Bạn đang đọc Xích Bát Vô Tình – Chương 39: Tham Tiền Phản Chủ
Chỉ cần nghe cánh xưng hô mọi người đã biết Vương lão lão đang đến.
La lão phu nhân liền đứng lên hỏi:
– Đại tẩu biết chuyện trong sư môn của họ sao?
Vương lão lão bước vào, đường hoàng ngồi xuống ghế xong mới nói:
– Lão thân không biết gì nhiều. Nhưng trước đây đã nghe tiên phu tức đại ca Kiện Hành kể rằng trước khi Ngâm Thu ngươi thành thân với Kiện Hành không lâu, Phùng Cửu thường đến đây nói xấu với tiên phu, về vị sư muội có tên là Bùi Phương, khuyên đừng nên hỏi cô ta cho Kiện Hành. Lúc đó lão nhân gia chúng ta còn sống, lão nhân gia tin lời Phùng Cửu nên mới cương quyết hỏi ngươi cho Kiện Hành và lập tức làm lễ dạm hỏi. Lúc đó lão nhân gia đã rất yếu, Kiện Hành không muốn mẫu thân buồn nên miễn cưỡng chấp nhận Sau khi lão nhân gia từ trần, ta có hỏi Kiện Hành về chuyện Bùi Phương nhưng chú ấy chỉ thở dài mà không nói gì. Sau đó ta còn cố hỏi thêm mấy lần nữa. Kiện Hành mới trả lời rằng để giữ tròn đạo hiếu mà không muốn trái lời mẹ, bỏ mất một nữ nhân rất tốt, không những xinh đẹp mà còn có tấm lòng thánh thiện, không bao giờ nhớ oán cừu, còn thề rằng kiếp này không lấy được Kiện Hành thì sẽ không lấy bất cứ một nam nhân nào khác . .
Tới đó, vương lão lão dừng lại.
La lão phu nhân ngồi đờ ra không nói gì cũng không động đậy.
– Ngâm Thu ! Thím có nghe ta vừa kể gì không?
La lão phu nhân cắn môi đáp:
– Tiểu muội có nghe, hơn nữa có nghe rất kỹ.
Vương lão lão dịu giọng:
– Ngâm Thu đại tẩu thật không muốn nhắc lại chuyện đó làm gì. Càng không có ý nói tốt cho Bùi Phương. chẳng qua vừa rồi thím không tin lời Tiêu đại hiệp và Thẩm đại hiệp nên ta đành phải nói.
– Đại tẩu làm như vậy là đúng. Tiểu muội không trách, trái lại còn rất biết ơn. Đến bây giờ muội mới hiểu ra một con người . . nếu đại tẩu cứ giấu chỉ sợ cuối cùng phải ôm hận mà chết !
– Ngâm Thu! Thím đừng nghĩ quá nhiều. Điều ta nói ra chỉ để cốt ý để hai vị đại hiệp hiểu biết thêm về bản chất con người Phùng Cửu mà thôi, đồng thời cũng khẳng định nhận xét của Tiêu đại hiệp về Bùi Phương là đúng, từ đó mà mở hướng điều tra cho chuẩn xác. Loại người như Phùng Cửu là không thể tin được! Sáng qua hắn chỉ đến mừng thọ ngươi một lát rồi đi ngay. Theo ta thì hắn tới đây không phải để chúc thọ chị dâu mà có ý đồ khác.
La lão phu nhân gật đầu:
– Bây giờ thì tiểu muội đã hiểu ra Phùng Cửu. Còn đối với Bùi Phương thực ra muội không hề nghĩ xấu về cô ta. Nhưng vừa rồi môn hạ của cô ta đã cố ý tới đây gây rối. Nếu trên cương vị muội đại tẩu xử trí như thế nào?
Tiêu Kỳ Vũ chợt nói:
– Lão phu nhân! Theo tại hạ biết thì từ nhiều năm nay, vì Bùi nữ hiệp bị tẩu hoả nhập ma chưa khỏi nên không ở Kinh Sơn mà đi các nơi hái thuốc chữa trị.
Tại hạ cho rằng nữ hiệp chưa chắc đã biết môn hạ của mình tới đây. Cũng có khả năng bọn chúng bị Phùng Cửu mua chuộc hoặc giả mạo lệnh của Bùi nữ hiệp sai tới đây gây rối nhằm mục đích khoét sâu mâu thuẫn giữa hai nhà. sau khi lợi dụng song chúng sẽ giết người diệt khẩu. Chờ bùi nữ hiệp về La gia sẽ kéo lên Kinh Sơn hỏi tội. Vì bọn thuộc hạ đều bị giết, Bùi nữ hiệp biết phủ nhận thế nào? Như vậy ý đồ một mũi tên bắn trúng hai đích của Phùng Cửu đã thành công mỹ mãn, hắn sẽ thừa hưởng luôn cả sản nghiệp của họ Bùi ở Kinh Sơn!
La lão phu nhân nghĩ ngợi một lúc rồi nói :
– Suy đoán của Tiêu đại hiệp sẽ được minh chứng chỉ trong điều kiện bây giờ Bùi Phương không ở Kinh Sơn Vương lão lão nói:
– Cái đó rất dễ. Chỉ cần tới đó hỏi Bùi Phương là được Thẩm Giang Lăng góp lời:
– Nếu vậy nên phái người đi ngay nhờ Bùi Nhân Nhân dẫn đường.
Tiêu Kỳ Vũ đề nghị:
– Phiền Thẩm huynh đảm trách việc này được không?
Thẩm Giang Lăng đáp:
– Việc thẩm tra Bùi sư muội có hay không có ở Kinh Sơn là chuyện dễ. Nhưng xác định rõ cô ta đang ở đâu, hoàn toàn không biết đệ tử của mình gây sự ở đây hay chỉ là âm mưu là việc khó, nếu Tiêu lão đệ đảm nhận thì tốt hơn.
Tiêu Kỳ Vũ cố thuyết phục:
– Thẩm huynh là sư bá của Bùi Nhân Nhân lo gì cô ta không tận tâm? Theo tiểu đệ thì Thẩm huynh đi thì tốt hơn.
Thẩm Giang Lăng đành khoát tay nói:
– Thôi được!
Rồi nhìn sang La lão phu nhân nói :
– Đại tẩu! Có lẽ bây giờ nói rõ ra với Bùi Nhân Nhân là được rồi !
La lão phu nhân gật đầu hướng sang La Y Hương bảo:
– Con đưa Bùi Nhân Nhân tới đây!
La Y Hương vâng lời đi ngay, chỉ lát sau đã dắt tam thiếu phu nhân tới.
Bùi Nhân Nhân vừa bước vào phòng thi lễ với mọi người xong liền hỏi:
– Mẹ gọi con có gì sai bảo?
La lão phu nhân không cần quanh co hỏi ngay:
– Nhân Nhân! Có phải ngươi gọi Mai Hoa Tam Lộng Bùi Phương là cô phụ phải không?
Bùi Nhân Nhân vốn đã đoán ra việc mình bị gọi đến đây có liên quan đến thân phận cô ta nên bình tĩnh trả lời:
– Dạ!
La lão phu nhân truy vấn:
– Trước đây ngươi lấy Nguyên nhi là do tự nguyện hay làm theo ý cô phụ ngươi?
Bùi Nhân Nhân đáp:
– Đó là ý của gia cô phụ. Lúc đõ lão nhân gia nói rằng huynh đệ La gia đều rất tốt, hai nhà là môn đăng hộ đối. Con không có ý kiến gì, nhưng sau khi về tới đây mới biết rằng người của La gia đều có sự hiểu lầm về gia cô phụ rất lớn.
La lão phu nhân lại hỏi:
– Rất lớn là thế nào?
– Ngay khi vừa tới đây thì La Nguyên đã mất tích, kể từ đó con nhận thấy rất rõ ràng mình đi đâu cũng bị theo dõi rất chặt chẽ, giống như người ta đều nghi ngờ rằng nỗi bất hạnh đõ do chính con gây ra vậy !
La phu nhân dịu giọng nói :
– Cái đó con đừng nên trách. Tình cảnh lúc bấy giờ rối ren như thế. . Hơn nữa việc La Nguyên mất tích không làm con quan tâm lắm. .
Bùi Nhân Nhân thẳng thắn trả lời :
– Mẹ! Con phải làm như thế nào mới được gọi là quan tâm? Một đứa con dâu chưa từng thấy mặt trượng phu mình lấy một lần, bước vào nhà chồng xong một mình bái đường xong rồi đi vào động phòng, chờ mãi cho tới quá nửa đêm, thậm chí không có người nào vào tháo giúp chiếc khăn trùm đầu. Thế là con trở thành quả phụ, cũng giống như vọng môn quả phụ vậy! Con không biết người khác ở vào hoàn cảnh con thì sẽ ra sao? Con chỉ thấy rằng La Nguyên mất tích, đương nhiên là một điều bất hạnh lớn, nhưng chính con cũng phải trải qua một quãng dài bi thảm mà người chưa từng nếm trải thì khó mà hình dung được!
La lão phu nhân tỏ ý thông cảm:
– Đúng thế Nhân Nhân ! Ta tuy chưa từng trải cảnh ngộ bi thảm như thế nhưng cũng có thể hiểu ra. Đứng là giữa con và Nguyên nhi chưa từng xảy ra bất cứ thứ tình cảm nào. Cũng có thể nói rằng Nguyên nhi đã hại con, cuộc hôn nhân này đã làm hỏng tuổi thanh xuân của con . .
Bùi Nhân Nhân lắc đầu nói:
– Mẹ! chuyện này đương nhiên không thể trách La Nguyên được. Anh ấy là người bị hại. Cả hai chúng con đều là kẻ bất hạnh. Cũng chính vì thế nên khi nghe người ta nguyền rủa cô phụ, trong lòng con vô cùng đau xót. Có lúc muốn trừng trị những kẻ không hiểu sự đó nhưng lại không dám vì việc này trái với lời khuyên dạy của cô phụ rằng sự hiểu lầm giữa người ta bao giờ cũng có nguyên nhân và đều có thể hoà giải được . .
La lão phu nhân nói giọng hối hận:
– Nhân Nhân bây giờ thì mẹ đã hiểu con rồi, cả cô phụ của con nữa. Đương nhiên việc đó là nhờ Tiêu đại hiệp và Thẩm sư bá của con. Còn bây giờ để điều tra xem mấy tên môn hạ của cô phụ con vì sao đến đây gây sự, xin con hãy cùng Thẩm sư bá về Kinh Sơn một chuyến.
Bùi Nhân Nhân hỏi:
– Mẹ! Việc này có cần kiểm tra lại một cách bức thiết như vậy không?
La lão phu nhân đáp:
– Đây là việc rất cần thiết. nếu chứng minh được cô phụ của con không liên quan đến hành động của chúng thì mẹ sẽ có một quyết định quan trọng.
Bùi Nhân Nhân liếc nhìn Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Mẹ! Đi ngay bây giờ sao?
Trong cái nhìn ngắn ngủi đó, nàng đoán ra người đáng lẽ phải đi chuyến này phải là Tiêu Kỳ Vũ chứ không phải Thẩm Giang Lăng, chẳng qua chàng muốn tránh mình nên mới đùn đẩy cho Thẩm sư bá mà thôi.
Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy chua xót.
La lão phu nhân gật đầu đáp:
– Để có quyết định nhanh chóng, cần phải đi càng sớm càng tốt.
Thẩm Giang Lăng từ biệt La lão phu nhân và Tiêu Kỳ Vũ rồi cùng Bùi Nhân Nhân ra khỏi phòng.
Chờ hai người đi xong La lão phu nhân nói:
– Tiêu đại hiệp có cho rằng Phùng Cửu yêu sư muội Bùi Phương mà không được cô ta chấp nhận, kể cả khi Bùi Phương không lấy được La lão gia nên từ yêu mà sinh hận khiến hắn ôm mối hận thù là một trong hai động cơ để hắn gây nên chuyện tày đình này nhằm hủy cả hai môn hộ không?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu:
– Hoàn toàn đúng như thế. Đó là kế hoạch một phát tên trúng hai con chim. Ngoài việc tiêu diệt được hai môn họ để trả thù, Phùng Cửu sẽ đoạt luôn tài sản của hai nhà. khi đó y sẽ trở thành một tay cự phú bậc nhất võ lâm.
La lão phu nhân lại hỏi:
– Tiêu đại hiệp bắt đầu nghi ngờ Phùng Cửu từ khi nào vậy?
Tiêu Kỳ Vũ trả lời:
– Khi Phùng Cửu tới đây có mang theo một tên đồ đệ Lúc đó đêm đã khuya tại hạ bí mật tuần phòng trong phủ thì phát hiện tên này lén lút tới phòng của nhị thiếu phu nhân Phùng ái Quân . .
vương lão lão chợt chen lời:
– Ngâm Thu trước đây ta đã nhận ra rằng Phùng ái Quân chẳng phải là người thích hợp của La gia!
La lão phu nhân thở dài nói:
– Không biết La gia tiền kiếp có đác tội với ai không mà gặp phải đứa con đâu như thế?
Bà ta cố định thần hỏi :
– Tiêu đại hiệp có cho rằng Phùng Cửu sẽ tới đây cứu con gái của mình hay không?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
– Rất có khả năng y cho rằng việc trọng yếu hiện giờ không phải là đến cứu Phùng ái Quân.
– vì sao?
– Bởi vì Phùng Cửu không ngờ rằng kế hoạch của chúng bại lộ nhanh chóng đến như vậy. Y còn hy vọng nhi nữ của mình sát hại luôn cả La lão tứ và lão phu nhân nữa.
– Có khả năng hắn đang ở Trình Châu không?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
– Chẳng những Phùng Cửu không ở Trình Châu mà chuyến đi này hai vị Thẩm Giang Lăng và Bùi Nhân Nhân rất có thể sẽ được gặp y ở Kinh Sơn nữa!
La lão phu nhân hốt hoảng kêu lên :
– Như vậy là hắn không đi Trì.nh Châu nào cả mà thực hiện kế hoạch giết người diệt khẩu như Tiêu đại hiệp vừa phán đoán.
Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh đáp:
– Tiêu mỗ chưa dám khẳng định điều gì cả. Đó chỉ là suy luận sự việc mà thôi. Bời vì Phùng Cửu cho rằng mưu kế đã đạt được, nếu để bọn Tư Mã Khâm lại, lỡ ra Bùi nữ hiệp quay về sẽ làm lộ âm mưu của mình.
La lão phu nhân nói:
– Nhưng Phùng Cửu chắc gì đã thắng được ba tên đệ tử của Bùi Phương gồm Ngọc Đới Phiêu Hương Lãnh Ngạo Cúc, Tư Mã Khâm và Lâm Phong?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
– Một mình Phùng Cửu đúng là chưa chắc thắng nổi, nhưng y còn máy tên môn hạ. Ngoài ra vì y đã chuẩn bị kế hoạch này rất kỹ, với tài lực hùng hậu của mình, y đã mua chuộc được mấy nhân vật có danh đầu rất lớn mà nhiều năm nay không xuất hiện trong giang hồ gồm ba tên trong võ lâm tứ quái là Đông Khổ Khô Trúc hoà thượng, Nam Toan Thánh Thủ Thư Sinh và Bắc Lạt Vô Song Đao Dư Hận Thiên.
Cả La lão phu nhân cùng Vương lão lão cùng thốt lên:
– Đến cả ba tên quái vật đó cũng tham gia vào vụ này sao?
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp:
– Không những thế, chúng còn mang một số môn hạ tới đây nữa. Tại hạ chưa dám khẳng định, nhưng Tiểu Kim Tước rất có thể chính là “Đoạt Phách Linh” Tiêu Tiêu, đệ tử của Đông Khổ Khô Trúc hoà thượng, một thiếu nữ đóng vai ả đào vừa rồi tên là Từ ánh Tuyết, môn hạ của Nam Toan Thánh Thủ Thư Sinh Cồ Vô Sư Còn thiếu nữ dùng song đao trong bang mãi võ đã tới đây tên là Diệp Xuân Hương, đệ tử của Bắc Lạt Vô Song Đao Dư Hận Thiên. Chỉ cần Phùng Cửu mang theo một trong ba tên quái vật này cùng đệ tử, cả ba tên môn hạ của Mai Hoa Tam Lộng Bùi nữ hiệp đã bị bại rồi. Trong trường hợp có cả bà ta ở Kinh Sơn mà công lực chưa phục hồi được thì cả bốn sư đồ không đối phó nổi.
La lão phu nhân nói:
– Nếu lần này không có Tiêu đại hiệp tới đây, thì tình hình La gia không còn biết thê thảm tới mức nào !
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Còn một việc khác xin lão phu nhân lưu ý thêm. .
La lão phu nhân vội hỏi:
– Còn việc gì nữa?
– Theo tại hạ nhận xét thì trong quý phủ vẫn còn nội gian nữa!
La lão phu nhan biến sắc nói:
– Bọn chúng thật là độc ác quyết tận diệt La gia mới cam tâm. . chúng tôi đối đãi với thuộc hạ không bạc, đều coi là tâm phúc cả. chẳng hay ai có thể làm chuyện phản trắc đó?
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Lão phu nhân! Có những kẻ tuy là tâm phúc, nhưng do lòng tham mà nhiều khi bán rẻ lương tâm, lấy oán trả ân Thi thể của ba huynh đệ La gia đặt trong linh đường nhị viện Ba chiếc quan tài đặt sát nhau mới nhìn đã khiến người khác phải rơi lệ.
La lão phu nhân cứ khóc thương bên ba chiếc quan tài suốt từ chiều cho tới tận nửa đêm không ăn uống.
đại thiếu phu nhân phải cố lắm mới đưa được bà ta về phòng tạm nghỉ.
Đương nhiên ngoài La lão phu nhân, nhưng người khác trong La gia chẳng ai không đau buồn, nội tổng quản Liễu Trực cũng khóc ngất đi nhiều lần, nhất là Thúy Liễu gầy gộc đi, nhưng cố gìm nỗi thương đau đẻ chăm sóc La lão phu nhân tình cảnh còn tồi tệ hơn mình.
Phùng ái Quân và Tiểu Kim Tước còn bị giam trong một gian địa thất.
Mùa đông nơi này dùng cho việc cất giữ trái cây để dành cho mùa xuân đem ra sử dụng. Địa thất rất kiên cố, có cửa sắt, trên còn có một của sổ nhỏ.
Nửa đêm Tôn Tư Chí đổi phiên gác cho Lâm Yến nói:
– Lâm cô nương về nghỉ ngơi đi. Hai tên tặc nữ trong phòng có quậy phá kêu la gì không?
Lâm yến đáp:
– Không nghe động tĩnh gì.
Nói xong trở về phòng.
Tới giờ sửu tới lượt Liễu Trực tới đổi phiên. Vị nội tổng quản mắt đỏ hoe nói:
– Lão phu nhân thật đáng thương! Cứ nghĩ đến lão nhân gia thật tôi chỉ muốn moi tim móc mắt hai tên tiện nữ này!
Tôn Tư Chí vốn bị hai nữ nhân bị giam vu oan giá hoạ. trong lòng hổ thẹn không thể nào nguôi.
Nhưng vốn là người chính trực, ông ta chỉ thở dài nói:
– Trên thế gian này thiếu gì hạng người! Ta chẳng còn buồn để ý đến chúng nữa!
Liễu Trực căm phẫn nói:
– Có lúc tôi không nhịn được, chỉ muốn mở cửa sắt lao vào thịt chúng cho rồi! Chỉ sợ lão thái thái nhân Tôn Tư Chí trầm tĩnh nói:
– Liễu đại muội hãy nhẫn nại một chút! Trưởng bối của chúng sẽ phải chịu trách nhiệm trước La gia!
Liễu Trực chợt bước đến mở cửa sổ ra nhìn vào rồi chợt quay lại ngoắt tay Tôn Tư Chí nói:
– Tôn tiên sinh xem này!
Tôn Tư Chí tuy chẳng muốn để tâm đến hai kẻ tiện nhân đó nhưng cho rằng có biến cố gì bất thường nên cũng tới ghé mắt xem.
Chỉ thấy hai tên tội phạm nằm ngủ xoã chân xoã tay ra tấm nệm cỏ giữa phòng trong tư thế không được bình thường nhìn rất chướng mắt.
Tiểu Kim Tước thì không nói gì vì nó chỉ là một tên tỳ nữ. Nhưng với một tiểu thư có giáo dục như Phùng ái Quân thì có ai nằm ngủ ở tư thế khó coi như vậy.
Chỉ có nữ nhân phóng đãng mới nằm ngủ lại phơi bầy cơ thể một cách hớ hênh như thế!
Đột nhiên Phùng ái Quân mở mắt ra. vẫn nằm nguyên như vậy, nhưng lại nhoẻn miệng cười. Biểu hiện đó ở vào tình cảnh này thì không thể coi là bình thường được!
Tôn Tư Chí vừa tức giận vừa hổ thẹn liền quay mặt bỏ đi.
Thế nhưng một sự kiện bất ngờ đã diễn ra.
Tôn Tư Chí vừa quay mặt lại thì một luồng chưởng lực đánh thẳng vào hậu tâm!
Vị đại tổng quản chỉ kịp kêu lên mấy tiếng:
“Ngươi . . ngươi” thì đã ngã gục xuống bất tỉnh.
Nguyên lai, kẻ vừa xuất thủ ám toát Tôn Tư Chí chính là vị nội tổng quản Liễu Trực, người được phu thê La trang chủ coi là tâm phúc !
Chỉ có Liễu Trực mới thành công trong việc ám toát Tôn Tư Chí mà thôi. Bởi vì Tôn Tư Chí là người không những có võ công cao nhất trong bọn thuộc hạ của La trang chủ mà còn là người rất từng trải và cảnh giác Giá như Liễu Trực không phối hợp với hai tên tù phạm dụng kế để phân tâm thì dù có tập kích bất ngờ, thị chưa chắc đã đắc thủ. Kết hợp cả hai yếu tố bất ngờ và làm đối phương bị phân tâm, với một khoảng cách chỉ một thước ngay ở sau lưng, Tôn Tư Chí sao có thể đối phó nổi?
Tại sao vị nội tổng quản của La gia trang lại hành động như thế? Chẳng lẽ thị chính là kẻ nội gián mà Tiêu kỳ cũ đã cảnh báo? Nếu vậy thì tại sao trước đây Liễu Trực không để Tiểu Kim Tước chạy thoát mà chính thị đã bắt lại?
Lý do rất đơn giản.
Lúc đó thị hành động như vậy để chứng tỏ lòng trung thành mà thôi, kỳ thực thị hiểu rằng cả Phùng ái Quân và Tiểu Kim Tước không thể nào chạy thoát được, nhất là có mặt vị đại cao thủ Xích Bát Vô Tình Tiêu.
Hạ thủ Tôn Tư Chí xong Liễu Trực nhanh chóng tìm chìa khoá trên người Tôn Tư Chí mở cửa đại lao nhanh chóng giải thoát cho hai tên tù phạm.
Cứ xem cách phối hợp giữa song phương cũng biết giữa chúng có mối liên hệ mật thiết.
Liễu Trực chỉ tay sang khu hoa viên bên tả thấp giọng nói:
– Chạy nhanh lên, binh khí của các ngươi để ở dưới luống hoa đầu tiên, hãy chạy từ cửa đông mà ra. Hai tên cảnh giới ở đó là Ngô Khải và “Xà Bì” Vĩ Thất, thực lực yếu hơn. Khẩn trương lên !
Hai tên tù phạm theo lời chạy mấy bước tới nhặt binh khí rồi phi thân nhằm hướng đông lao vút đi.
Liễu Trực nhìn theo chốc lát rồi bước lại gần đại tổng quản Tôn Tư Chí đang nằm bất động bên cánh cửa việc khẩn lúc này là diệt khẩu đương nhiên không thể để Tôn Tư Chí sống sót. Liễu Trực chập song chỉ lại nhằm vào tử huyệt vị đại tổng quản.
Thế nhưng lại phát sinh biến cố !
Khi Liễu Trực chưa kịp phát chỉ thì cảm thấy có người giữ lấy khuỷu tay mình và giọng nói cất lên :
– Liễu tổng quản có hạ thủ nhầm người không?
Liễu Trực toàn thân run bắn mặt không còn chút huyết sắc! Chỉ nghe giọng nói thì biết người mới đến là ai rồi. Và người đó mới có thể đến sát bên mình giữ kấy khuỷu tay mà vị Liễu Tam Cước không hề hay biết!
Nhưng tình cảnh đã tới nước này thì chỉ có nước liều mà thôi! Liễu Trực quay nhanh lại dung tay trái chột vào tử huyệt đối phương!
Hiển nhiên người vừa xuất hiện chính là Tiêu Kỳ Vũ!
Chàng nhếch môi cười lạt tay trái dụng lực bóp mạnh. Chỉ nghe rắc một tiếng khuỷu tay phải của Liễu Trực bị bóp vỡ khiến thị đau đớn rú lên một tiếng quằn người lại, cánh tay phải buông rủ xuống.
Tiêu Kỳ Vũ phất tay đánh bật Liễu Trực lên cao rồi rơi phịch xuống ngay trước mặt La Phong và một võ sư hộ viện vừa tới cách đó trừng ba trượng.
Giải quyết Liễu Trực xong, Tiêu Kỳ Vũ quát lên:
– Quay lại!
Đồng thời tung mình nhảy lên nóc địa lao, chỉ chốc lát đã chặn trước mặt Phùng ái Quân và Tiểu Kim Tước!
Nguyên Tiêu Kỳ Vũ đã phát hiện được Liễu Trực giấu binh khí của hai tên tiện nữ này nên cất đi chỗ khác, vì thế hai tên này tìm loay hoay một lúc nên kéo dài thời gian, nhờ đó mà Tiêu Kỳ Vũ dễ dàng đuổi kịp.
Phùng ái Quân cố thuyết phục:
– Tiêu đại hiệp ! Vuốt mặt cũng nên nể mũi. Gia phụ đối với đại hiệp cũng như gia gia mà thôi. Xin đại hiệp bỏ qua chuyện này đi, gia phụ và ba lão tiền bối nhất định sẽ ghi nhớ đại ân . .
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm giọng:
– Phùng ái Quân ngươi bảo ta nể mũi nào? một kẻ táng tận lương tâm đến nỗi dụng thủ đoạn diệt môn tuyệt hộ đối với sư huynh, loại người đó Tiêu mỗ không coi bằng cầm thú! Ngươi tự nguyện đem thân mình làm dâu La gia để thực hiện ý đồ đen tối, không run tay khi giết trượng phu đã từng tay ấp gối kề, có đáng coi là người nữa không? Tiêu mỗ xưa nay chưa bao giờ truy tận sát tuyệt, nhưng đối với hạng cầm thú các ngươi thì là ngoại lệ! Giá như giữa La gia với các ngươi có mối thâm thù đại hận bất cộng đái thiên thì còn có lý do để dung thứ nhưng đằng này . . chỉ nên coi là hành động của loài sài lang!
Bây giờ có khá đông người đổ đến hiện trường.
Đầu tiên la hai tên võ sư hộ viện, La Phong trói Liễu Trực điệu tới. Kế đó là đại tổng quản Tôn Tư Chí, rồi đại thiếu phu nhân Đoàn Thúy Liễu rồi La lão phu nhân cũng tới.
Tiêu Kỳ Vũ gọi:
– Lão tứ!
La Phong vội cúi mình đáp :
– sư phụ! Có đồ nhi!
Tiêu Kỳ Vũ nhịn cười bảo:
– Bây giờ không cần xưng hô như thế! Ngươi hãy đến bắt lấy Phùng ái Quân. Bổn nhân không muốn động thủ với thị.
La Phong ngập ngừng nói :
– Sư phụ . . chỉ sợ. . đồ nhi không đánh được . .
Tiêu Kỳ Vũ nghiêm giọng:
– Ta bảo ngươi xuất chiêu nào ngươi hãy dụng chiêu đó Nếu ngươi không bắt được tiện nhân đó thì Xích Bát Vô Tình đâu có xứng làm sư phụ ngươi nữa?
La Phong mừng rơn vội gật đầu:
– Dạ để tử xin vâng!
Y định rút kiếm thì Tiêu Kỳ Vũ ngăn lại nói :
– Không cần đâu! Trước khi Phùng Cửu tới đây ngươi không được đả thương nó để hắn khỏi mượn cớ.
Lại nhìn Thúy Liễu bảo:
– Đại thiếu phu nhân hãy bắt lấy Tiểu Kim Tước!
Thực tế Đoàn Thúy Liễu võ công không bằng Tiểu Kim Tước, nhưng vì tên tỳ nữ đã bị thương, hơn nữa đoạt phách linh đã bị lấy hết nên song phương bất phân cao hạ.
Phùng ái Quân thấy thế không sao tẩu thoát được, La Phong chưa xuất thủ nên cứ đứng trước Tiêu Kỳ Vũ hết nhìn cặp đấu lại lo lắng nhìn mọi người.
Cặp đấu phút chốc đã giao thủ quá mười chiêu.
Thấy Đoàn Thúy Liễu khó mà giành phần thắng, Tiêu Kỳ Vũ chợt quát lên:
– Tinh nguyệt tranh huy!
Đoàn Thúy Liễu hiểu rằng vị Tiêu đại hiệp đang chỉ đạo cho mình nên dùng ngay chiêu phổ thông đó.
Hai chưởng xuất, tiếng chưởng phong phát ra vù vù buộc Tiểu Kim Tước phải lùi lại, kinh dị nghĩ thầm:
“Đây là một chiêu phổ thông tại sao Đoàn Thúy Liễu vừa xuất thủ đã tạo ra uy lực như vậy?” Thị còn chưa hết hoang mang thì Tiêu Kỳ Vũ lại nói to:
– Lượng dực.
Đoàn Thúy Liễu thấy lời chỉ dạy của Tiêu đại hiệp rất có công hiệu, nay nghe nói liền làm theo.
Lần này cô ta dùng song chảo chộp tới hai vai đối phương khiến Tiểu Kim Tước kinh hoảng lùi thêm hai bước nữa tới sát chân tường.
Tiêu Kỳ Vũ lại nói:
– Phân tung.
Đoàn Thúy Liễu trong long càng phấn khích, lần này đã cảm nhận được Tiêu Kỳ Vũ bảo mình xuất chiêu hết sức hợp lý tay phải đánh một quyền vào ngực phải chính huyệt nhũ căn đối phương.
Tiểu Kim Tước vừa đưa chưởng ra đỡ thì Đoàn Thúy Liễu đã chồm người tới như con tuấn mã tung bờm đá liền hai cước!
Tiểu Kim Tước bị đá tung lên cao rơi phịch xuống bất động!
Sau mười chiêu bất phân cao hạ. Tiêu Kỳ Vũ chỉ điểm có ba chiêu mà khuất phục được đối phương có võ công cao hơn mình, tất cả những người trong đấu trường kể cả Phùng ái Quân nhìn chàng đầy thán phục!
La lão phu nhân lẩm bẩm:
– Chỉ với ba chiêu phổ thông, Thúy Liễu thắng được tên đệ tử đắc ý nhất của tên đại ma đầu Đông Khổ Khô Trúc hòa thượng, thật là một chuyện phi thường ! Xem ra chúng ta trước nay đã từng xưng là võ lâm thế gia. nhưng xem lại chưa bằng một ánh mắt của Tiêu đại hiệp mà thôi, thật đáng hổ thẹn !
Đoàn Thúy Liễu cúi xuống nhìn Tiểu Kim Tước rồi lại nhìn hai tay mình, chừng như chưa thể tin rằng mình giành chiến thắng!
Tiêu Kỳ Vũ nhìn sang La Phong nói :
– Lão tứ! sao không động thủ đi còn chờ gì nữa?
La Phong dạ ran một tiếng rồi xông vào Phùng ái Quân xuất ngay một chiêu “Cử hỏa diện thiên.” Phùng ái Quân nhếch mép cười nhạt, nghiêng mình tránh sang bên rồi hoàn thủ một chiêu hàm xa xạ ảnh !
Tiêu Kỳ Vũ quát:
– Thiết Ngưu Canh Địa.
La Phong hạ thấp người xuống đánh ra hai chưởng.
Hai chiêu vừa rồi một cao một thấp, rất ít khi được dùng để kết hợp với nhau.
Khi chiêu đầu vừa xuất, Phùng ái Quân dùng một trong những chiêu tuyệt học của phụ thân định đánh ép đối phương xuống thì vừa khéo La Phong làm theo lời của Tiêu Kỳ Vũ hơi chùn người xuống đánh ra chiêu “Thiết ngưu canh địa ” khiến chiêu “Hàm sa xạ ảnh,, của Phùng ái Quân đánh sượt qua đầu.
Nụ cười nửa miệng của Phùng ái Quân biến mất, thị phải lùi lại tránh chiêu, để mất tiên cơ.
Tiêu Kỳ Vũ quát:
– Lực tiêu hồng giản !
Ba chưởng của La Phong phát ra liên hoàn nhằm vào hai vai và diện môn đối phương đánh tới !
Phùng ái Quân liền xuất chiêu “Tá thụ thôi binh” chống đỡ. Chiêu này gồm ba thức, nhưng Phùng ái Quân vừa dùng xong một thức thì Tiêu Kỳ Vũ lại quát lên:
– Tứ điểu bài mao !
Vừa rồi Phùng ái Quân dụng “Chiêu tá thụ thôi binh” cũng là tuyệt học của Phùng Cửu với ba thức vừa thủ vừa công đồng lấy lại tiên cơ, nào ngờ mới dụng xong một thức thì bị đối phương đánh tới rồi, không kịp hóa dải đành nhảy lui ba bước.
Nếu lúc bình thường thì La Phong không chống nổi Phùng ái Quân qua mười chiêu, thế mà bây giờ vừa xuất thủ đã lâm vào thế bí, cố hết sức giành lại tiên cơ cũng không được!
Tiêu Kỳ Vũ lại quát:
– Lạc nhật thám qua!
Chỉ nghe “bình” một tiếng, vai phải Phùng ái Quân bị đánh trúng một quyền khá mạnh làm thị lạng người La Phong chỉ cần vung tiếp tả quyền hoàn thành chiêu vừa được hướng dẫn, dễ dàng đánh trúng vai còn lại của đối phương khiến Phùng ái Quân rú lên một tiếng đau đớn, ngã sấp mặt xuống đất!
Tiêu Kỳ Vũ xua tay ngăn La Phong lại nói :
– Được rồi ! Nó đã bị thương không nhẹ, mang đi !
La Phong ngẩn mặt nhìn Phùng ái Quân một lúc rồi quay sang mẫu than hớn hở nói :
– Mẹ thấy không? Chỉ mới qua bốn chiêu . .
La lão phu nhân ngắt lời:
– Mẹ biết phúc phần của con không nhỏ mới gặp được vị minh sư. Đó cũng là phúc phần của La gia chúng ta. .
Ngay sau đó Liễu Trực bị bóp nát khuỷu tay cùng Phùng ái Quân và Tiểu Kim Tước được mang về đại sảnh La lão phu nhân sai bảo một số canh phòng bên ngoài, chỉ bà ta. Tiêu Kỳ Vũ, La Phong, Đoàn Thúy Liễu và Lâm Yên vào sảnh đường.
Tôn Tư Chí không vào mà đứng ngay phía ngoài cảnh giới, người vẫn còn run lên vì căm giận.
La lão phu nhân nhìn Liễu Trực hỏi:
– Liễu Trực! Lão thân có lỗi gì với ngươi?
Nữ nhân này buồn bã lắc đầu:
– Không. . Lão thái thái ! Việc đã tới nước này, Liễu Trực tuy chẳng chạy tội nhưng cũng không cần giấu nữa. Phùng Cửu biếu nghìn lạng hoàng kim với điều kiện trợ lực cho Phùng ái Quân và Tiểu Kim Tước.
Trong trường hợp thất bại thì giải thoát cho chúng. .
Tiêu Kỳ Vũ cười nhạt hỏi:
– Tại sao ngươi không hỏi hắn thêm một điều, nếu cả việc giải thoát cho hai tặc nữ đó thất bại thì sao?
Liễu Trực đáp:
– Lão ta dặn rằng nếu tình hình bức bách thì phải tìm mọi cách giải thoát cho Phùng ái Quân thôi. Còn Tiểu Kim Tước có thể giết đi để diệt khẩu. Lão ta còn đưa cho tôi một ít độc phấn, chỉ cần rắc trên chiều gió La lão phu nhân căm phẫn nói :
– Phùng Cửu thật là kẻ lòng lang dạ sói !
Rồi khoát tay ra lệnh thuộc hạ:
– Đưa chúng đi !