Đọc truyện Xiềng Xích – Chương 104
Chương 109: Thời gian
Mùa hạ năm Kiến Nguyên thứ tư.
Hoa nở hoa tàn, chớp mắt lại là một năm.
Một năm này, Phượng Loan cung xây liền kề Càn Thanh cung cuối cùng cũng hoàn thành, đến đây, đại lễ phong Hậu đã được lên lịch chuẩn bị.
Khâm Thiên Giám xem thiên tượng, tính cát hung, suy đi tính lại cuối cùng xác định mùng mười tháng chín là ngày hoàng đạo mọi việc đều thuận.
Ngày Đế Hậu đại hôn, trời quang gió nhẹ, sáng sủa trong lành.
Lâm Uyển đội mũ miện hoa trâm long phượng hai mươi tư châu, khăn quàng vai viền trân châu, mặc huy y đỏ thắm uốn lượn quét đất, dưới ánh nhìn của văn võ bá quan dự lễ, trong tiếng nhạc lễ trong ngoài cửa cung, thong thả từ tốn từng bước bước lên con đường đế vương cao chín trĩ [1].
[1] Trĩ: (lượng từ) ngày xưa, diện tích tường thành vuông một trượng gọi là đổ 堵, ba đổ gọi là trĩ 雉.
Lúc cách thềm cao nhất chỉ còn hai bậc, đế vương đứng thẳng trước con đường đế vương đưa tay về phía nàng, nàng cũng mỉm cười đưa tay tới, được hắn kéo bước lên bậc thềm chí cao.
Nhận kim sách kim bảo, tế bái thiên địa tông xã, Đế Hậu nắm tay đứng quay mặt về phía quần thần.
Văn võ bá quan quỳ xuống dập đầu, nhất tề hô vạn tuế, thiên tuế, cùng chúc Đế Hậu đại hỷ.
Sau đại hôn, dựa theo quy chế, Hoàng hậu cần vào ở Phượng Loan cung.
Nhưng Tấn Trừ há lại quan tâm quý chế hay không, vẫn giữ nàng ở lại Càn Thanh cung, chỉ có thỉnh thoảng cảm thấy chán mới cùng nàng đến Phượng Loan cung sát vách ở mấy ngày.
Thời gian sau đại hôn dường như cũng không thay đổi quá nhiều so với trước.
Vào ban ngày, hắn vẫn mang theo nàng lên xuống triều, nếu có rảnh rỗi hoặc là cùng nàng tản bộ trong Ngự Hoa Viên, hoặc thưởng cá trong hồ, lại hoặc ngắm cảnh trong Bảo Tân Lâu.
Ban đêm, hắn sẽ ôm nàng thì thầm rủ rỉ, cùng nàng vào giường triền miên không thôi.
Có đôi khi chính hắn cũng không dám tin, hắn lại có thể viên mãn đến vậy, giống như đang nằm mơ, mỹ mãn khiến hắn cảm thấy không chân thực.
Mỗi lần nỗi lòng khó an, hắn sẽ đi Thái miếu lật xem gia phả, nhìn đi nhìn lại tên hai người song song trên gia phả hồi lâu mới có thể bình tâm lại.
Hai người bọn họ mới là phu thê danh chính ngôn thuận, tế cáo thiên địa tông xã, không ai có thể phủ nhận.
Sống ngủ cùng giường, chết khắc chung bia đá.
Có lẽ thời gian thư thái luôn trôi qua rất nhanh, ngày đại hôn rầm rộ như còn đang trước mắt, chớp mắt lại sắp vào trời đông giá rét.
Ngày hôm đó, Tấn Trừ tâm huyết dâng trào, triệu mấy họa sĩ nổi danh khắp thiên hạ vào cung, muốn bọn họ vẽ mấy bức họa Đế Hậu.
Các họa sĩ bút pháp tinh vi, trổ hết tài năng, cuối cùng sau gần nửa tháng nộp lên mấy tác phẩm khiến đế vương hài lòng.
Có bức Đế Hậu cùng ngồi, có bức Đế Hậu yến ẩm, còn có bức Đế Hậu dạo vườn các loại, tóm lại trung tâm những bức họa này muốn thể hiện ra Đế Hậu ân ái, toát ra phong thái thần tiên quyến lữ của họ.
Mỗi ngày Tấn Trừ thường giở xem những bức họa kia, yêu thích không buông tay.
Ngày nọ hắn nói với Lâm Uyển, muốn cho các họa sĩ vẽ thêm cho hai người bọn họ mấy bức.
Lâm Uyển nghĩ ngợi rồi thương lượng với hắn: “Hay là bảo bọn nhỏ cũng tới cùng vào tranh?”
Tấn Trừ cuộn lại bức họa trong tay, thấp giọng cười nói: “Được, vậy ngày mai bảo người mang Thái tử tới.”
Lâm Uyển cười nhẹ nói “được”.
Mười lăm tháng này, lúc hai đứa nhỏ vào Càn Thanh cung thỉnh an, đương nhiên đều nhìn thấy bức ảnh toàn gia treo trên vách tường.
Đế vương trên bức họa cao lớn uy nghiêm, Hoàng hậu cao quý dịu dàng, Thái tử kim tôn ngọc quý ngồi giữa hai người, trắng trẻo đáng yêu.
Cha nghiêm mẫu hiền tử hiếu, một nhà ba người trông hết sức hài hòa.
Tấn Nghiêu ngửa đầu nhìn bức họa kia sững sờ một hồi lâu.
Sau khi cậu ta lấy lại tinh thần, không nhịn được liếc mắt nhìn Mộc Phùng Xuân ở bên cạnh.
Mộc Phùng Xuân ngơ ngẩn nhìn về phía bức họa, ánh mắt vô hồn tựa như ngây dại.
Tấn Nghiêu đột nhiên cảm thấy Mộc Phùng Xuân kia không đáng ghét đến vậy.
“Phùng Xuân, chờ đến mùa xuân năm sau cũng đến lúc con tham gia thi đồng thí rồi.
Nếu có thể qua viện thí [2] ngay, con chính là tú tài công danh bên mình.” Lâm Uyển ngồi ở chỗ trên, dịu dàng nói với cậu: “Sau này sẽ là người lớn, gánh vác môn hộ rồi.”
[2] Viện thí (hay thi viện) là cấp thi đầu tiên của kỳ thi quốc gia được tổ chức tại phủ thành hoặc châu trực thuộc tỉnh.
(Tham khảo: chuonghung.com)
Mộc Phùng Xuân cúi đầu xuống, không muốn để nàng nhìn thấy vành mắt cậu phiếm hồng.
“Nỗ lực, tiến tới, cần cù, hiếu học.
Nghiêm túc với học vấn, dụng tâm sống mỗi ngày.”
Mộc Phùng Xuân ra sức gật đầu.
Sau khi hai đứa trẻ rời khỏi Càn Thanh cung, Tấn Trừ mang nàng đi du hồ ngắm cảnh.
Có lẽ là sợ trong lòng nàng không thoải mái, sau đó hắn bảo người mở quốc khố, chọn chút vật trân quý trong đó đưa tới cho Mộc Phùng Xuân.
Đối với việc này, từ đầu đến cuối Lâm Uyển chưa từng xen vào nửa chữ.
Nàng biết có những chuyện không phải một lần là xong.
Chí ít, so với thời điểm này năm ngoái, hắn đã nhượng bộ hơn nhiều, tối thiểu còn đồng ý cho hai đứa trẻ ở bên cạnh nàng một lúc lâu.
Huống hồ bây giờ nàng đã dần dần nghĩ thoáng, chỉ cần đều sống tốt, những cái khác có tính là gì?
Nàng biết con áo cơm không lo, bình an khỏe mạnh, tiền đồ bằng phẳng, vậy là đủ rồi.
Thấm thoắt, năm Kiến Nguyên thứ năm đã lặng lẽ tới.
Đầu mùa hè năm nay, tin mừng của Mộc Phùng Xuân truyền vào trong cung.
Lần này cậu qua thi huyện, thi phủ, thi viện trong một lần, dù tuổi còn nhỏ nhưng thành tích lại không hề tầm thường, được liệt vào hàng ngũ lẫm sinh [3].
[3] Lẫm sinh: Người học trò được triều đình cấp lương để theo học tới lúc thành danh.
(Tham khảo: thivien.net)
Thánh thượng cũng không tiếc lòng, phái cung nhân đưa tới không ít ban thưởng, Lâm Uyển cũng bảo cung nhân đưa cho cậu vật khen thưởng riêng, cổ vũ cậu tiếp tục cố gắng.
Vào mùa thu năm nay, Thái thượng hoàng triền miên trên giường bệnh hoăng.
Không ai ngờ tới, vì chuyện hạ táng cho Thái thượng hoàng mà trên triều nổi lên một trận phong ba không nhỏ.
Nguyên nhân là có triều thần gián ngôn, xin Thánh thượng truy phong Thụy Mẫn tiên Trưởng công chúa làm Thái hậu, đồng thời truy phong thụy hào.
Suy cho cùng tất nhiên là Thái thượng hoàng muốn hợp táng cùng một chỗ với tiên Trưởng công chúa, nếu còn không truy phong tiên Trưởng công chúa, vậy chẳng phải sẽ sai lệch trong danh phận?
Nhưng Tấn Trừ lại không định như thế.
So với thụy hào Thái hậu, hắn tin mẫu phi hắn muốn dùng thụy hào Trưởng công chúa ban đầu hơn.
Huống hồ, hắn cũng không có ý định để phụ hoàng hợp táng cùng mẫu phi hắn, dù sao phu thê bất hòa dây dưa một đời là đủ rồi, hà tất tiếp tục đến kiếp sau.
Triều thần tất nhiên là kịch liệt phản đối việc này.
Không truy phong mẹ đẻ, không cho phụ mẫu hợp táng, điều này trong suy nghĩ của bọn họ chính là tùy ý làm bậy, đại nghịch bất đạo!
Không ít triều thần cho rằng, không quan tâm phụ tử thiên gia bọn họ có thù hận gì khi còn sống, nhưng người mất là lớn, dù sao Thánh thượng cũng phải làm long trọng tang sự của Thái thượng hoàng.
Nhưng nhìn cách làm của Thánh thượng hiện giờ, đừng nói thể diện, chỉ sợ lớp vải lót của Thái thượng hoàng cũng muốn xé đi.
Thánh thượng là gương cho thiên hạ, lần này làm trái đạo hiếu thế nhân tôn sùng, đều làm cho bọn họ khó có thể hiểu, cũng khó có thể chấp nhận.
Triều thần liên tục tấu lên, cố hết sức khuyên giải.
Thánh thượng quyết giữ ý mình, khăng khăng không chịu nhượng bộ.
Ngay lúc triều thần và Thánh thượng giằng co không thôi, Hoàng hậu theo Thánh thượng vào triều hơn hai năm, lại lần đầu tiên không còn giữ yên lặng.
Nàng đối chọi gay gắt cùng triều thần, dùng ngôn từ sắc bén phản bác quan điểm của bọn họ, kiên định đứng vững bên cạnh Thánh thượng, bảo vệ quyết định của Thánh thượng.
Lâm Hầu gia nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng hậu nương nương trên ngự tọa như có như không rơi trên đỉnh đầu ông, ông không còn dám sống chết mặc bay nữa, chỉ có thể bất chấp ra khỏi hàng, ủng hộ quyết định của Thánh thượng.
Sau đó dòng chính của ông cũng chỉ đành theo ông ra khỏi hàng.
Ban đầu triều thần đứng về một phía khuyên can Thánh thượng, bây giờ lại xuất hiện chia rẽ.
Ngay sau đó Hoàng hậu trên ngự tọa tuyên cung nhân chờ bên ngoài lên điện, nói với quần thần rằng, Thánh thượng quyết định tôn trọng di nguyện của Thái thượng hoàng.
Đến nước này quần thần đều biết, đây là nấc thang Hoàng hậu đưa ra.
Về phần vị tiểu cung nhân không có danh tiếng gì này có phải hầu hạ bên cạnh Thái thượng hoàng hay không, thật sự còn cần nghiên cứu thêm.
Nhưng mà điều này không quan trọng, chủ yếu là có di nguyện để nói, vậy ít nhất ngoài mặt tang sự của Thái thượng hoàng sẽ không có bao nhiêu trở ngại
Phong ba triều đình lần này cứ vậy mà tan.
Cuối cùng Thái thượng hoàng không hợp táng cùng tiên Trưởng công chúa, quan tài đơn độc vào hoàng lăng.
Đối với việc Hoàng hậu can thiệp triều chính lần này, phần lớn người cho rằng nàng nóng ruột hộ phu, dưới tình thế cấp bách mới quá giới hạn.
Dù sao, hai năm trước đó nàng đã thành công tạo nên hình tượng an phận thủ thường, bọn họ đã không còn đề phòng nàng từ lâu.
Trong ba năm sau đó, Lâm Uyển không còn một mực im lặng trên triều nữa, cũng sẽ thỉnh thoảng lên tiếng.
Nhưng thời cơ nàng lựa chọn lên tiếng là mỗi lần triều thần và Thánh thượng bất đồng ý kiến.
Mới đầu đương nhiên sẽ có triều thần phản đối, sau đó những triều thần phản đối này sẽ bị chịu chèn ép ngầm từ phe phái Lâm Hầu gia, thậm chí là Thánh thượng.
Dần dần, triều thần cũng đều nghĩ thông suốt, Hoàng hậu nương nương bảo vệ Thánh thượng mà thôi, bọn họ đi đối đầu làm gì? Cũng có vẻ như bọn họ bất mãn với Thánh thượng.
Như vậy, bọn họ cũng dần dần tập mãi thành quen với việc Hoàng hậu thỉnh thoảng lên tiếng trên triều nghị.
Đến thời điểm năm Kiến Nguyên thứ tám, Lâm Uyển đã có thể nêu ra quan điểm của mình trên triều đường.
Dù đơn giản nhưng tinh anh, lời nói có ý sâu xa, có đôi khi quan điểm của nàng cũng sẽ nhận được sự tán thành của một bộ phận triều đình.
Vào năm nay, nàng đề nghị trong cung thiết lập Nữ y thự, thuận tiện cho hậu phi và quan quyến xem bệnh.
Đề nghị này không nhận quá nhiều ngăn cản đã được thuận lợi thông qua.
Một là thiết lập Nữ y thự quả thật là việc nhỏ không ảnh hưởng đến triều chính, thứ hai mọi nhà đều có nữ quyến, thiết lập Nữ y thự cũng là ân huệ cho nữ quyến trong nhà.
Quan viên sao chép ý chỉ từ trong cung phát ra, sau đó ra roi thúc ngựa phân phát đi các châu huyện.
Đối với nội dung trên ý chỉ, rất nhiều bách tính có thái độ do dự, chưa nói đến trước đây trong cung chưa bao giờ có Nữ y thự, chỉ nói tới điều kiện tuyển chọn này lại là không kể tuổi tác, thân phận, chỉ cần phẩm hạnh tốt, lại hiểu chút dược lý đều có thể vào cung tham gia tuyển chọn.
Ngoài ra còn cả bà đỡ có kinh nghiệm cũng liệt kê.
Điều này làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng phải nói người của Nữ y thự sau này sẽ xem bệnh cho hậu phi nương nương và gia quyến quan lại quyền quý sao? Vậy những người tạp nham làm sao có thể tiếp xúc với những quý nhân này, ngẫm lại đều cảm thấy không thể tin được.
Mặc kệ người đời hoài nghi suy nghĩ như thế nào, trong cung, Nữ y thự đã chính thức thiết lập.
Trải qua non nửa năm tuyển chọn, cuối cùng chọn lựa năm mươi nữ tử có chút thiên phú về y thuật chính thức vào Nữ y thự.
Lâm Uyển thuyết phục Tấn Trừ cho nàng tự mình tham gia tuyển chọn Nữ y thự.
Nhưng mà việc chỉ dạy không đến tay nàng, mà là hai thái y năng lực giỏi về phương diện phụ khoa mỗi ngày lên lớp cho các nàng.
Nàng cũng không nóng lòng cho bọn họ đi xem bệnh cho người ta, tuy trong các nàng có người xuất thân từ thế gia y dược, kiến thức dược lý phong phú, nhưng nàng cũng phải cho bọn họ trải qua ít nhất một năm học tập quy củ, lại đợi thành công thông qua sát hạch mới được coi là nữ y chính thức.
Trong Càn Thanh cung, Tấn Trừ ngồi bên bếp lò, đang thanh thản nấu nước trà.
Thấy nàng trở về, hắn vẫy tay bảo nàng tới uống trà.
Lâm Uyển đưa áo choàng cho cung nhân, cười đi tới.
Những năm gần đây, tâm trạng của hắn ngày một ổn định hơn trước, khống chế và xiềng xích đối với nàng cũng dần dần lơi lỏng.
Thí dụ như vậy giờ, hắn có thể cho phép nàng rời khỏi tầm mắt hắn, cho nàng không gian hít thở, lại ví dụ thỉnh thoảng hắn cũng cho phép nàng xuất cung đến Mộc phủ thăm Phùng Xuân.
Có đôi khi ngẫm lại lúc vừa hồi cung, hắn thực hiện những thủ đoạn trói buộc làm người ta ngạt thở đối với nàng, nàng đều cảm thấy giống như nằm mơ.
Nếu lúc trước nàng không bước ra khỏi giới hạn kia, không bắt lấy chút hy vọng sống này, bây giờ nàng sẽ như thế nào?
Nàng không dám nghĩ.
Năm Kiến Nguyên thứ chín, Mộc Phùng Xuân đề tên bảng vàng, trở thành quan trạng nguyên trẻ tuổi nhất lịch sử.
Lúc người khoác bông đỏ cưỡi ngựa dạo quanh đường phố, quan trạng nguyên trẻ tuổi tuấn tú trở thành một phong cảnh đẹp đẽ trong Kinh thành.
Cùng năm, Mộc Phùng Xuân vào Hàn lâm viện làm quan.
Cùng năm, Thái tử vào triều chấp chính.
Cũng là cùng năm, Hoàng hậu cực lực bài trừ mọi nghị luận, thiết lập phẩm cấp cho nữ y Thái y thự.