Đọc truyện Xiềng Xích – Chương 47: Đây Là Điều Ngươi Muốn
Phủ đệ Thái tử vốn ở trong cung uyển, nhưng các vương công đại thần đều biết, phần lớn thời gian Thái tử không qua đêm trong cung, mà vẫn quen ngủ ở phủ Trấn Nam Vương trước kia.
Tiềm để này của Thánh thượng bây giờ gần như có thể coi là phủ đệ Thái tử thứ hai.
Đêm đã canh ba, phòng Thái tử ngủ lại đèn đuốc như ban ngày.
Đêm hè nóng bức, Điền Hỉ đang cầm quạt không ngừng quạt gió bên cạnh khay đá, để cảm giác mát mẻ nhanh tỏa ra khắp phòng hơn.
Ánh trăng màu bạc ngoài cửa sổ xuyên qua màn che ngọc bích chiếu vào nhà, chạm đến ánh đèn sáng rực thì trở nên lu mờ, bóng trăng lập lòe mơ hồ.
Điền Hỉ trộm liếc mắt về phía ghế bành sơn đỏ trước bàn đọc sách.
Thái tử gia bọn họ vẫn đang im lặng ngồi đó, vẻ mặt vừa sáng vừa tối, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Đêm hôm trước từ Giáo Phường Ti trở về, cảm xúc của Thái tử gia đã không đúng lắm, có lẽ nguyên nhân lại là vị chủ tử kia thôi.
“Điền Hỉ.”
Nghe được tiếng gọi, Điền Hỉ vội đặt quạt hương bồ trong tay xuống, đứng dậy bước nhanh đến.
Tấn Trừ chưa nhìn hắn ta, chỉ tháo túi thơm bên hông, lấy ngọc bội song ngư bên trong ra.
Ánh mắt vô tình thoáng nhìn Thái tử gia bọn họ đang cởi mối kết đỏ hơi cũ trên ngọc bội ra, mí mắt Điền Hỉ giật lên một cái, vội vàng cụp mắt xuống.
Tấn Trừ cẩn thận đặt ngọc bội trên bàn.
Hắn khum tay nắm mối kết tương tư này trong lòng bàn tay một lát, sau đó không chút lưu luyến quăng hết cho Điền Hỉ, bao gồm cả chiếc túi thơm.
“Vứt đi.”
Điền Hỉ đang luống cuống tay chân đón lấy, đột nhiên nghe được mệnh lệnh này, động tác dừng lại, sau đó mối kết này cọ vào tay hắn rồi rơi xuống đất.
Điền Hỉ hồi thần, vội ngồi xổm người xuống, mau chóng nhặt mối kết tương tư và túi thơm lên.
Tấn Trừ thu lại ánh mắt từ mối kết, vơ lấy một tập công văn trên bàn mở ra phê, đồng thời trầm giọng nói: “Cút ra ngoài.”
Sau khi tiếng bước chân rón rén đã đi xa, trong phòng ngủ khôi phục vẻ vắng lặng.
Chỉ có ánh nến nhảy nhót và ánh trăng lay động, chảy trôi trong căn phòng yên tĩnh.
Tấn Trừ không nhịn được chuyển ánh mắt từ công văn phiền phức sang ngọc bội song ngư trên bàn.
Hắn nhìn chằm chằm một lát, gân xanh trên trán chợt nảy lên, không kiềm chế được siết chặt cán bút trong tay ném mạnh ra ngoài, sau đó nhắm mặt dựa lưng vào ghế, giơ tay phiền muộn xoa bóp giữa trán.
Cuộc đối thoại đêm đó lại vang vọng trong đầu hắn một lần nữa
Nàng nói hy vọng có thể nhìn nhận lại quan hệ giữa bọn họ lại từ đầu.
Tất nhiên hắn hiểu ý của nàng, cái gọi là lại từ đầu, có nghĩa là giữa bọn họ không còn quá khứ nữa.
Bất kể là trước kia hận cũng được…!Yêu cũng được.
Tất thảy tan thành mây khói.
Tất cả những qua lại sẽ không nhắc đến nữa.
Từ nay về sau, nàng chỉ là một người trong những oanh oanh yến yến của hắn, sẽ cung kính coi hắn như chủ tử gia mà đối đãi, giống như những nữ tử bám vào hắn trong hậu viện của hắn ngày xưa, nhu thuận cung kính, hắn gọi thì đến, đuổi thì đi.
Giống nhau như đúc.
Tấn Trừ ấn bàn đứng dậy, đi lại mấy lần trong phòng.
Những năm gần đây, hắn ép mình không chủ động nhớ lại những khung cảnh trước kia, nhưng tối nay hắn lại buông thả bản thân để nhớ lại, cảnh tượng lần đầu gặp gỡ nàng, cho đến cảnh tượng đêm trước nàng mềm giọng cầu xin làm ngoại thất của hắn.
Trước đây nàng cực kỳ để bụng chuyện động phòng cùng hắn, bây giờ nàng lại chủ động muốn xin làm đồ chơi tiêu khiển của hắn.
Bây giờ nghĩ lại những lời mê hoặc kia, dường như đã mấy đời, cũng không biết những thứ đó có phải một giấc mơ hắn tự dệt nên hay không.
Thời gian đã thay đổi, hay là tất cả đã sớm không còn như lúc trước.
Hắn thất thần đứng tại chỗ, ngọc bội song ngư nằm trên mặt bàn phía xa xa.
Có lẽ cũng giống như nàng nói, nên định vị lại quan hệ giữa hai người bọn họ một lần nữa.
Buông bỏ trước kia, thực ra đối với hắn mà nói, chẳng phải cũng là một loại giải thoát?
Cảm giác tâm trạng luôn bị người khác ảnh hưởng, thực sự giày vò.
Hắn có thể thử buông bỏ căm hận quá khứ cũng tốt, hoặc vì cái khác cũng được, thử cùng nàng hòa thuận ở chung, chỉ coi nàng là ngoại thất hợp ý mà đối xử.
Đợi hắn chán rồi…!có lẽ khúc mắc cũng sẽ giải thôi.
*
Tú bà rất phấn khởi giúp Lâm Uyển thu dọn đồ đạc, miệng không ngừng nói những lời nịnh bợ, trái một câu “phu nhân vận đỏ phủ đầu”, phải một câu “phu nhân phúc cao ngất trời”, hận không thể xổ hết những lời hay ý đẹp trong bụng ra.
Vì có hộ vệ bảo vệ trong lâu, những cô nương khác trong Giáo Phường Ti không dám ra khỏi phòng, chỉ là hâm mộ ngó nhìn về hướng lầu ba qua cửa sổ, cũng thầm kỳ vọng một ngày nào đó mình cũng có thể ra khỏi chỗ chết không thấy ánh mặt trời này.
Vẻ mặt Lâm Uyển lãnh đạm, không phải không nghe ra ý sau này trông cậy trong lời tú bà, nhưng từ đầu đến cuối đều không đáp lại.
Đến khi thu dọn đồ xong rồi, nàng gật đầu cáo từ một tiếng, đội mũ mành rồi đi xuống lầu không quay đầu lại.
Tú bà từ xa nhìn bóng lưng lạnh nhạt tuyệt tình này, tâm trạng không khỏi chua chát.
Bà ta cắn răng giậm chân tức giận một hồi, thầm nói phu nhân này thật quá tuyệt tình, dù gì bà ta cũng coi như tận tâm tận lực hầu hạ nhiều ngày qua, cho dù sau này không muốn chiếu cố đi nữa, nhưng nói qua loa hai câu cũng phải chứ.
Một khi phất lên, vẻ mặt đã lập tức thay đổi, trở mặt không nhận người, dù là giả vờ cũng không thèm, thật là tuyệt tình.
Tấn Trừ không bố trí nàng vào Trấn Nam vương phủ trước kia, mà là tìm một căn nhà khác ở bên ngoài.
Căn nhà cách Trấn Nam vương phủ một con phố, đi ngựa khoảng chừng mười lăm phút là đến.
Mặc dù không bề thế bằng trạch viện của mấy nhà quyền thế giàu có, nhưng cũng không tính là nhỏ, sắp xếp Lâm Uyển và một vài hộ viện nô bộc trong tứ hợp viện to như thế cũng đã thừa sức.
Góc tường bao quanh tòa nhà trồng vài hoa cỏ cây cối, đẩy cổng lớn ra là thấy cây cỏ tươi tốt, bờ giậu đưa hương.
Lâm Uyển thu lại ánh mắt quan sát, theo bà tử dẫn đường đi vào trong phòng.
Ngay đêm đó Tấn Trừ đã đạp ánh trăng đến đây, cầm lương tịch công văn đưa đến trước mặt nàng.
Lâm Uyển cẩn nhận nhận lấy, cảm kích nói tiếng cảm ơn.
“Đây là những thứ ngươi muốn?”
Ánh mắt Tấn Trừ đảo qua lương tịch trong tay nàng, rồi từ từ quan sát trạch viện nho nhỏ này.
Lâm Uyển đặt lương tịch vào trong ngăn kéo, sau đó quay người đến trước bàn, rót cho hắn một chén trà.
“Thái tử gia có lẽ không biết, thân phận lương tịch bây giờ ta có cùng với nơi cư trú này là ước mơ tha thiết của bao nhiêu cô nương trong Giáo Phường Ti.”
Tấn Trừ bưng chén trà nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
Ý tứ trong lời nàng rất rõ ràng, thận phận hiện giờ của nàng không thể so với trước, có thể được như ngày hôm nay đã là quá đủ.
Ánh đèn đỏ trên bàn tỏa ra quầng sáng mờ ảo, bao phủ trên khuôn mặt nhu hòa của nàng tựa như phủ lên một tấm voan mỏng ấm áp, khiến người ta nhìn có phần không nỡ rời mắt.
“Đúng như ngươi muốn thì tốt.” Hắn nâng mắt nhìn nàng: “Còn nhớ cam kết của ngươi không?”
Lâm Uyển cụp mắt khẽ nói: “Nhớ.
Sau này nhất định sẽ an phận thủ thường, hết mực hầu hạ điện hạ.”
Một hỏi một đáp, nhưng lại là thừa nhận sự chuyển biến thân phận lẫn nhau.
Không còn là tình nhân cũ tồn đọng khúc mắc, cũng không còn là kẻ thù cất giữ quá khứ, mà là quan hệ chủ tử gia và ngoại thất bình thường trong kinh đô.
Là lựa chọn của nàng, cũng là lựa chọn của hắn.
“Sau này có nhu cầu gì, ngươi chỉ cần nói với quản gia trong viện, hắn đều sẽ làm theo.”
Tấn Trừ nói xong thì đứng dậy đi về phía giường.
“Lại đây thay y phục cho ta.”
*
Sau khi lâm triều, Thánh thượng giữ Thái tử lại, gọi riêng vào Ngự Thư Phòng hỏi chuyện.
“Cũng thật quái lạ, ngày đó biếm tiện tịch cho người ta, lại cưỡng chế không chịu thả người là ngươi, tại sao bây giờ sửa lương tịch, thả người cũng là ngươi? Vòng vòng vèo vèo như thế, ngươi không chê mệt, trẫm nhìn cũng thấy mệt.”
Sắc mặt Tấn Trừ không đổi trả lời: “Phụ hoàng nói đùa rồi, nhi thần đều làm việc theo quốc pháp, tuyệt đối không dám thiên tư nửa phần.”
Thánh thượng nhìn hắn cười nói: “Những lời này của ngươi giữ lại nói cho đám phu tử già kia còn được, không cần nói với trẫm những thứ đạo lý vô dụng này.”
Nói đoạn, ông ta vẫy tay ra hiệu hắn đến gần.
Tấn Trừ đứng lên từ ghế dựa sơn đỏ đi tới, đến khi nhìn rõ nội dung đề trên tấu chương đang mở trên bàn, ánh mắt thoáng ngưng lại, sau đó âm thầm lướt qua tên của quan viên này.
“Ngày đó đứa nhỏ của Dương gia được trung bộc liều chết mang ra ngoài, trốn ở núi sâu mấy tháng, khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng về.” Thánh thượng vuốt râu than thở: “Thái tử ngươi biết Hoàng hậu quả thực không dễ dàng gì, trẫm mắc nợ nàng.
Bây giờ cả Dương gia nàng chỉ còn lại một độc đinh như thế, dù trẫm có bồi thường thế nào cũng không quá.”
Tấn Trừ trầm ngâm nói: “Sắc tạo Quốc cữu phủ cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Hộ bộ Lưu thị lang xưa nay chấp hành việc công, thanh chính liêm minh, nếu như không dưng được thăng quan, vậy thì biết nói thế nào.”
Không đợi Thánh thượng đáp lại, hắn lại nói: “Huống hồ đại quan tam phẩm dựa vào quan hệ vào triều, triều thần sẽ nghĩ ra sao.
Chẳng bằng Thánh thượng ban thưởng nhiều hơn, hoặc để Dương quốc cữu giữ hư chức [1], vừa có được thể diện, cũng có thể chặn được miệng lưỡi mọi người về sau.”
[1] Hư chức: Chức vụ có tiếng mà không có thực quyền
Thánh thượng cau mày: “Đám đại thần kia đúng là nhiều chuyện.
Muốn làm chút chuyện còn phải băn khoăn đừng lắm mồm cái này, đừng phản đối cái kia.
Cũng không biết rốt cuộc bọn họ là Hoàng đế hay trẫm là Hoàng đế.”
Lúc này Tấn Trừ móc trong tay áo ra một quyến tấu chương, sau đó kính cẩn thưa: “Nhi thần đang có một chuyện muốn bẩm.
Trước giờ Ngự Sử Đài quyền binh quá nặng, nhi thần tự cho rằng chức trách không nên vượt trên chúng thần, lại càng không nên xúc phạm đến quyền uy hoàng thất.
Đây là tấu chương mấy vị trọng thần trong triều tấu xin phụ hoàng có thể cắt giảm quyền binh của Ngự Sử Đài, mời phụ hoàng xem qua.”
Sau nửa canh giờ, Thái tử cất bước ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Thánh thượng đau đầu ném tấu chương đi, nhìn về phía Thái giám tổng quản Vương Thọ phía sau.
“Nó giống ai mà có thù tất báo như thế?”
Vương Thọ nói: “Nô tài cũng không biết.”
Thánh thượng “hừ” một tiếng: “Cực kỳ giống mẫu phi nó.”
Vương Thọ tiến lên bấm lưng cho Thánh thượng, cười nói: “Thái tử gia hẳn cũng không phải muốn đối nghịch với người.
Thánh thượng cũng biết, Ngự Sử Đài này năm lần bảy lượt giục tuyển chọn Thái tử phi, tính cách Thái tử gia thế nào, xưa giờ làm việc đều tự có chủ kiến, há để người khác khoa tay múa chân với việc riêng của mình? Có lẽ cực kỳ ghét Ngự Sử Đài này.”
“Không cần nói đỡ cho nó.” Thánh thượng phất tay: “Nó chính là vì muốn đối nghịch với trẫm.”
Nghĩ đến việc tuyển chọn Thái tử phi, Thánh thượng lại cười nhạo nói: “Được thôi, kén cá chọn canh lần lữa không chịu tuyển phi, để trẫm xem xem, hắn có thể kéo dài được ba, năm năm nữa, đến khi Trần vương đuổi kịp hay không?”
Vương Thọ cười một tiếng: “Vậy thì cũng không đến nỗi.
Có điều…!Thái tử gia đối xử với góa phụ Phù gia thực không bình thường, đã mấy tháng rồi mà có vẻ vẫn rất để tâm.”
Thánh thượng chậm rãi liếc nhìn ông ta: “Hình như ngươi vô cùng quan tâm đến việc riêng của Thái tử?”
Vẻ mặt Vương Thọ cứng đờ, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Thánh thượng cười ha ha, nâng ông ta dậy: “Là nhắc nhở ngươi thôi, nếu không muốn chịu khổ trong tay Thái tử thì đừng tò mò tìm hiểu chuyện của nó, khỏi bị nó để bụng.”
Đối với Vương Thọ, người mà ông một tay đề bạt từ nhà mình đến, Thánh thượng cũng chịu nhiều lời đôi câu với ông ta: “Ngươi hoạn sớm nên không hiểu, nếu như nữ tử kia cứ khăng khăng phân cao thấp với Thái tử, đó mới là cao tay.
Bây giờ đã sớm khuất phục, Thái tử trở tay vài lần, dần dần sẽ cảm thấy không khác gì những nữ tử khác, sớm muộn cũng sẽ chán.”
“Cho nên không nổi được gió.” Thánh thượng cười nói: “Vả lại, chỉ là một nữ tử, có thể tạo nên sóng gió gì? Không cần để ý.”