Bạn đang đọc Xích Long Châu – Chương 23: Minh Bạch Thân Thế
Vẫn tiếp tục lao đi thật nhanh, Hà Thái Hoài nói như rót vào tai Hà Như Hoa:
Vậy là hai lần nhờ cô nương mà tại hạ thoát mạng, nếu tính luôn lần đầu là lần cô nương kịp xuất hiện trên chiếc thuyền bắt người của Kiều Ngũ, Đinh Tam và Trương Thất!
Như thừa biết thế nào Hà Như Hoa cũng muốn lên tiếng, Hà Thái Hoài cất xích long chat vào người và dung tay đó giải khai á huyệt cho nàng.
Nàng hỏi thật:
Hóa ra ngươi là gã ngư dân từng giả vờ mang thương tích ở trên thuyền Kiều Ngũ? Ngươi tìm đến Đông Hải Môn là có mưu đồ ?
Hà Thái Hoài giải khai luôn toàn bộ huyệt đạo cho nàng:
Nếu cô nương mà cũng nghi ngờ cho tại hạ, thì đây, huyệt đạo của cô nương đã được giải khai, cô nương có chủ ý gì thì tùy!
Nàng dừng lại ngay:
Ngươi muốn ta tin ngươi, được, hãy giao Xích Long Châu cho ta.
Hà Thái Hoài giao luôn cho nàng:
Cô nương không ngạc nhiên khi nhận biết tại hạ vừa am hiểu võ học của Khúc lão nhân vừa có diện mạo phần nào giống Đoàn môn chủ?
Nàng định cất Xích Long Châu vào người thì khựng lại:
Ngươi như thế là có ý gì?
Hà Thái Hoài thở dài, đồng thời cũng nhìn ngay vào hai mắt nàng:
Cô nương nghi vấn thì tại hạ cũng có thật nhiều nghi vấn. Sao cô nương không tìm một chỗ nào để chúng ta có thể yên tâm trò chuyện?
Nàng cười lạt, nhưng lập tức đổi sang nụ cười hoang mang:
Ngươi không sợ ta lập kế hại ngươi?
Hà Thái Hoài gượng cười:
Đó là suy nghĩ cuối cùng của tại hạ, lúc tại hạ cố tình khống chế cô nương. Và tại hạ sẽ đành cam chịu nếu điều đó thật sự xảy ra.
Nàng lo lắng nhìn quanh:
Ngươi cũng … to gan lắm. Thôi được, nếu ngươi tin thì hãy theo ta. Nào!
Nàng lao đi và lẽ dĩ nhiên là Hà Thái Hoài liền theo chân.
vừa lọt vào một gian nhà xập xệ, nàng bảo:
Trong này có một bí đạo. Chỉ có ta và một người nữa là biết thôi. Và người đó chính là…
Đang định khai mở bí đạo thì chỗ mà Hà Như Hoa định khai mở đã khai mở. để từ đó vang ra một âm thanh:
Người đó chính là ta. Như hoa, ngươi to gan thật đấy!
Phát hiện đó là một trong hai bảo nương từng theo chân lão Chủ Mẫu, Hà Thái Hoài liền đanh giọng:
Nương nương đã đoán biết ra địa điểm này, cũng có thể hiểu đã có nhiều người cùng đoán biết. Nương nương có muốn bị tại hạ hạ thủ không?
Hà Như Hoa thất kinh:
Đừng. Đó là cô mẫu của ta. Có thể ta thương lượng được.
Hà Thái Hoài thoáng giật mình và dừng ngay ý định sẽ xuất thủ. Đó là lúc vị bảo nương đó lên tiếng:
– Ta chỉ có thể thương lượng nếu Hà Như Hoa có thể bỏa tiểu tử kia cho ta xem qua phàn gần với huyệt Hoàn Khiên bên chân tả của y.
Hà Thái Hoài giật nảy người:
– Vậy là đúng rồi, đúng như tại hạ gần đây đã nghi ngờ. Sự thật tại hạ có xuất thân từ Đông Hải Môn.
Hà Như Hoa ngạc nhiên tột độ:
– Xuất thân của ngươi sao lại…
Cô mẫu của nàng, vị bảo nương kia thì giật thót cả người:
– Ngươi muốn nói ngươi có một vết chàm ở ngay vị trí ta vừa đề câp? Đâu? Cho ta xem nào!
Không còn giữ gì thể diện, Hà Thái Hoài nóng nảy vén cao y phục và để lộ nguyên cẳng chân bên tả:
– Đây! Có phải là…
Hà Như Hoa đỏ mặt quay đi. Cô mẫu của nàng thì cuống quýt:
– Vào bí đạo mau. Như hoa, ngươi lo phong tỏa bí đạo. Để ta đưa tiểu tử vào thẳng khuê phòng của ngươi. Mau!
Và Hà Thái Hoài cứ như người trong mơ, đi theo bảo nương mà không biết bản thân đã đi qua những địa điểm nào.
Hà Thái Hoài chỉ sực tỉnh khi nghe Hà Như Hoa thì thào, oán trách vị bảo nương:
– Sao cô mẫu lại đưa y đến tận khuê phòng của tiểu nhi? Nhỡ chuyện này vỡ lỡ thì còn gì là hai chữ tiết trinh của…
Cô mẫu nàng nôn nóng ngắt lời nói mà không cần úp mở:
– Hắn là trượng phu của ngươi, đã cùng ngươi định sẵn hôn ước từ thủa mới lọt lòng, hắn không vào khuê phòng của ngươi thì bíêt vào khuê phòng của ai?
thế là, cả Hà Thái Hoài lãn Hà Như Hoa đều hoang mang nửa mê nửa tỉnh, nghe mà như không nghe câu chuyện kỳ lạ đang do vị bảo nương kể:
– … Khúc gia có hai vị tiểu thư. Đại tiểu thư thì gả cho phụ thân của Đoàn môn chủ hiẹn giờ. Nhị thiểu thư thì lỡ thân thất tiết với một người họ Lưu ở Trung Nguyên. Chuyện của nhị tiểu thư vỡ lở và bị giam vào đại lao theo đúng môn quy bổn môn. Đến lúc nhị tiểu thư mãn nguyệt khai hoa, trẻ sơ sinh liền được Khúc lão đến nhận, sau giao cho ta nuôi dưỡng, thế chỗ đứa con của ta đã yểu mạng từ lúc chưa tròn tháng. Chưa được một năm thì phụ thân của như hoa nghe lỏm tin lão Hoạt theo lệnh ngầm của môn chủ lúc đó là phải hạ sát cốt nhục của nhị tiểu thư. Ta đã cưu mang đứa bé cả năm trời nên thoạt nghe tin đã rụng rời tay chân. Phụ thân Hà Như Hoa vì thương ta và vì vẫn ngấm ngầm cảm phục Khúc lão vì phải đêm ngày bồng theo đứa bé đi tìm phuc thân nó là Lưu Khánh Hà. Chỉ có xa cách mấy ngày mà lòng ta cứ như lửa thiêu đốt. Ta liền lẳng lặng ly khai, quyết đuổi theo Khúc lão, nhận lại đứa bé và sữ lưu lại Trung Nguyên cùng đứa bé vĩnh viễn. May mà ta đuổi kịp và phát hiện lão Khúc đã bị bằng hữu của lão Hoạt là một người ở trong Trung Nguyên hạ độc hãm hại. Ta bèn nhân lúc lão Khúc tọa công bức độc, lẻn mang đứa bé đi. Sau đó, chỉ độ nửa năm gì đó, ta lại sợ sự thất tung của ta có thể làm cho phụ tử Hà Như Hoa liên lụy. Ta đem gởi đứa bé vào một nơi và định bụng sẽ quay lại tìm nếu sự thể ở Đông Hải Môn chưa đến nỗi nào. Thật không ngờ lão Hoạt vì có ý nghi ngờ nên định hãm hại ta. Hoảng sợ, ta vội tìm lão chủ mẫu và giãi bầy tất cả. Đến khi hiểu rõ tự sự, lão Chủ Mẫu đã trách mắng tất cả những ai đã bày mưu hãm hại một đứa bé vô tội. Và đang tức giận, lão chủ mẫu liền ban lệnh nội bất xuất ngoại bất nhập với toàn thể môn nhân bổn môn. Có nghĩa là ta mất cơ hội tìm lại đứa bé cho mãi đến tận bây giờ.
Hà Thái Hoài dù đã trấn tĩnh nhưng liền sau đó vẫn lẩm nhẩm như người đang mơ:
– Hóa ra đó là nguyên do mà từ bé cho đến giờ vãn bói phải mang họ Hà?
Vị bảo nương gật đầu:
– Đó là họ của ta và ta đã căn dặn người nhận nuôi ngươi thay ta như vậy. Họ hiện nay thế nào?
Hà Thái Hoài lắc đầu:
– Chuyện quá khứ hầu như vãn bối đã quên hết. Có lẽ là do ngay từ bé vãn bối đã bị nhiễm độc.
Vị bảo nương lại gật đầu:
– Cũng có thể. Vì lúc ta tìm thấy ngươi thì một phần nào đó ngươi cũng bị nhiễm độc lúc Khúc lão bị hạ độc. Nhưng ta vẫn nghĩ là không sao vì liền sau đó ta có giúp ngươi bức hết độc tố ra ngoài.
Hà Thái Hoài vỡ lẽ:
– Thảm nào từ bé diện mạo của vãn bối cứ mang mãi màu vàng bệch bệnh hoạn. Thì ra đó là vì ảnh hưởng của chất độc do cốc chủ Ngọa Long đã hạ thủ ngoại tổ Khúc lão nhân gia.
Vị bảo nương giật mình:
– Ngươi bảo kẻ hạ độc Khúc lão ngoại tổ ngươi là cốc chủ Ngoạ Long Cốc? Có phải là một người họ Đoàn. Đoàn Mẫn Hạc?
Đến lượt Hà Như Hoa giật mình:
– Đoàn Mẫn Hạc nào? Có phải là nghĩa tử của lão Chủ Mẫu phu phụ, ba mươi năm trước vì tội lén học công phu tuyệt truyền chỉ dành cho môn chủ nên đã bị trục xuất?
Hà Thái Hoài nghe khắp người nổi gai:
– Vậy thì rõ rồi. Đó là lý do khiến Đoàn môn chủ hiện nay đang cùng lão Hoạt, lão Ngụy mưu đồ chuyện du nhập Trung Nguyên, hợp với Huyết Ma Cung để thực hiện việc đồ bá võ lâm.
Giật mình một lượt, vị bảo nương lo lắng:
– Sao ngươi dám chắc là họ có mưu toan này? Và họ làm thế có khác nào kháng lại mệnh lệnh trước kia của lão chủ mẫu là nội phải bất xuất và ngoại phải bất nhập?
Hà Thái Hoài chợt thở hắt ra:
– Bằng chứng là họ định sử dụng vãn bối vào việc thế thân cho Đoàn môn chủ. Họ còn quả quyết, chỉ cần làm như thế độ một tuần trăng là họ sẽ thành sự. Và họ tin rằng, do lão Chủ Mẫu bị đẩy vào tình thế đã rồi nên sẽ không còn trách cứ họ nữa.
Hà Như Hoa nghi ngại:
– Ngươi nói phải cho minh bạch. Vì đây là chuyện thuộc vào lọai kinh thiên động địa, chỉ một nhật định sai lầm dù nhỏ sẽ chẳng có ai tin ngươi.
Hà Thái Hoài nhìn nàng:
– Cô nương còn nhớ đêm cuối cùng trên thuyền, lúc chỉ còn non một ngày nữa là thuyền cập bờ Đông Hải và tại hạ đã bị Trương Thất lẻn đưa đi?
Nàng thừa nhận:
– Ta nhớ. Và sau khi bẩm báo, gia phụ có gia lệnh truy lùng Trương Thất cũng là tìm kiếm cho bằng được ngươi. Chuyện gì đã xảy ra?
Hà Thái Hoài thuật lại tất cả:
– Trương Thất đã nhận biết ra sự giống nhau giữa tại hạ và Đoàn môn chủ, lúc y bất ngờ lau sạch diện mạo tại hạ. Sau đó, suốt thời gian còn ở trên thuyền, vì y cố tình để diện mạo tại hạ lúc nào cũng nhơ bẩn, và đó cũng là phù hợp với ý muốn của tại hạ nên cô nương không thể nhận biết sự giống nhau đó. Y nhờ đó nảy ra kế mưu và trước lúc thuyền cập bến y đã lẻn đưa tại hạ đến một bí thất cho lão Hoạt thẩm định lại kế mưu của y. Lão Hoạt chấp thuận và thế là Trương Thất phải bị lão Hoạt sát nhân diệt khẩu. Tiếp đó là họ bắt đầu việc đào luyện tại hạ, sao cho sau này tại hạ càng xử sự giống Đoàn môn chủ nhiều chừng nào tốt chừng ấ…
Càng nghe Hà Thái Hoài kể, Hà Như Hoa và vị bảo nương họ Hà càng thêm kinh tâm. Sau cùng Hà bảo nương gật đầu.
– Hai ngươi cứ tạm thời lưu lại đây. Một mình ta sẽ lẻn đến chỗ lão chủ mẫu và bẩm báo tường tận.
Hà Như Hoa thất kinh gọi lại:
– Cô mẫu! Tiểu nhi đâu thể một mình cùng y lưu lại đây?
Hà bảo nương nghiêm mặt:
– Chuyện rào hôn giữa ngươi và y là sự thật. Không tin sau này ngươi có thể hỏi lại phụ thân ngươi. Và nhất là Khúc nhị tiểu thư lúc này vẫn đang còn bị giam.
Hà Thái Hoài mừng rơn:
– Nghĩa mẫu nói thật ư? Gia mẫu vẫn còn sống?
Hà bảo nương rùng mình khắp lượt”
– Ngươi vừa gọi ta là gì?
Hà Thái Hoài phục người xuống:
– Nếu không có nghĩa mẫu tam phen tứ thứ cứu mạng, hài nhi làm gì còn sống đến ngày nay. Nếu nghĩa mẫu không cho hài nhi thất thố hoặc vượt quá phận. Xin hãy cho hài nhi xem người là nghĩa mẫu!
Hà bảo nương chợt rưng rưng lệ:
– Hài tử! Ta… Ta thèm nghe ngươi gọi như thế này từ lâu lắm rồi. Được, ta nhận, ta nhận. Và ta sẽ nghĩ cách mau mau đưa tin này đến cho Khúc nhị tiểu thư, mẫu thân ngươi. Hãy ở lại đây chờ ta. Và đừng quên Hoa nhi chính là hôn thê của ngươi. Ta đi đây!
Hà bảo nương đi rồi, Hà Thái Hoài và Hà Như Hoa cứ ngượng ngùng lúng túng mãi không dám nhìn mặt nhau.
Sau cùng, vì có nhiều việc cần phải bàn định. Hà Thái Hoài đánh bạo.Tiến đến và thi lễ đáp tạ Hà Như Hoa:
– Hà nương, ta sẽ không bao giờ phụ bạc cũng như quên hai lần đại ân mà nương tử đã làm cho ta. Ta chỉ sợ không xứng là tướng công của một thiên kim tiểu thư như nàng.
Hà Như Hoa kinh hãi lách tránh vì thế nàng quên mất thái độ ngượng ngùng cần phải có đúng vào tình huống của nàng. Nàng xoa tay:
– Xin tướng công đừng qua đa lễ. E phận thê nhi như muội không thể đảm đương, việc vô tình ứng cứu tướng công phần vì do đó là thiếp định, phần khác cũng là chủ ý từ trước của tướng công thôi. Vì nếu không có muội, thân thủ như tướng công đâu dễ gì lâm nguy?
Hà Thái Hoài gật đầu:
– Nàng nói tuy đúng, quả nhiên ta đã có sẵn chủ ý từ trước và nhất định không thể để bọn người như Trương Thất hãm hại. Nhưng nếu không có nàng, ta làm sao có đúng cơ hội gặp nghĩa mẫu, nhân đó hiễu rõ lai lịch và bất ngờ có một nương tử khả ái như nàng? Ta phải cảm kích nàng, đó là điều hoàn toàn hợp lẽ, vừa thuận theo ý trời vừa đúng theo nghĩa tào khang.
Đến lúc này Hà Như Hoa mới đỏ mặt. Nàng giao lại Xích Long Châu cho chàng:
Tướng công xin đừng nói như thể muội là người xinh đẹp khả ái nhất. Ở Trung Nguyên mới có lắm giai nhân mỹ nữ, hạng như muội chỉ là…
Chợt bên ngoài khuê phòng vang lên tiếng bẩm báo:
Tiểu thư có ở trong đó không?
Hà bảo gia vừa có lệnh gọi.
Nhìn sắc mặt có phần lo lắng của Hà Thái Hoài, Hà Như Hoa trấn an:
Việc muội tuy bị tướng công uy hiếp nhưng sau đó muội lại đưa tướng công về đây cả A Lan và A Huệ đều hay. Nếu không có việc trọng đại, họ không lên tiếng đánh động như thế này đâu.
Hà Thái Hoài trầm ngâm:
Ta chỉ sợ không phải chỉ có một mình Hà nhạc phụ đến. Vạn nhất, giả như lão Hoạt vì vẫn có ý nghi ngờ nghĩa mẫu và hành tung của nghĩa mẫu đã bị người của lão phát hiện, thì e rằng…
Không chờ Hà Thái Hoài nói dứt lời, Hà Như Hoa hỏi vọng ra:
A Lan, ngoài Hà lão gia còn ai khác đến không?
Có tiếng A Lan hồi bẩm:
Có cả môn chủ lẫn lão chủ mẫu.
Hà Thái Hoài cũng buột miệng hỏi:
Vậy còn lão Hoạt, lão Ngụy, nhất là Vệ tổng quản?
Phát hiện A Lan chậm đáp, Hà Như Hoa vì hiểu nguyên do nên lập tức lên tiếng giải thích:
A Lan, tướng công đây chính là cốt nhục của Khúc nhị tiểu thư ở Khúc lão gia và cũng là…
A Lan ở bên ngoài lao xộc vào:
– Tiểu muội hiểu rồi. Thảo nào, tướng công vừa có diện mạo giống Đoàn môn chủ, do cả hai đều là thân huynh đệ cùng có xuất xứ từ Khúc gia, vừa là chưa gì tiểu thư đã đưa vào tận khuê phòng, hóa ra là cô gia của bọn tiểu muội. Cô gia, xin cho nô tỳ được tham kiến.
Tuy đỏ bừng mặt nhưng Hà Như Hoa vẫn không quên tình thế khẩn trương trước mắt. Nàng bảo:
Biết cô gia thì sao chưa đáp lại câu vừa hỏi của cô gia?
A Lan đáp:
– Không thấy những người đó. Riêng Vệ tổng quản thì nghe đâu đang đích thân đi vào khu biệt giam.
Hà Như Hoa giật mình:
Lão Vệ vào đó để làm gì?
A Lan liếc nhìn Hà Thái Hoài:
– Theo lệnh lão chủ mẫu, lão vào đó là để thu xếp chỗ biệt giam có lẽ dành cho cô gia đây.
Hà Thái Hoài lập tức bữu môi:
Theo ta nghĩ thì không phải vậy, nhất định là lão được lệnh theo dõi nghĩa mẫu.
Vừa nói đến đây Hà Thái Hoài chợt đổi giọng:
Không ổn rồi. Nếu vì diện mạo của ta có làm cho nghĩa mẫu nghi ngờ và đoán biết lai lịch thì có lẽ lão Hoạt cũng từ từ đoán biết. Chuyện lão Vệ vào đó nhất định là muốn uy hiếp sinh mạng của mẫu thân ta. Như Hoa, nàng có nghĩ như thế không?
Hà Như Hoa rung động:
Nội Trung Đường và Ngoại Nhân Đường đều đo phe họ nắm giữ. Thông tin giữ họ và Trung Nguyên có lẽ vẫn thông suốt từ ấy đến nay chuyện của tướng công nhất định họ phải rõ như nhìn vào long bàn tay. Tướng công nói đi, liệu có điểm nào liên quan đến tướng công có thể khiến họ đoán biết lai lịch thật?
Có ! Ta từng là một cô nhi và có đúng năm năm ta được chính gia phụ đưa về nuôi dưỡng, cho dù gia phụ hoàn toàn không ngờ ta chính là cốt nhục của người.
Hà Như Hoa tái mặt:
Nếu là vậy, có lẽ tướng công nói đúng. Họ đã đoán biết lai lịch của tướng công. Ở Đông Hải môn này chỉ có lão Vệ là thâm trầm nham hiểm nhất. Nếu không có sự việc ngày hôm nay xảy ra, có lẽ muội cũng không ngờ lão Vệ là người đồng phe với lão Hoạt.
Như nàng muốn nói lão Vệ sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào nếu thủ đoạn đó có thể loại bỏ ta? Kể cả việc đem sinh mạng gia mẫu ra uy hiếp ta?
Nàng ngập ngừng:
Chuyện này tuy khó nhưng xét theo tâm tính lão thì… cũng có thể. Toàn thân hà thái hoài vụt chấn động. Hà Thái Hoài nhìn A Lan:
Phiền Lan muội ra ngoài bẩm báo hộ rằng tiểu thư do vừa trải qua cơn hung hiểm, hãy còn bang hoàng nên có thể chậm ra tiếp nghinh và nhớ đừng đả động gì đến sự hiện diện của ta. Đi đi.
A Lan lưỡng lự một thoáng mới chịu bỏ đi.
Chờ A Lan đi thật khuất, Hà Thái Hoài chợt hạ thấp giọng:
– như hoa, nàng có kiếm hay đao gì không? Hãy cho ta mượn tạm.
Hà Như Hoa tiến đến góc phòng lấy ra và giao cho Hà Thái Hoài một thanh kiếm:
– Muội ít khi sử dụng nên hầu như quên rằng muội từng có thanh kiếm này. Tướng công định làm gì?
Hà Thái Hoài cất thanh kiếm vào giữa ống tay áo và hạ thấp giọng hơn nữa, gần như chỉ là lời thì thào:
Ta sẽ theo bí đạo để trở ra ngoài kia. Nàng cố gắng kéo dài thời gian và lựa lời dò hỏi hộ ta, xem nghĩa mẫu và gia mẫu lúc này như thế nào, phần ta sẽ tùy theo từng lời đối đáp của họ mà có biện pháp thích ứng để đối phó. Và giả như điều đó có xảy đến, ta muốn nàng giúp ta một việc.
Nàng giật mình:
Sẽ là bất tiện nếu sự việc chưa minh bạch mà muội đứng về phe tướng công, đối đầu với bọn họ.
Hà Thái Hoài lắc đầu:
Trái lại ta còn muốn nàng giữ kín chuyện giữa ta và nàng. Nàng nói đúng, sự việc kể như chưa có gì là minh bạch nếu chưa có sự thừa nhận của nhạc phụ đại gia và gia mẫu.
Nàng băn khoăn:
– Vậy tướng công muốn muội giúp chuyện gì?
Thay vì đáp, Hà Thái Hoài chợt hắng giọng:
Là Lan muội đó ư? Đã bẩm báo thế nào rồi?
A Lan từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt đầy lo ngại:
– Hà lão gia biết tiểu thư quay về từ lâu, dường như là theo bí đạo mà Hà lão gia có ý ám chỉ. Và Hà lão gia bảo nếu tiểu thư không ran gay thì vì lỗi thất lễ của tiểu thư đối với môn chủ và lão chủ mẫu, Hà lão gia đành phải xông vào.
Hà Thái Hoài gật gù:
Phiền Lan muội quay ra lần nữa bảo rằng tiểu thư sẽ ran ngay.
Nhìn A Lan vội vã bỏ đi, Hà Thái Hoài cười nhẹ:
Bói thì nói vậy thôi, kỳ thực ta đành uy hiếp nàng một lần nữa. Nào, nàng hãy cùng ta thoát ra theo bí đạo thật nhanh. Ta không thể tin A Lan.
Bất luận phản ứng của Hà Như Hoa như thế nào, Hà Thái Hoài vẫn đẩy Hà Như Hoa bước đi.
Tuy ngấm ngầm bất phục nhưng Hà Như Hoa vẫn đành miễn cướng bước theo đi.
Chỉ đên khi cả hai bước trở lại vào bí đạo thì dựa theo từng thanh âm vang vang đến tai họ, Hà Như Hoa mới chịu tin lời Hà Thái Hoài.
Đó là thanh âm của phụ thân Hà Như Hoa vọng theo bí đạo vang đến:
Ngươi bảo tiểu thư có đưa tiểu tặc vào đây thật sao, A Lan? Chúng đâu rồi?
Hiểu rõ tâm ý của nàng, Hà Thái Hoài khẽ hỏi:
A Lan không biết gì về bí đạo?
Nàng nghiến răng:
Cũng may là chưa! Bằng không…
Hà Thái Hoài chận lại:
Vậy thì tốt. Ta sẽ giả như uy hiếp nàng, nhờ nàng đưa ta đến chỗ biệt giam. Còn bây giờ nàng hãy nghe ta dặn đây.
Sau một lúc thì thào giải thích, Hà Thái Hoài lại nói:
Đấy là việc ta muốn nhờ nàng. Hi vọng nàng đừng xem nhẹ. Bằng không hậu quả sẽ thật khó lường.
Sắc thái của Hà Thái Hoài là quá nghiêm trọng nên Hà Như Hoa không thể không đáp ứng:
Được, muội sẽ nghĩ kế, tuy rằng chuyện tướng công vừa nói là khó tin.
Hà Thái Hoài gượng cười:
Rồi nàng sẽ phải tin nếu như sinh mạng của gia mẫu thật sự bị bọn họ uy hiếp. Chỉ sợ lúc đó ta không phẫn nộ không được và nàng thì sẽ mãi mãi xem ta là một hung nhân, không đáng là tướng công của nàng.
Cả hai đã tiến đến đầu còn lại của bí đạo, càng giúp Hà Như Hoa nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của thái hoài nàng rung mình:
Có những việc không thể không phẫn nộ, chỉ mong tướng công biết tự kiềm chế. đừng để hậu quả đáng tiếc nào xảy ra.
Hít vào một hơi thật dài, Hà Thái Hoài chợt đổi ý:
– Nếu muốn vậy, được, nàng không cần đưa ta đi đến chỗ gia mẫu, nàng hãy lưu lại đây, cố cầm chân mọi người càng lâu càng tốt. Và nhớ, đừng nên để ý từng động thái của Đoàn môn chủ, ta e môn chủ sẽ có cử chỉ bất lợi cho nàng.
Nàng cảm kích:
Muội chỉ lo cho tướng công thôi. Vì một mình tướng công sẽ phải đối phó với biết bao nhiêu nguy hiểm, khác với muội, muội chỉ đối phó với một mình môn chủ.
Hà Thái Hoài cười trấn an nàng:
Ta có thể nói thật cho nàng nghe điều này. Là một khi ta phát cuồng thì thiên binh vạn mã cũng không ngăn được ta. Có khó khăn chăng là làm sao sau đó ta tự kiếm chế, chỉ sợ ta không còn là ta nữa.
Nàng chợt bảo:
Xích Long Châu vốn là báu vật, có thể giúp người định an tâm khí. Đó là lý do khiến bổn môn từ khi có Xích Long Châu đã lấy đó làm tín vật và cũng là vật bất ly than của môn chủ. Muội tin tưởng tướng công dù có bị phát cuồng vì phẫn nộ cũng không đến nỗi cuồng tâm quá lâu. Vì Xích Long Châu hiện do tướng công lưu giữ.
Không muốn nàng thất vọng vì đã tin tưởng vào một chuyện quá ư mơ hồ, Hà Thái Hoài liến lấy Xích Long Châu ra và thủ chặt vào long bàn tay tả:
Được, ta sẽ giữ mãi như thế này. Nhất định Xích Long Châu sẽ giúp ta an tâm định khí như nàng vừa chỉ điểm. Và đã đến lúc nàgn chỉ cho ta biết chỗ biệt giam rồi.
Hà Như Hoa chỉ mới kịp điểm chỉ thoáng qua thì từ đầu bên kia bí đạo đã có nhiều âm thanh vang dội đến.
Hà Thái Hoài cũng nghe nên bảo nàng:
Bao nhiêu đó đủ rồi. Bầy giờ phải chế ngự huyệt đạo của nàng, làm cho việc uy hiếp phải giống như thật. Tạm biệt.
Hự!