Đọc truyện Xiềng Xích Yêu Thương – Chương 33
Edit: Thỏ
Kỳ thực Phùng Tầm Kha cũng không thích học lắm, ngồi trong lớp ngoại trừ thộn mặt nhìn Cao Dung thì chính là ngủ; tóc mái tương đối dài, lúc cúi đầu sẽ hoàn toàn che khuất đôi mắt.
Nhiều lần Cao Dung gõ đầu hắn, bảo hắn phải nghe giảng bài, tuy nhiên hắn đã biện minh: “Mình đang nghe, chỉ là tóc mái quá dài, che tầm mắt.” Hắn nói rất hợp lý hợp tình nhưng bộ dạng ngáy ngủ kia đã làm mất đi sự thuyết phục.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cao Dung mượn bạn nữ bàn trước một sợi dây thun, sau đó đưa cho Phùng Tầm Kha: “Cột tóc mái cậu lên sẽ thấy rõ.” Cậu nhại theo bộ dáng của Phùng Tầm Kha, một tay chống cằm cười tủm tỉm nhìn Phùng Tầm Kha.
Phùng Tầm Kha vươn tay nắm lấy mu bàn tay Cao Dung, nhanh chóng đưa đến bên môi, hôn một cái. Hắn trả lời: “Dung Dung thích là được.”
Cao Dung hoảng hốt, vội nhìn bốn phía xung quanh. Phát hiện trong lớp không ai nhìn thấy hành động này thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Phùng Tầm Kha cũng rất nghe lời, hắn buộc tóc mái xước ra sau, kiểu tóc như vậy nếu đối với nam sinh khác thì chắc chắn xúc phạm người nhìn, nhưng đối với Phùng Tầm Kha, nếu cảm thán câu ‘thiếu niên đẹp như tranh vẽ’ cũng không nói quá.
Da trắng như tuyết, tóc vàng mắt xanh, đôi con ngươi mang theo ý cười lúc ngắm Cao Dung, tựa như tràn đầy xuân sắc, vô hạn thâm tình.
“Cậu đúng là…” Cao Dung ngơ ngẩn nhìn Phùng Tầm Kha. Cậu vô thức đưa tay muốn sờ mặt hắn, nhưng lập tức ngừng, ngược lại còn tỏ ra tiếc nuối. “Tại sao vẫn không xấu đi, thật làm người ta khó chịu.”
Phùng Tầm Kha đang ngồi yên bỗng kéo tay Cao Dung, ghé sát vào cậu: “Dung Dung mới đáng yêu nhất.” Như là nghĩ tới chuyện gì, Phùng Tầm Kha chợt cười khe khẽ, hắn hơi huých huých bả vai Cao Dung, thì thầm. “Bảo bối.”
Cao Dung ngay từ đầu không nghe rõ bèn đến gần hơn: “Sao cơ?”
“Bảo bối, Dung Dung là bảo bối của mình.” Nụ cười bí mật và hơi thở ấm áp phả vào tai Cao Dung khiến mặt cậu đỏ bừng, cậu hơi nghiêng đầu sang chỗ khác: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Lúc này một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Phùng Tầm Kha, bài kiểm tra của cậu.”
Phùng Tầm Kha nhận lấy bài kiểm tra, là bài trắc nghiệm vừa làm hôm qua.
Trần Nguyệt càng nhìn Phùng Tầm Kha thì nhỏ càng e thẹn vô cùng, mặt nhỏ ửng hồng, đang muốn nói gì đó nhưng Phùng Tầm Kha lập tức ngoảnh đi khiến bao lời chưa nói ra hóa thành câm lặng.
Bài kiểm tra Cao Dung cán mốc 125 điểm. Cậu nhìn sang Phùng Tầm Kha chỉ thấy hắn quay tròn chiếc bút: “Dung Dung, cậu phải an ủi mình.” Theo sau là 65 điểm đỏ tươi.
Tuy rằng Phùng Tầm Kha nói thế nhưng một chút đau lòng trên gương mặt đều không có. “Dung Dung phải giúp mình sửa hết lỗi sai.” Rồi hắn còn buồn bã thở dài, “Điểm thấp thế này thật tổn thương lòng tự trọng.”
Thiếu niên tóc vàng tỏ ra u sầu, tóc mái buộc cao hoàn toàn lộ ra một gương mặt tinh xảo, xinh đẹp. Hắn ngơ ngẩn nhìn bài kiểm tra khiến nhiều nữ sinh ngồi đằng trước liên tiếp quay đầu, thầm cảm thán Phùng Tầm Kha thật đẹp. Không kể tính cách ra sao, nhưng giây phút này ở trong mắt nữ sinh hắn đều trở nên vô cùng tốt đẹp.
Cao Dung quan sát bộ dạng lười biếng của Phùng Tầm Kha, đang tự hỏi nên nói thế nào; rốt cuộc nghĩ tới nghĩ lui cũng bèn hạ giọng: “Chiều nay mình kèm cậu ôn bài, cậu phải thành thật đó.”
Phùng Tầm Kha chớp mắt giảo hoạt: “Dung Dung có thể ‘không thành thật’ với mình.”
Cao Dung cầm bút gõ gõ đầu hắn, trong lòng thầm mắng ‘quỷ dê xồm.’
Mà Trần Nguyệt đứng chết lặng nhìn Cao Dung và Phùng Tầm Kha, nhỏ cắn cắn môi sau đó quay đi.
Giữa trưa oi ả, đám thiếu niên tràn đầy nhựa sống không tránh khỏi việc ẩu đả cãi nhau trong lớp. ‘Rầm’ một tiếng, cốc nước nóng của nữ sinh đằng sau đã đổ lên lưng Cao Dung, rơi xuống đất.
Thoạt đầu Cao Dung vẫn chưa biết chuyện gì, nhưng cảm giác nóng rát khiến cậu lập tức nhổm lên, cũng không biết ai hô to ‘mau đưa cậu ta xuống phòng y tế.’ Lời còn chưa nói xong, Phùng Tầm Kha đã kéo Cao Dung chạy ra ngoài.
May mắn phòng y tế không xa, thầy y tế cũng nhanh chóng xử lý vết bỏng. Phùng Tầm Kha ngồi một bên nhìn đến nôn nóng, hắn ngồi xổm dưới đất nắm tay Cao Dung: “Đau lắm phải không?”
Cao Dung nhìn đôi mắt đỏ hoe của Phùng Tầm Kha, vội lắc đầu: “Không đau, không đau lắm.” Rồi lại còn bông đùa, “Đúng là tai bay vạ gió nhỉ.”
Thầy y tế xử lý vết thương cho Cao Dung bỗng nói với Phùng Tầm Kha: “Em vào học đi, chốc nữa bạn em mới xong được.”
Phùng Tầm Kha không đếm xỉa giáo viên, chỉ lặp lại câu hỏi: “Dung Dung, đau lắm không?”
Hắn biết hỏi vậy cũng bằng thừa, nhưng lúc này không nói gì, không làm gì sẽ khiến sự sốt ruột trong lòng trào dâng như núi lửa, bất chợt bùng lên.
Thầy y tế bị làm lơ rõ ràng mất hứng, lần nữa hắng giọng: “Em vào học trước đi, chuông reo rồi.”
Cao Dung nhanh chóng đẩy Phùng Tầm Kha: “Cậu đi học mau, mình không đau!”
Phùng Tầm Kha đứng lên, hắn cúi đầu, mắt xanh nhìn Cao Dung trong lặng lẽ. “Dung Dung”, Hắn thì thào nói, sau đó đưa tay vuốt ve mặt cậu rồi bỏ ra ngoài.
Phùng Tầm Kha đi rồi, Cao Dung xấu hổ mỉm cười với thầy y tế. Tuy rằng ông ta cảm thấy tình huống rất quái dị nhưng vẫn không nói gì.
Nhưng Cao Dung không ngờ tới, Phùng Tầm Kha trở lại lớp học không để nghe giảng mà đi thẳng đến chỗ một người bạn vừa đùa giỡn trong đám nhốn nháo kia, vung chân đạp vào người cậu ta.
Hành động kịch liệt như vậy khiến bạn bè trong lớp khiếp sợ hét lên, ngay lúc nam sinh kia còn chưa bò dậy, Phùng Tầm Kha đã xốc chiếc ghế ném bay về phía một nam sinh khác, thẳng đến khi chiếc ghế nện vào mặt đối phương thì máu mũi đã tuôn trào.
Một Phùng Tầm Kha tàn nhẫn và trầm mặc, nét xinh đẹp, u buồn, nét tinh xảo, nụ cười hàm chứa yêu thương, giờ phút này đều lẫn vào hư vô, tan trong tiếng thét sợ hãi của bọn con gái…