Xích Long Châu

Chương 32: Đông Hải Phi Thiên Chỉ


Bạn đang đọc Xích Long Châu – Chương 32: Đông Hải Phi Thiên Chỉ

– Giả Bang Chủ đã chết?
Nhặt một thanh kiếm thay cho chân bên tả đã bị mất, Đoàn Môn Chủ gật gù:
– Vẫn là một hung thủ. Nếu lão Hoạt, lão Hồ, lão Chung bị chết vì Đông Hải Phi Thiên Chỉ, lão Triển, lão Tả chết vì Huyết Ma công thì Giả Bang Chủ chết vì khí huyết ngưng đọng. Cho thấy hung thủ nếu không là Đoàn Mẫn Chung thì cũng là Đoàn Mẫn Hạc. Theo ngươi, Đoàn Mẫn Hạc đang ở đâu ?
Lưu Thái Hoài thì đang nhìn sững vào thanh kiếm đang được Đoàn bá bá dùng thay chân tả :
– Trên thân kiếm có lưu tự. Dường như cũng đề cập đến một người trùng tên với Lưu Ngọc Bội tỷ.
Đoàn Môn Chủ kinh nghi, nhìn vào thân kiếm :
– Có hai ngôi mộ ở bên trong và đã bị người khai quật. Ngươi nói xem, có phải đây là thanh kiếm đã lấy lên từ một trong hai ngôi mộ đó ?
Thái Hoài gật đầu :
– Thanh kiếm đã rỉ sét, cho thấy sự thật có thể như bá bá nhận định.
Đoàn Môn Chủ thở ra nhè nhẹ :
– Vậy thì hai Ngọc Bội chỉ là một. Vì nếu ta nhớ không lầm thì có lần nghe Đoàn Mẫn Hạc bảo đã có cách khống chế Tư Mã Minh Chủ.
Chàng giật mình :
– Ngũ Chỉ Bà Bà từng nói Ngọc Bội là con tư sinh của Đàm Thất Khoa, nhưng theo nhận định của tiểu điệt thì có lẽ không phải. Vậy có thể đoán rằng Ngọc Bội là cốt nhục của Tư Mã Minh Chủ, sau đã bị Đàm Thất Khoa bắt giữ rồi giao cho gia phụ nuôi nấng !
Đoàn Môn Chủ trầm ngâm :
– Chuyện tình của song thân người đã bị Đoàn Mẫn Hạc phát hiện, y lấy đó uy hiếp phụ thân người. Tương tự, y cũng đã uy hiếp Tư Mã Minh Chủ, có thể bảo đây là sở trường của y. Nhưng tại sao phụ thân ngươi chấp nhận nuôi Ngọc Bội theo lời thỉnh cầu của Đàm Thất Khoa ? Chỉ trừ một lý do.
Lưu Thái Hoài từ từ trầm giọng:
– Đàm Thất Khoa đã lộ rõ dã tâm chuyện này không chỉ mới đây. Cho thấy chính Đàm Thất Khoa đã đồng mưu với Đoàn Mẫn Hạc, vừa uy hiếp gia phụ vừa uy hiếp Tư Mã Minh Chủ.
– Nhưng Đàm Thất Khoa là bào đệ của Lưu phu nhân sau này. Lẽ nào Đàm Thất Khoa lại chấp nhận mưu hại tỷ phu. Trừ phi…
– Sao?
Đoàn Môn Chủ cười lạt:
– Trừ phi Đàm Thất Khoa này hoàn toàn không có liên quan gì đến Lưu phu nhân. Hay nói cách khác…
– Đàm Thất Khoa này là giả? Đúng rồi, bọn chúng còn có sở trường là thích giả dạng thành người khác. Có Ngũ Chỉ Bà Bà giả, có Đoàn Chí Hải giả thì tại sao lại không có Đàm Thất Khoa giả?
– Đúng vậy! Và ai là người giả Đàm Thất Khoa?
Thái Hoài bàng hoàng:
– Ở Ngọa Long Cốc chỉ có một mình Đoàn Mẫn Chung, không hề có sự xuất hiện của Đoàn Mẫn Hạc. Vậy có đúng không nếu bảo Đàm Thất Khoa là do Đoàn Mẫn Hạc giả dạng?
Đoàn Môn Chủ thoáng lặng người:
– Giả thuyết này chỉ đúng nếu chúng ta biết rõ ai là hung thủ vừa sát hại Giả Bang Chủ và bọn lão Hoạt năm người. Vì không lẽ Đoàn Mẫn Hạc trong lốt Đoàn Thất Khoa giả đang ở Bách Hoa Cung vậy mà chỉ trong thời gian ngắn y lại xuất hiện ở đây để hạ thủ từng ấy người?
Thần sắc của Lưu Thái Hoài chợt tái dần, tái dần:
– Đoàn Mẫn Chung đã bị tiểu điệt gây thương tích trầm trọng, y không thể gây ra chuyện này. Đoàn Mẫn Hạc nếu cũng không thể thì chỉ còn có một người.
– Ai?
Câu hỏi giật giọng của Đoàn Môn Chủ lẽ đương nhiên là muốn hỏi, để biết Lưu Thái Hoài đang ám chỉ đến nhân vật nào. Thế nhưng, câu hỏi đó lại làm cho Lưu Thái Hoài chột dạ, không dám đáp cũng không dám quyết đó là nhân vật nào. Và chàng buộc phải lặng người suy nghĩ.
Đang suy nghĩ như thế, chàng chợt quát:
– Ai?
Đoàn Môn Chủ giật mình nhìn chàng:
– Ta đang hỏi ngươi, sao ngươi hỏi ngược lại ta?

Chàng không đáp, chỉ đảo mắt nhìn quanh. Để rồi sau đó chàng vẫn lặp lại câu quát hỏi :
– Ai?
Biết có chuyện, Đoàn Môn Chủ ngưng thần nghe ngóng, để sau đó vụt quát lên:
– Bằng hữu tuy có thân thủ cao minh, nhưng chỉ tiếc do nguyên khí bất ổn nên nhịp hô hấp có lúc nhặt lúc khoan làm cho thân phận tự bại lộ. Sao còn chưa xuất hiện?
Đáp lại là một tràng cười độc ác:
– Nguyên khí bất ổn? Sao ngươi biết ta có nguyên khí bất ổn? Trừ phi trước kia ngươi đã cố tình ám hại ta?
Vút!
Nhìn người vừa xuất hiện, cả Lưu Thái Hoài và Đoàn Môn Chủ cùng kêu. Lưu Thái Hoài thì kinh ngạc:
– Đàm Thất Khoa?
Đoàn Môn Chủ thì quát:
– Đoàn Mẫn Hạc!?
Đó là một diện mạo đầy những vết sứt sẹo như Lưu Thái Hoài từng biết. Và diện mạo đó đang tỏ ra phẫn nộ, quát với Đoàn Môn Chủ:
– Đông Hải Phi Thiên bí kíp của ngươi là vật giả? Nghĩa là trước kia song thân ngươi và cả ngươi vì nghi ngờ ta nên đã cố ý cho ta đọc nhầm bí kíp giả?
Đoàn Môn Chủ bật cười sằng sặc:
– Là giả hay là thật vẫn chỉ là một thôi ! Chỉ có điều, khẩu quyết đó vẫn còn khiếm khuyết nên bao đời nay ở bổn Môn chưa có ai luyện thành. Chứ đâu như ngươi, chính tham vọng của ngươi đã hại ngươi. Ngươi đâu thể trách ai. Ha… ha…
Đàm Thất Khoa – Đoàn Mẫn Hạc giận dữ tung người lao đến :
– Ngươi chớ mong lừa dối ta ! Hãy nạp mạng cho ta !
Vút! Vù…
Lưu Thái Hoài định lao vào. Đoàn Môn Chủ bỗng xua tay ngăn lại:
– Hãy để y cho ta ! Tự ta sẽ báo thù rửa hận. Súc sinh đỡ !
Ào…
Ầm!!
Đàm Thất Khoa – Đoàn Mẫn Hạc cười ầm lên:
– Ngươi muốn báo thù? Thôi nào, ngươi làm gì có tư cách? Đỡ! Ha… ha…
Vù…
Lưu Thái Hoài thất kinh kêu lên :
– Đó là tuyệt chưởng, Đoàn bá bá cẩn trọng !
Đoàn Môn Chủ vụt thét lên :
– Tuyệt chưởng thì đã sao ? Xem chiêu !
Ào… Ầm !
Vù… Ầm !!
Đoàn Mẫn Hạc không những tinh thông nhiều tuyệt học, mà còn nhờ thân pháp Bách Cầm nên cứ thoắt ẩn thoắt hiện :
– Ngươi chưa phải đối thủ của ta ! Có chăng, ha… ha…, hãy để tiểu tử kia giúp ngươi ! Ha… ha…
Vút ! Vù…

Đoàn Môn Chủ mất hết chân bên tả nên cước bộ hoàn toàn không đủ linh hoạt. Tuy nhiên, Đoàn Môn Chủ vẫn khăng khăng, không chấp nhận sự tiếp trợ của bất kỳ ai :
– Chớ nhiều lời ! Đỡ !
Ầm ! Ầm !
Càng nhìn, Thái Hoài càng lo cho Đoàn bá bá. Tuy nhiên, do am hiểu nỗi thống hận bấy lâu nay Đoàn bá bá đã nung nấu, chàng biết dù có nói cũng vô ích.
Đang hoang mang chưa biết làm cách gì để giúp Đoàn bá bá, Lưu Thái Hoài chợt phát hiện vừa có một tiếng động khả nghi.
Vút !
Chàng động thân lao đến chỗ đó thì nghe thanh âm của Đoàn Mẫn Chung vang lên :
– Ngươi muốn đến nạp mạng ư ? Đỡ !
Vù !
Chàng kinh nghi, nhìn Đoàn Mẫn Chung không hiểu sao lại có sắc mặt thiểu não. Vừa đỡ kình, chàng vừa hỏi y :
– Ngươi sao vậy, Đoàn Mẫn Chung ? Không phải ngươi vốn sợ ta sao ? Sao bây giờ tợ như phát cuồng vậy ? Đỡ này !
Ầm ! Ầm !
Đoàn Mẫn Chung đúng là đang có tâm trạng như Lưu Thái Hoài vừa đoán. Y hậm hực và như rất liều lĩnh, cứ xông vào Lưu Thái Hoài :
– Huyết Hoa của ta, chính ngươi đã chiếm hữu Huyết Hoa của ta. Đỡ !
Ào… Ầm !!
Chàng cười nhẹ :
– Sao ngươi biết ? Trừ phi ngươi đã quay lại Huyết Ma Phủ và mơ hồ đoán ra điều đó. Vậy thì đã sao nào ? Đỡ !
Vù…
Y phẫn nộ :
– Quả nhiên ta đoán không sai ! Vậy thì lỗi tất cả là ở ngươi ! Xem chiêu !
Ào… Ầm !
Chàng chép miệng :
– Là tuyệt chưởng? Thì ra ngươi đã kịp được phụ thân ngươi dốc túi truyền nghệ. Vậy thì ngươi nuối tiếc làm gì khi biết Huyết Hoa đã mất ? Trừ phi ngươi bị Ngọc Bội trở mặt và ngươi muốn có Huyết Hoa để đạt thân thủ cao minh hơn Ngọc Bội ! Đúng thế chứ?
Ầm! Ầm!!
Y đã bị chạm nọc, và y gầm liên tục:
– Ngươi cứ đi mà hỏi ả! Rồi ngươi cũng phải bị ả tham tâm đó lấy mạng thôi! Đỡ!
Ào…
Ào…
Chàng thêm kinh nghi:
– Ngọc Bội tham tâm? Ngươi muốn nói:
Đoàn Mẫn Chung bất ngờ hất mạnh tả thủ:
– Chớ phí lời! Xem đây!

Rào… Rào…
Nhìn màn vân vụ đang được Đoàn Mẫn Chung hất ra, Thái Hoài động nộ:
– Thất Nguyên tán? Ngươi muốn chết! Đỡ chiêu!
Ào…
Màn chưởng đỏ ối được Thái Hoài quật ra làm Đoàn Mẫn Chung kinh hoàng:
– Huyết Ma Công?! Xem chiêu !
Ầm ! Ầm !!
Y cũng dùng Huyết Ma Công nhưng vẫn bị chấn lùi.
Thái Hoài lướt đến :
– Ngọc Bội chưa giết ngươi đã là may, sao ngươi còn tỏ ra giận dữ ? Đỡ !
Ào…
Đoàn Mẫn Chung như phát cuồng :
– Ả chỉ lợi dung ta mà thôi ! Rồi đến lượt ngươi sẽ phải gọi ả là Minh Chủ ! Cho dù ngươi có luyện được công phu Tiềm Long hay không ! Nhưng hãy chờ đến lúc gặp lại ả đã. Còn bây giờ thì đỡ !
Ầm ! Ầm !!
Thi thoảng vẫn liếc nhìn về phía Đoàn bá bá, Thái Hoài chợt lo ngại khi thấy bá bá vừa bị Đoàn Mẫn Hạc quật cho một kình chí mạng !
Chàng giận dữ cũng quật một kình vào Đoàn Mẫn Chung :
– Phi Thiên Đông Hải Chỉ đâu ? Sao ngươi chưa vận dụng ? Hay ngươi đã biết công phu đó cần phải có công phu phật môn bổ trợ ? Vậy thì, đỡ !
Ầm !
Đoàn Mẫn Chung ngơ ngác thấy rõ :
– Cần phải có công phu phật môn bổ trợ ư ? Ta không tin ! Trừ phi… a… ! Phụ thân chúng ta đã bị mắc mưu ả Ngọc Bội rồi, bí kíp Niệm Hoa Chỉ…
Thái Hoài kịp khóa miệng y lại :
– Đỡ chiêu !
Ầm !
Hự !
Nhưng tiếng kêu của Đoàn Mẫn Chung cũng đã làm cho Đoàn Mẫn Hạc hoang mang :
– Bí kíp Niêm Hoa Chỉ làm sao ?
Đó là lúc Thái Hoài cả mừng, vì nghe Đoàn bá bá gầm lên :
– Không sai, Đông Hải Phi Thiên Chỉ cần phải có khẩu quyết của phật môn công phu thêm vào bổ trợ ! Hãy xem đây thì rõ !
Viu.
Ối…
Thái Hoài quật tung một kình Huyết Ma Công vào Đoàn Mẫn Chung :
– Nạp mạng !
Ầm !
Hự !
Tiếng cười đắc ý của Đoàn Mẫn Chung cũng vang lên :
– Đã đến lúc Đoàn Mẫn Hạc ngươi phải đền tội ! Đỡ ! Ha… ha…
Viu !
Ầm !!
Thái Hoài cũng nhân lúc đó dùng thân pháp Bách Cầm lao vào Đoàn Mẫn Chung.
Hự !

Chàng vừa chế ngự Đoàn Mẫn Chung thì cũng là lúc Đoàn Môn Chủ tung một chiêu sát thủ vào Đoàn Mẫn Hạc :
– Chết !
Ầm !
Oa !!
Sau một lúc hả hê nhìn kẻ thù phải đền mạng, Đoàn Môn Chủ ủ ê nhìn Thái Hoài :
– Ngươi đã giúp ta ? A…, đúng là ta đã trở nên người vô dụng, phải cần có người ta mới báo được thù.
Chàng tìm lời trấn an Đoàn bá bá :
– Bá bá nói sai rồi. Vì ngay từ đầu tiểu điệt đã nhận thấy bá bá cố tình không sử dụng đến Đông Hải Phi Thiên Chỉ. Thế chẳng phải bá bá đã có sẵn kế, chờ lúc kẻ thù hoàn toàn chủ quan để bất kỳ bất ý tung chiêu tối hậu sao ?
Đoàn Môn Chủ gật gù :
– Quả là hậu sinh khả úy ! Mẫu thân ta thật không lầm khi giao phó ngươi trọng trách Môn Chủ Đông Hải Môn. Ngươi rất thông tuệ và không hề tự phụ tự mãn. Tuy nhiên, kế của ta vẫn có thể bất thành nếu như ngươi không giúp ta, làm cho Đoàn Mẫn Hạc có một thoáng phân thần.
Chàng nói lảng sang chuyện khác :
– Nhưng bá bá vẫn cao minh hơn tiểu điệt khi bảo hai Ngọc Bội chỉ là một :
Đoạn chàng hất hàm về phía Đoàn Bá Chung :
– Y và phụ thân y đã bị Ngọc Bội trở mặt. Đó là lý do khiến cả hai bất ngờ quay lại đây. Có đúng thế không, Đoàn Mẫn Chung ?
Y hoàn toàn suy sụp :
– Không sai ! Đang lúc phụ thân ta cùng quần hùng Thất đại phái chuẩn bị luận kiếm, bước cuối cùng để giúp ta lên ngôi minh chủ, ả chợt xuất hiện. Vì ả là hậu nhân duy nhất của Tư Mã Minh Chủ, hơn nữa sở học ả thượng thừa, ả lại có ba nhân vật Đông Hải Môn trong tay đủ để làm quần hùng tin ả sẽ là nhân vật giúp võ lâm Trung Nguyên loại bỏ hoàn toàn Đông Hải Môn nên ả được suy cử làm Minh Chủ !
Thái Hoài lo ngại :
– Sao lại có ba nhân vật Đông Hải Môn ? Ngoài Hà Như Hoa ra, không lẽ còn có ai khác đã từ Đông Hải Môn tự ý tìm đến ?
Đoàn Mẫn Chung thở dài :
– Ngươi như vậy là chưa biết gì về tâm địa của ả. Bất chấp thủ đoạn, miễn sao đạt được mục đích là được, ả đã khống chế và biến Trác Quang Minh, Thẩm Uyên Uyên thành người Đông Hải Môn. Ả đã mê hoặc được quần hùng. Trong khi ả thật sự chỉ muốn gồm thâu lưỡng Đông Hải Môn để thêm người suy phục ả.
Thái Hoài bàng hoàng:
– Ngọc Bội tỷ lại có tham vọng lớn đến thế sao? Ngọc Bội tỷ đã biến tâm từ lúc nào?
Đoàn Mẫn Chung bật cười:
– Hóa ra ngươi chưa biết chính ả đã chủ mưu gây ra thảm họa cho Lưu gia sao? Cũng chính ả đã lừa ngươi đến Tuyệt Mệnh Cốc, ả cũng giả thành Ngũ Chỉ Bà Bà xuất hiện ở Hoàng Diệp Lâm. Và gần đây…
Chàng phẫn nộ:
– Gần đây chính ả đã giả vờ bị ngươi bắt giữ để uy hiếp ta?
Đoàn Mẫn Chung thừa nhận:
– Không chỉ có ngươi bị ả lừa. Ta và phụ thân ta cũng chỉ là công cụ của ả.
Chàng nạt ngay:
– Ngươi sai rồi! Trước kia đúng là ả có lừa ngươi. Còn ngay bây giờ, hừ, đó là ả muốn báo thù cho phụ thân ả, cho Tư Mã Vương Minh Chủ ! Chẳng phải phụ tử ngươi đã mưu hại, làm cho toàn gia Tư Mã phải ly tán sao ? Nếu không có chuyện đó, Ngọc Bội tỷ đâu bị biến tâm ? Ngươi phải chết !
Ầm !!
Lặng người một lúc lâu sau cử chỉ đầy phẫn nộ của chàng. Làm cho Đoàn Mẫn Chung phải thảm tử, Đoàn Môn Chủ vụt hỏi :
– Như ngươi đang nuôi hy vọng sẽ có cách cảm hóa Ngọc Bội ?
Chàng thở dài :
– Tiểu điệt tuy muốn nhưng không biết trời có chiều người không?
Đoàn Môn Chủ khích lệ:
– Cứ thử xem. Có tận nhân lực mới tri thiên mệnh!
Chàng gật đầu, cảm kích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.