngực Tấn Trừ lại trống trải.
Nơi đó trống rỗng, lạnh lẽo, tựa như bị người ta khoét một lỗ, khiến gió lạnh lùa vào.
Đợi đến khi trời tối, đợi đến khi tiệc tàn, đợi đến quá nửa đêm, hắn cũng không chờ được cái gọi là bất ngờ kia.
Đừng nói là nhận được quà bất ngờ, dù chỉ là mấy chữ chúc phúc, cũng không có.