Đọc truyện Xiềng Xích – Chương 101
Chương 106: Kim Loan điện
“…!Kể từ triều Hạ, nhìn chung lịch sử các triều đại, phàm là tai họa vong quốc có triều nào không bắt nguồn từ vạ nữ nhân? Không tin có thể nhìn vào thời kỳ mấy đời Minh trị trước kia, bách tính cơm áo có thừa, nhà nhà no đủ, dù là ai thấy mà không nói lên một tiếng thịnh thế chi tướng? Nhưng kết quả lại thế nào? Chỉ cần một Lưu quý phi là đã đủ thất bại!”
Nội các trọng thần trong điện lời lẽ quyết liệt, giọng điệu đau đớn vạn phần, ngay sau đó giơ tay hướng về phía ngự tọa trên đài cao, cao giọng nói: “Thần tự biết lời thật thì khó nghe, nhưng từng câu thần nói đều xuất phát từ đáy lòng, từng chữ lòng son dạ sắt! Thần một lòng trung thành phụ tá quân vương, không có nửa phần tư lợi, là vì thiên hạ có thể trời yên biển lặng, là cầu thiên hạ có thể thái bình thịnh thế! Thần đối với Thánh thượng, đối với triều đình, đối với bách tính thiên hạ, tận tụy tận tiết, thiên địa nhật nguyệt đều có thể làm chứng, làm gương!”
Lời nói âm vang đanh thép, mạnh mẽ hùng hồn.
Ánh mắt Lâm Uyển lại nhìn vào trong điện, bình tĩnh nhìn thần tử cương trực hiên ngang lẫm liệt kia.
“Ta không nhìn thấy.” Giọng nói nàng du dương, vẫn là ngữ điệu không nhanh không chậm, lúc nói chuyện khuôn mặt ngậm ý cười nhạt: “Vương đại nhân phân trần quả thực dõng dạc hùng hồn, thế nhưng ta lại chưa cảm thấy bất kỳ lòng trung quân, vì nước, yêu dân gì trong ngôn từ kịch liệt này.”
Trong Kim Loan điện lập tức xôn xao.
Nội các trọng thần kia giận dữ thấu tim, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nương nương…”
“Ngươi có dám nghe ta nói rõ ngọn nguồn?”
Lâm Uyển thẳng thừng ngắt lời ông ta, sau đó lại đảo mắt nhìn quần thần trong điện, giọng nói chậm rãi lại rõ ràng: “Chư vị có bằng lòng nghe ta nói tỉ mỉ?”
Nội các trọng thần này nhịn cười lạnh, giơ tay nói: “Thần xin lắng tai nghe, mời nương nương vui lòng chỉ giáo.” Ông ta cũng không cảm thấy vị nương nương trước giờ được nuôi ở nội uyển có thể nói được cái gì, nghĩ chăng cũng chỉ là muốn cả vú lấp miệng em, cố ép cho ông ta cái danh bất trung, tự cho là như thế thì có thể làm nhục ông ta.
Nực cười! E là vị nương nương này đã quên, Kim Loan điện này không phải Hậu cung mặc cho nàng ta làm mưa làm gió.
Trên triều đường này tập trung mưu thần võ tướng nhân trung long phượng, nếu nàng ta nói không xác đáng hoặc là nói bừa bãi, hoặc cực kỳ nông cạn, vậy thì thật sự là làm trò hề cho thiên hạ.
Văn võ đại thần khác không tỏ rõ sắc mặt, cụ thể trong lòng nghĩ thế nào không thể biết được.
Nhưng mà có lẽ người có cùng suy nghĩ với Vương đại nhân kia hẳn là không ít.
“Vậy trước tiên nói từ trung quân.”
Lâm Uyển hơi nghiêng mặt, cách mũ mạng thêu phượng nhẹ cười với người bên cạnh dường như đang trấn an hắn, rồi sau đó lại nhìn về trước điện, nói rõ ràng từng chữ: “Thứ cho ta kiến thức nông cạn, còn chưa từng nghe nói có trung thần vừa lên là áp đặt cho quân chủ cái danh hôn quân, hận không thể gán cho nỗi ô nhục muôn đời không thay đổi được.”
Nội các trọng thần này biến sắc.
Nàng không đợi ông ta mở miệng, lại nói tiếp: “Đúng vậy, ngươi bị người gọi là yêu phi như ta kích động, cảm thấy có yêu phi thì sẽ có hôn quân, có hôn quân, vậy nước sẽ tiêu vong.
Cho nên làm trung thần, ngươi sẽ phải can đảm đứng ra ăn nói thẳng thắn, cho dù chỉ vào mũi mắng Thánh thượng, lên án mạnh mẽ Thánh thượng ngu ngốc vô đạo trước mặt mọi người, vậy thì làm sao? Ngươi là trung thần mà, hành động là vì chính nghĩa, dù bị hôn quân gϊếŧ chết, vậy cũng sẽ tiếng thơm muôn đời, lưu danh sử sách.”
“Thần…”
“Ta còn chưa nói hết.” Lâm Uyển quả quyết ngắt lời ông ta, vẻ mặt lãnh đạm: “Thế nhưng Vương đại nhân, điều ta muốn biết là, ngươi xem ta là yêu phi hại nước là dựa vào đâu? Nói suông không bằng không chứng, ta đang yên đang lành là mẫu thân Trữ quân một nước, tôn vị Hoàng hậu tương lai, lại bị ngươi gán cho nỗi nhục yêu phi, ngươi dựa vào cái gì?”
“Mọi thứ cần phải có chứng cứ.”
Nàng lạnh nhạt nói, từ trên cao nhìn xuống nội các trọng thần vẫn còn bất bình kia: “Cho dù là Đại lý tự xử án, vậy cũng phải coi trọng nhân chứng vật chứng đều đủ, xác nhận nhiều lần chứng cứ không có sai sót mới có thể định án.
Huống chi ngươi muốn định tội mẫu nghi một nước, nói không chứng cứ sao có thể tùy tiện kết luận?”
“Vương đại nhân, ngươi nói ta là yêu phi, vậy ta khiêm tốn xin hỏi, ta thân là yêu phi đã làm chuyện gì hại nước hại dân?”
“Ta có rảnh rỗi nhàm chán là xé khăn lụa quẳng đồ sứ, xa hoa cùng cực? Có giật dây Thánh thượng phát minh ra cực hình bào cách, đi trên than nóng, đốt ống đồng, dí sắt nóng người sống? Hay là có đứng trên cao tường thành, cười nhìn Thánh thượng “phong hỏa hí chư hầu”?
“Có khiến Thánh thượng trầm mê trụy lạc?”
“Có khiến Thánh thượng say đắm tửu sắc?”
“Lại có khiến Thánh thượng tiệc rượu tɦác ɭoạи, xa hoa lãng phí, hoang dâm vô độ!”
Âm thanh cuối cùng vừa dứt, nàng hơi ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: “Ta đều không có.”
Ngữ điệu chẳng hề cao lên, nhưng âm thanh lại từng chữ mạnh mẽ.
Văn võ bá quan trong điện hoặc đứng hoặc quỳ, hoặc cúi đầu trầm tư, hoặc vẫn còn không cam lòng.
Lâm Uyển lại nhìn về phía nội các trọng thần kia: “Ta chưa từng làm những chuyện hại nước hại dân này, Vương đại nhân lại nhất định phải gán cái danh yêu phi cho quốc mẫu, điều này hoàn toàn không giống việc làm của một trung thần.
Huống hồ…”
“Dù ta là yêu phi, vậy Thánh thượng có phải là hạng người Hạ Kiệt, Thương Trụ vương?”
Chủ đề thay đổi đột ngột này khiến người vốn lạnh lùng nhìn Vương Ích bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, thân hình cao lớn có phần cứng ngắc.
Lâm Uyển không nhìn hắn, giọng nói đanh thép bay thẳng đến người trong điện: “Ngươi vô căn cứ tạo ra tội danh áp đặt lên người ta thì cũng đành, Tại sao dám mang ác danh ngập trời hôn quân bạo quân này áp lên đầu quân vương, quả là lòng dạ đáng chết! Từ lúc Thánh thượng kế vị đến nay, xá thiên hạ, giảm thuế má, an định lòng dân, cung cần chính sự, bình định trong ngoài, làm cho bách tính an cư lạc nghiệp ngay cả phụ nữ trẻ em cũng biết tiếng đương kim hiền đức! Ngươi thân là thần tử, không nghĩ đến quốc gia bách tính, không nghĩ làm thế nào phụ tá Thánh thượng khai sáng Kiến Nguyên thịnh thế, trong lòng trong mắt chỉ nhìn chằm chằm việc nhỏ cá nhân của Thánh thượng không buông! Tự cho là trung quân ái quốc thực ra mua danh trục lợi, ý đồ đạp lên thành quả của Thánh thượng để ngươi lưu danh sử sách, nói ngươi lòng dạ đáng chết là không hề nói sai nửa phần.”
Tiếng nói vừa dứt, cung điện to lớn tĩnh lặng trong giây lát.
Cửu ngũ chí tôn Cổn Miện trên người, nhưng giờ phút này dường như tất cả xung quanh đều xa rời hắn, trong mắt chỉ còn lại dáng vẻ nàng giận dữ mắng mỏ quần thần, hết lòng bảo vệ hắn.
Tay hắn khẽ run nắm lấy đầu rồng ngự tọa.
Vành mắt hắn phiếm hồng nhìn thẳng vào nàng, yết hầu chuyển động, cảm xúc xoay quanh trong mắt không biết là kích động, là rung động, hay là không dám tin.
Nàng…!lại bảo vệ cho hắn.
Trọng thần nội các kia cúi người hô to oan uổng: “Lòng trung của thần vằng vặc như mặt trời, nương nương lại câu nào câu nấy nói thần tư tâm, thật là nỗi oan ngất trời! Thần cũng không phải nói xằng Thánh thượng hồ đồ, chỉ là khuyên can Thánh thượng, từ xưa đến nay mang hậu phi lên điện là hành động của hôn quân, thần mong Thánh thượng lấy đó làm răn, có gì không ổn? Tại sao lại thành lòng lang dạ thú?”
“Đương nhiên không ổn.” Lâm Uyển lạnh lùng nhìn ông ta: “Mang hậu phi lên điện thì chính là hôn quân? Ai quy định? Vương Ích đại nhân ngươi sao?”
Người kia thở phì phò: “Từ cổ…”
“Thánh nhân tự cổ quy định? Ngươi lấy ai là thánh nhân? Thiên đạo thần tiên? Hay là Tam Hoàng Ngũ Đế?”
Sắc mặt Lâm Uyển không chút thay đổi: “Ồ? Xem ra đều không phải.
Uổng công ta còn tưởng thánh nhân trong lời ngươi nói là thần tiên nào có thể liếc mắt nhìn thấu thiên cơ, một lời có thể định càn khôn.
Vậy người ngươi gọi là thánh nhân cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi.
Thánh nhân như vậy trên đời có nhiều lắm, ngươi coi quy củ bọn họ định ra là châu ngọc, người khác chưa hẳn coi là khuôn vàng thước ngọc.”
“Cho nên Vương đại nhân, ngay từ lúc ngươi coi ta là yêu phi, lại coi Thánh thượng là hôn quân, rốt cuộc là dựa vào đâu?
Người quỳ gối dưới triều đường bái hai cái trước Thánh thượng, khàn giọng biện bạch: “Thánh thượng, nương nương xuyên tạc ý của thần, thần không thể biện giải! Chỉ là từ ngày thiên địa sơ khai đã định càn khôn và âm dương không thể đảo điên, đó là làm loạn cương thường! Tẫn kê chi thần, duy gia chi tác [1], đây là thánh huấn tự cổ…”
[1] Trong “Kinh Thi” có viết: “Tẫn kê chi thần, duy gia chi sách” có nghĩa là gà mái mà gáy sớm thì vận nhà sẽ suy thôi.
(Tham khảo: ninh-hoa.com)
“Nực cười.” Giọng nói Lâm Uyển đầy ý lạnh: “Từ lúc ta vào điện, trước đó các ngươi công kích ta, ta có thể nói được nửa chữ hay không? Ta ngồi không nói một lời, các ngươi lại nóng lòng chỉ ta can thiệp quốc sự, mê hoặc Thánh thượng, hại nước hại dân.
Nên kêu oan uổng là ta mới phải!”
“Huống hồ ta và Thánh thượng vốn là phu thê, cùng tiến cùng lùi, hẳn nên được ca tụng, hẳn càng lợi cho quốc gia củng cố an bình, tại sao lại coi là làm loạn cương thường? E là Vương đại nhân kiến thức nông cạn, bổn triều còn có nơi lấy phụ cầm môn hộ.
Ví dụ như Nghiệp Hạ chính là như thế.”
Nàng nghiêng mặt nhìn người bên cạnh nói: “Xem ra triều thần cắm rễ trong kinh nhiều năm, kiến thức có nhiều hạn chế, cái gọi là đọc ngàn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, nếu có cơ hội vẫn nên để người ta đi nhiều nơi khác một chút, mở mang tầm mắt.”
Tấn Trừ sáng rực nhìn nàng, nhịp tim như ngừng đập: “Hoàng hậu nói chí phải.
Tuyên chỉ, giáng nội các đại thần Vương Ích làm Tri châu Nghiệp Hạ, chọn ngày nhậm chức, không được sai sót.”
Nghiệp Hạ phần lớn là nơi tụ tập tộc Thiên Ti, phong tục hung hãn, đa phần không theo triều đình quản chế.
Vương Ích kia nghe xong, mắt tối sầm lại, cảm thấy Thánh thượng là tuyên bố tiễn ông ta đi chết.
“Phong tục Nghiệp Hạ đa dạng hóa, vừa đúng thích hợp cho Vương đại nhân mở mang tầm mắt.” Lâm Uyển gật đầu, sau đó lại quay về phía triều thần, thu lại biểu cảm trên mặt, lạnh nhạt nói: “Đã nói xong Vương đại nhân không trung quân, tiếp theo ta lại phân tích giúp chư vị ông ta không vì nước, không yêu dân.”
“Vì nước vì dân không phải là sục sôi phân trần, hay là chỉ lên trời thề là bách tính sẽ tán dương một câu “quan tốt vì dân vì nước”.
Lâm Uyển không nhìn đến khuôn mặt nghẹn tái của Vương Ích, tiếp tục nói: “Cũng không phải là tóm lấy tư đức của quân vương không thả, không buông tha chụp mũ cho quân vương, ép quân vương nhận sai lầm thì ngươi chính là trung thần đắc lực vì dân vì nước.
Quốc gia thiên hạ đúng là thiên hạ của bách tính vạn dân, nhưng cũng là thiên hạ Tấn gia.
Việc tư của Thánh thượng chỉ cần không nguy hại đến giang sơn xã tắc, không tai họa bách tính vạn dân, vậy cần gì phải chuyện bé xé ra to, cố chấp níu lấy? Chưa nói đến lộ ra mưu mô khác thì cũng lẫn lộn đầu đuôi.”
“Người thực sự chí công vô tư vì dân vì nước, phải nghĩ đến quốc sách, phải có công tích trong chính sự.”
“Nghĩ mình có tài trừ ngoại dẹp nội hay không? Nghĩ mình có tìm ra chính sách lợi dân hay không?”
“Nỗ lực gì vào việc khai sáng Kiến Nguyên thịnh thế?”
“Bách tích thu hoạch nhiều hay ít, quần áo chống lạnh hay không, có thể ăn no mặc ấm không? Lại có mảnh ngói che mưa che gió hay không?”
Giọng nói của nàng vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Nghĩ dân sinh, định quốc sách, phụ tá quân vương, đây mới là chuyện quân thần lo nước thương dân trăn trở lo lắng.”
Kim Loan điện lớn đến thế, vậy mà tĩnh mịch không âm thanh.