Đọc truyện Xiềng Xích – Chương 2: Nàng Không Nên Hy Vọng Xa Vời
Sau khi ra khỏi viện của thái thái, Lâm Uyển nhìn thấy tam tẩu Dương Thị tần ngần đứng ở hành lang.
Thấy nàng đi ra, Dương Thị hơi kích động, rồi lại như có điều kiêng dè, nửa tha thiết nửa thấp thỏm nhìn về phía nàng.
Lâm Uyển hơi dừng lại một chút, sau đó mỉm cười tiến lên đón, nói: “May mà tam tẩu chưa đi xa.
Gấm Tô Châu trước đó tam tẩu chỉ ta, còn có một số điểm ta chưa hiểu rõ, muốn thỉnh giáo tam tẩu.
Không biết tẩu có thời gian không?”
Dương Thị gật đầu lia lịa: “Có, tất nhiên là có.”
“Vậy làm phiền tam tẩu rồi.”
Dọc đường trở về, Lâm Uyển dẫn theo Xuân Hạnh đi trước nửa bước, Dương Thị theo sau nửa bước.
Có lẽ là trong lòng đôi bên đều cất giấu tâm sự, dọc đường cả hai đều không nói chuyện.
Khoảng chừng một khắc đồng hồ thì đến sân viện của Lâm Uyển.
Hạ nhân trong viện thấy chủ tử về thì đều vấn an.
Lâm Uyển gật đầu đáp lại.
Sau khi vào phòng, nàng đuổi hết hạ nhân bên trong ra ngoài, rồi ra hiệu cho Xuân Hạnh đứng bên ngoài trông chừng, sau đó dẫn Dương Thị vào buồng trong.
Dương Thị ngồi xuống trước bàn chân hạc màu son bên trong phòng.
Lâm Uyển kéo ghế ở đối diện nàng ấy ra rồi ngồi xuống, sau đó cầm ấm trà trên bàn, rót chén trà cho nàng ấy.
“Bây giờ không còn người ngoài nữa, tam tẩu có việc gì cứ nói thẳng đi.”
Dương Thị thấy nàng không nóng không lạnh, trong lòng hơi giật thót, chỉ cảm thấy e là lần này Tấn thế tử đã thật sự chọc giận cô em chồng này của nàng rồi.
Nàng không nhịn được lần mò vật được đặt trong ống tay áo.
Lúc này nàng loáng thoáng cảm thấy, cơn tức giận lần này của em chồng, chỉ sợ không phải một quyển sách đơn giản là có thể tiêu tan được.
Trong lúc Dương Thị đang chần chừ, Lâm Uyển đã rót đầy ly trà lài, còn chậm rãi uống.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng Dương Thị cũng lấy sách ra, đặt lên trước mặt Lâm Uyển, cười yếu ớt nói: “Tấn thế tử biết muội thích những thứ này, cố ý sai người đi tìm.
Trưa hôm qua nhờ tam ca của muội cầm giúp, nhưng ta mãi không tìm được cơ hội đưa cho muội.”
Ánh mắt Lâm Uyển lướt qua quyển sách hơi cũ kĩ kia.
“Nguy thị đắc hiệu phương”, là bản lẻ hiếm thấy.
Nàng đã từng nhắc qua với hắn, không ngờ hắn thật sự ghi tạc trong lòng.
Lâm Uyển không nhịn được vươn tay xoa trang sách ố vàng.
Đầu ngón tay tinh tế lướt qua chữ kia, để lại dấu vết mờ mờ trên trang giấy cũ.
Dương Thị bắt trọn phản ứng của nàng, tâm trạng không khỏi chắc chắn.
Thật lòng mà nói, nàng ấy đương nhiên muốn Uyển tỷ nhi có thể thành đôi với Tấn thế tử.
Kế vương phi của Trấn Nam Vương phủ hiện giờ xuất thân từ máu mủ Dương Thị bọn họ, nói trắng ra, nàng và Trấn Nam Vương phủ đương nhiên cũng là quan hệ họ hàng cũ.
Cho nên nếu sau này Uyển tỷ nhi thật sự gả vào Trấn Nam vương phủ, vả lại chưa kể nàng có thể có được chút thể diện với thái thái, thì tam gia nhà nàng, cũng có thể được Hầu gia coi trọng ít nhiều.
Tam gia là con vợ lẽ, tuy là được nuôi dưới gối thái thái, nhưng chung quy cũng không qua được đãi ngộ của đích tử.
Điều này khiến cho tình cảnh của hai phu thê họ ở Hầu phủ, trước sau lúng túng.
“Tam tẩu.”
Tiếng nói nhẹ nhàng của đối phương kéo thần hồn Dương Thị quay về, vội ngẩng đầu nhìn.
“Sắp tới ta muốn gặp hắn một lần.” Lâm Uyển thu tay đang đặt trên quyển sách y, hơi cụp mi nói: “Phiền tam tẩu truyền lời giúp ta, để hắn sắp xếp.”
Dương Thị vừa nghe, trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít.
Nếu đã đồng ý gặp mặt, chắc hẳn là nghĩ thông suốt rồi, cơn giận cũng tiêu tan rồi.
“Được, quay về bảo tam ca muội gửi lời đi.” Dương Thị đồng ý, nói.
Em chồng ở đối diện đan hai bàn tay trắng nõn đặt trên bàn, yên lặng cụp mắt, nghe được lời đồng ý của nàng, chỉ khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời thêm.
Dương Thị thấy vậy, khó tránh khỏi nhớ lại ngày đó vô tình nhìn thấy cảnh tượng nàng và Tấn thế tử tranh chấp.
Nếu không phải đã từng nhìn thấy, nàng rất khó tưởng tượng, cô em chồng yên tĩnh như bức họa, lúc tranh cãi với người ta lại không hề nhường nhịn.
May là giọng nói nàng nhẹ nhàng, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại cực kỳ rành mạch hùng hồn, tranh luận đấu lý, không chịu thỏa hiệp, không hề sợ hãi vẻ mặt lạnh lẽo của Tấn thế tử, không chịu nhường bước nửa phân.
Đây là Tấn thế tử đó.
Vả lại chưa nói đến gia thế làm sao, thì danh tiếng bên ngoài là hành động phóng túng, tàn nhẫn ngoan độc, chỉ cần đứng đó, nhướn mày cười như có như không, nhìn người ta, cũng khiến cho người ta cảm thấy xương cốt ớn lạnh.
Đó chính là nàng khi đối diện với người này, luôn cảm thấy sợ sệt.
Cho nên ngày đó trông thấy em chồng ngoan ngoãn yên lặng, lại mặt mày bình tĩnh, chất vấn Tấn thế tử từng câu từng câu, nàng vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, cảm thấy vô cùng khó tin.
Lúc đó nàng đã cảm thấy, nàng, hoặc giả toàn bộ người của Trường Bình Hầu phủ đều chưa bao giờ thực sự hiểu vị tam cô nương này.
Chẳng qua là cô em chồng này xưa nay ít nói, làm chuyện gì cũng khiêm tốn lại không hay kích động.
Theo như lời thái thái nói là yên tĩnh như một bức tranh vậy.
Luôn luôn giấu kín tâm trạng, khiến người ta không đoán ra được nàng đang suy nghĩ gì.
Dương Thị nghĩ, e rằng không có ai biết, cô em chồng này thực ra là một người đẹp trong tâm hồn, can đảm thận trọng lại tâm tư kín đáo.
Bằng không, cũng sẽ không cẩn thận giấu giếm chuyện cùng Tấn thế tử như vậy.
Rời khỏi viện tử của tam cô nương, lúc trở về, Dương Thị hãy còn nghĩ, hi vọng hai người họ có thể mau chóng làm hòa, cũng có thể mau chóng công khai.
Nếu không, nàng đang âm thầm giật dây sẽ luôn lo lắng đề phòng, e sợ bị người ta phát hiện đầu mối.
Nếu bị thái thái đương gia biết được nàng liên can đến việc này, còn không ăn thịt nàng sao.
Sau khi Dương Thị rời đi, Lâm Uyển sai người đóng cửa, rồi gọi Xuân Hạnh vào nhà.
“Đi lấy chiếc hộp gỗ đàn dưới đáy ngăn tủ kia lại đây.”
Xuân Hạnh đương nhiên biết là chỉ cái gì.
Nàng ấy đáp lại một tiếng, rồi đi thẳng đến chiếc tủ đứng dựa vào vách tường phía tây, cầm chìa khóa mở ra, sau đó ngồi xổm xuống, di chuyển đống y phục trong ngăn kéo.
Sau khi tầng cuối cùng không còn y phục nữa, thì lộ ra một tấm ván ép, nhấc ra khỏi, một chiếc hộp tử đàn vuông vức tầm năm tấc lộ ra.
Xuân Hạnh mang chiếc hộp đặt lên bàn chân hạc màu son.
Lâm Uyển cầm lấy chìa khóa mở ra, ngăn một và hai đặt một số đồ trang sức hoặc một số đồ chơi, ví dụ như trâm, thoa, bộ diêu các loại, hay như mứt quả bằng ngọc, lư hương lưu ly khéo léo tinh xảo, những viên đá màu sắc kỳ lạ.
Lâm Uyển nhìn thoáng qua những vật này, sau đó giơ tay gõ lên hông hộp gỗ tử đàn một cái, thành thạo mở ra tường kép giấu bên trong.
Cất trong tường kép là một xấp thư nhỏ, đều là Tấn Trừ viết cho nàng.
Bên trên chồng thư là một miếng ngọc bội xưa cũ.
Dương chi bạch ngọc, kết cấu tinh xảo, là miếng ngọc tuyệt phẩm thế gian khó gặp.
Lâm Uyển cầm ngọc bội trong tay, lật lại xem.
Mặt trái của ngọc bội có khắc một chữ, Đoan.
Đây là vật bất ly thân của Đoan Mẫn trưởng công chúa, cũng là di vật bà để lại cho con trai độc nhất Tấn Trừ.
Lâm Uyển lại đặt ngọc bội vào tường kép, sau đó hỏi Xuân Hạnh: “Đồ hắn tặng ta đều ở đây ư? Ngươi nghĩ kỹ lại xem, có còn quên ở đâu không?”
Xuân Hạnh tỉ mỉ xem lại ngăn một, ngăn hai và tường kép mấy lần, sau đó lắc đầu, không bỏ sót.
Lâm Uyển hãy còn trầm tư, những thứ đồ khác hắn tặng nàng thì dễ xử lý, duy chỉ có ngọc bội này phải trả về nguyên chủ mới được.
Còn cả những bức thư nàng từng viết cho hắn, cùng với mối kết tương tư thắt bạch ngọc chính tay nàng tết, phải lấy lại từ chỗ hắn.
Nếu đã quyết định phải biệt ly, nàng không thể giữ lại nhược điểm ở chỗ hắn.
Nghĩ đến lần sau gặp mặt, e sẽ là lúc kết thúc của hai người, tâm trạng Lâm Uyển cũng có tư vị khó tả.
Nàng không cam lòng để hôn nhân của mình bị người ta nắm trong tay, vừa suy nghĩ kỹ càng vừa lên kế hoạch tỉ mỉ, cẩn thận từng bước, còn cho rằng cuối cùng cũng có được một lang quân tâm ý tương thông.
Không ngờ rốt cuộc là bản thân si tâm vọng tưởng, cuối cùng có được kết cục ảm đạm.
Nàng không nên hy vọng xa vời.
Ngay cả thanh mai trúc mã của trưởng tỷ – Tề Hàn Lâm, vào năm thứ hai trưởng tỷ xuất giá, thì cũng khoác lụa hồng, mặt mũi tươi cười cưới kiều thê.
Không phải nói hắn không được cưới, chỉ là tốc độ hắn quên người cũ quá nhanh.
Một thế đạo như vậy, nàng còn có thể kỳ vọng gì nữa.
Nếu đã không hy vọng ái tình xa vời, chi bằng lựa chọn một cuộc hôn nhân khiến cho nàng vừa ý ít nhiều, ít nhất không cần phải sa vào cuộc tranh giành thê thiếp, đích thứ.
Xưa nay Lâm Uyển thiên về lý tính.
Sau khi tâm tình sa sút, thì nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Nếu đã quyết định kết thúc, nàng sẽ không ôm bất cứ kỳ vọng nào với đoạn tình cảm này nữa.
Điều nàng phải suy tính tiếp theo là, làm sao nói chia tay để không làm hắn tức giận, hay nói đơn giản, làm thế nào lấy lại được nhược điểm của nàng từ chỗ hắn.
Chức vụ của Tấn Trừ là đứng đầu một tham quân ở Bắc Nha cấm quân.
Theo lý mà nói thì chức vị này rất có thực quyền, nhưng thường ngày quan trên cũng không cử hắn làm việc, cùng lắm là bảo hắn thỉnh thoảng cưỡi ngựa tuần tra đường phố kinh thành một phen, chờ xem có tội phạm gây chuyện hay không.
Vì vậy cái chức Bắc Nha tham quân này, bị Tấn thế tử biến thành một chức vị nhàn rỗi.
Cái nắng mùa hè chói chang, tháng bảy là lúc nắng gắt như lửa.
Mỗi đầu tháng cần phải đến nha môn điểm mão còn cả nghe trưởng quan dạy bảo, cho nên ngày hôm đó Tấn Trừ phải đến nha môn cửa Bắc một chuyến.
Đến lúc đi ra, đã là gần trưa, mặt trời nóng bỏng chiếu qua đầu, cái nóng khiến tâm trạng người ta khó chịu.
Tấn Trừ đánh ngựa từ Bắc nha đi ra, y phục một thân đỏ sẫm, đồng phục Cấm Vệ Quân là giáp vàng viền đỏ.
Có lẽ là thân giáp nặng nề làm cho người ta ngột ngạt bực bội, hắn giơ tay nới lỏng cổ áo, lông mày nhíu lại, nét mặt không kiên nhẫn.
Hầu cận Điền Hỉ thấy Thế tử gia bọn họ đi ra, hắn ta vốn bị phơi nắng mệt mỏi lập tức tỉnh táo lại, vội vã chạy chậm đến bên cạnh ngựa, nhìn xung quanh xong thì nhỏ giọng rỉ tai với Thế tử gia bọn họ.
Tinh thần Tấn Trừ kích động.
“Lâm tam chuyển lời tới?”
Điền Hỉ vội nói: “Đúng vậy ạ.
Lâm tam gia nhân lúc ra ngoài công chuyện thì lén chạy tới truyền lời.”
Điền Hỉ nói như vậy cũng là cho Lâm tam gia kia thể diện.
Nghĩ đến con trai thứ ba của Trường Bình Hầu phủ – Lâm Xương Hàn, chức vị của Lâm tam gia này mới thật sự là nhàn tản trong nha môn, là một nhân vật ngoài lề, cho dù có bỏ việc ra ngoài, chắc cũng không bị ai phát hiện.
Nhưng mà thời vận của Lâm tam gia tốt, bám vào được cái cây to Thế tử gia nhà họ.
Nếu Thế tử gia bọn họ bằng lòng, phất tay một cái cũng có thể cho hắn một tiền đồ xán lạn.
Tấn Trừ nghe xong, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa dài nhỏ sáng lấp lánh, thấp thoáng hiện lên vẻ suиɠ sướиɠ.
Từ nhỏ Điền Hỉ tiến cung hầu hạ các chủ tử lớn bé, đã sớm luyện được bản lĩnh tùy mặt gửi lời.
Theo vị chủ tử này ước chừng cũng hai ba năm, cũng có thể thấu hiểu tâm tình vị chủ tử này ít nhiều.
Thế tử gia xưa nay đều là lòng mừng bảy phần, nét mặt cũng chỉ biểu hiện nửa phần.
Dáng vẻ hôm nay có lẽ là trong lòng cực kỳ vui.
“Nghe giọng điệu của Lâm tam gia, có vẻ rất vội, chính xác là ý của Lâm tam cô nương.” Điền Hỉ khéo léo nói: “Có lẽ Lâm tam cô nương nhớ Thế tử gia, đâu có giận người lâu được?”
Tấn Trừ nhướn mí mắt lườm hắn, cười hừ một tiếng: “Còn cần ngươi nói.”
Điền Hỉ giơ tay tát một cái vào miệng mình, nói: “Cái miệng chó của nô tài, đâu xứng nhắc đến Lâm tam cô nương.”
“Được rồi, đừng có làm bộ làm tịch trước mặt gia.” Trấn Trừ cười mắng một câu.
Thưởng thức chiếc roi sắt trong tay, mặc cho xúc cảm ấm lạnh truyền vào lòng bàn tay, Tấn Trừ chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái hơn mấy phần, quả thật là khoan khoái cả người.
Lúc đầu cãi nhau với A Uyển quả thật là không thoải mái, dẫn đến mấy ngày gần đây tâm trạng hắn phiền muộn, làm cái gì cũng không vui.
Nói đến lần tranh chấp kia, cũng không khéo là ngày ấy tâm trạng hắn đang cực kỳ kém, A Uyển cứ bám lấy chuyện hắn nạp thông phòng không buông tha, làm hắn nổi giận.
Lúc đó chỉ cảm thấy nàng quản lý quá rộng, không tránh khỏi nói nặng với nàng vài lời.
Sau nghĩ lại, quả thật là hắn nói quá nặng, trong lòng cũng có phần hối hận.
Hắn cho rằng nàng sẽ lạnh nhạt với hắn mười ngày nửa tháng, nhưng không ngờ chỉ cách một ngày, nàng đã nhượng bộ, chịu xuống nước với hắn, việc này lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Tấn Trừ thầm nghĩ, nếu nàng đã chịu lui một bước, vậy hắn cũng lùi ba bước.
Nàng không thích hắn nạp thông phòng, vậy bây giờ về, hắn giải tán đi là được.
Hắn giơ tay lên, ý bảo Điền Hỉ đến gần chút, sau đó hắn hơi cúi người xuống, khẽ dặn dò: “Đi nói lại với Lâm tam, là mười ba tháng này, vẫn ở chỗ cũ.”