Xích Bát Vô Tình

Chương 33: Con Chim Biết Nói


Bạn đang đọc Xích Bát Vô Tình – Chương 33: Con Chim Biết Nói

Đã tới giữa canh ba. cả trang viện chìm vào yên tĩnh Trăng hạ huyền vừa lặn làm cảnh vật càng thêm u lặng.
Đột nhiên từ thinh không có một cánh chim lớn như một ánh chớp đen sà xuống chui vào một cửa. Cửa sổ đó chính là phòng của Tiểu Kim Thước, nha hoàn của nhị thiếu phu nhân Phùng ái Quân.
Tuy đã nửa đêm nhưng cửa sổ còn mở, chứng tỏ tỳ nữ này còn thức.
Nấp trên một mái kho, Ngô Khải và “Xà Bì” Vĩ Thất bỗng trở nên khẩn trương.
Vĩ Thất giụi mắt nói :
– Lão Ngô ! Không biết ta có nhìn nhầm không? Mẹ nó! Vừa rồi hình như có một con chim lớn bay vào viện Ngô Khải đáp:
– Ngươi không trông lầm đâu! Đúng là con chim đen đó vừa bay vào, chỉ không biết nó có phải là con “Cửu cung điểú không?
“Xà Bì” Vĩ Thất nói :
– Đích thị! Ta thấy rõ nó mình đen mỏ vàng mà!
Hơn nữa nó to như thế, có bao giờ ở La gia trang này xuất hiện loại chim như thế đâu? Cái chính là cần phải xác định xem nó vào phòng của ai.
Ngô Khải làu bàu:
– Ai biết được?
Vĩ Thất nói :
– Lão Ngô! Ngươi cứ ở đây canh chừng, để ta vào đó xem con súc sinh đó vào phòng của ai nha!
Nói xong nhẹ nhàng nhảy xuống men theo những hàng cây tối om hướng về phía con chim vừa khuất.
Đừng nói La gia trang mà chỉ riêng khu viện này cũng có ngàn phòng vạn cửa. tuy “Xà Bì” Vĩ Thất ở đây hơn chục năm nhưng đâu dễ xác định đó là cửa sổ phòng nào?
Hắn vừa lò dò đi tới, vừa rủa thầm:
– Mẹ nó! Giá như ban ngày thì chết với lão gia.
chẳng cần đến gần cũng biết nhà ai. Nhưng bây giờ nửa đêm, lại tối như hũ nút thế này . .
Đến gần hơn một chút, Vĩ Thất chợt nhận ra giọng nói của Tiểu Kim Tước vang lên từ trong phòng tối om và thanh âm lảnh lót của một người nào khác.
Người kia nói cụt lủn:
– Đại Khê Hoàng Trang.
Tiểu Kim Tước nhắc lại khẽ hơn:
– Đại Khê Hoàng Trang.
Người kia lại nói:
– Hãy nhớ. Hiến thọ đào ! . . Hiến thọ đào !
Tiểu Kim Tước nhắc lại:
– Hiến thọ đào!
“Xà Bì” Vĩ Thất ngạc nhiên nghĩ bụng:
“Nói chuyện gì mà kỳ quặc thế này? Không biết nửa đêm nha đầu này tiếp ai, nam hay nữ?. ” Đột nhiên hắn nghĩ đến một điều, khắp người bỗng chấn động!
Giọng nói kia không to nhưng rất cao, không giống như thanh âm của người. Đó chính là giọng nói của con chim “Cửu cung điểu!” Giọng chim cho dù giống thanh âm của người đến đâu vẫn phân biệt được. Nó vang lên đều đều, không có tiết tấu giống người. Bởi vì dù sao nó chỉ là loài vật “Xà Bì” Vĩ Thất cả mừng, lẩm bẩm:
– Đại Khê Hoàng Trang. . Đại Khê Hoàng Trang. .Hãy nhớ! Hiến thọ đào . . Hiến thọ đào !
Hắn tuy không hiểu ý nghĩa cả những câu nói rời rạc đó ra sao, nhưng đoán rằng nó mang nội dung gì đó rất quan trọng hoặc là một thứ mật khẩu.
Vĩ Thất đang suy tính nên làm gì tiếp theo thì nghe thấy tiếng cánh xé gió soạt soạt, con chim lớn đã bay vù qua cửa sổ.
Hắn vội ngước mắt nhìn lên, thấy bóng đen sì của nó bay qua nóc nhà. chao mình một cái rồi biến mất !
Vĩ Thất vội quay về mái nhà kho đến bên Ngô Khải hỏi:
– Lão Ngô! Ngươi có thấy con chim bay đi đâu không?
Ngô Khải đáp:
– Mẹ kiếp! Ngươi đến tận nơi theo dõi mà còn không thấy lại đi hỏi ta là nghĩa lý quái gì?
“Xà Bì” Vĩ Thất trả miếng:
– Cha tổ ! Vì ta ở dưới thấp bị nóc nhà che khuất nên mới phải hỏi ngươi ! Thật là vô tích sự!
Ngô Khải hạ giọng:
– Lão Vĩ! Vừa rồi ta có thấy con chim từ cửa sổ bay ra. nhưng mới qua nóc nhà thì đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa. có vẻ như nó chưa bay khỏi La gia trang này đâu !
Vĩ Thất nhíu mày nói :
– Lão Ngô! Chúng ta được Tiêu đại phu phó thác một việc nhỏ nhặt như thế này mà không làm tròn thì biết ăn nói thế nào với vị đó? Phải nghĩ cách gì đi chứ ?
Ngô Khải nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
– Lão Vĩ! Hay là thế này . . Bây giờ đến lượt ngươi ở đây canh chừng để ta đi thám thính xem sao. Phải bằng mọi cách truy cho ra xuất xứ của con quái điểu đó Vĩ Thất tán thành ngay:

– Vậy thì ngươi đi đi !
Cùng lúc đó, trong dãy năm gian nhà kho vừa được dọn dẹp làm nơi ở tạm cho ban nhạc chúc thọ cũng chìm trong yên tĩnh như mọi nơi khác.
Đã quá nửa đêm, mọi người đang trong giấc ngủ say.
Nhưng trong ban lại có ba người không ngủ gồm một võ sinh, một ả đào và một vũ nữ.
Chợt nghe từ một cây cổ thụ ở hậu viện có tiếng lá xào xạc khác thường, giống như có tiếng ai đó vừa trèo lên Tên võ sinh liền chống tay ngồi dậy mau lẹ đến bên cửa sổ nhìn ra.
Hai nữ nhân cũng nhẹ nhàng mở cửa sau bước ra.
Aû đào ngước nhìn lên cây nói:
– Bằng hữu! Xuống đi! Nếu muốn xem hát thì hãy chờ đến ngày mai, còn như định tới trộm đồ thì xin nói thật, tất cả những thứ tài sản của ban nhạc không có vật gì đáng giá vài chục lạng bạc đâu! Hơn nữa toàn là những thứ linh tinh, chỉ e ngươi mang không nổi!
Đột nhiên cả thân cây lớn chao đảo mạnh như đang trong cơn bão khiến cả gốc cây lớn cũng lay động, lá cây rơi xuống ào ào.
Tên võ sinh vừa mở cửa sổ nhảy ra. thấy vậy biết rằng người trên cây không phải là nhân vật tầm thường, vì người đó đang thi triển tuyệt công “Phù du hám thụ.” Hắn ra hiệu cho hai nữ nhân áp sát gốc cây.
Tên vũ nữ vừa tiến được vài bước thì mắt chợt hoa lên, bị một cành cây bắn trúng hậu não ngã xuống bất tỉnh Tên võ sinh và ả đào cùng quát lên một tiếng rồi phi thân nhảy lên cây.
Thì ra mấy vị trong ban nhạc võ công đều chẳng phải tầm thường!
Cùng lúc đó, một bóng đen từ trên một cành cổ thụ nhẹ nhàng sà xuống lao qua cửa sổ mà tên võ sinh vừa mở ra lọt vào phòng.
Người này có vẻ như rất quen thuộc, tìm mấy chiếc rương đã được khắc dấu mở ra. lúi húi như thể tìm vật gì đó rồi nhảy khỏi phòng trơ lại gốc cây cổ thụ.
Người này bận hắc y, đầu cũng trùm kín bằng một tấm khăn đen chỉ chừa có đoi mắt phát ra hai luồng ánh sáng lạnh.
Tên võ sinh và ả đào sau khi tìm trên cây một lúc nhưng không có kết quả gì, chợt nhìn xuống gốc cây mới phát hiện thấy hắc y nhân bịt mặt đang đứng nhìn lên Tên võ sinh ra hiệu cho ả đào rồi cả hai nhất tề lao xuống, một tả một hữu nhằm hắc y nhân tấn công ngay.
Nữ nhân xuất một chiêu “Dã mã tung bờm “, còn nam nhân thi triển “Đại bàng triển dực”, từ trên cao bổ xuống, khí thế cực kỳ hung mãnh.
Người bịt mặt bước chếch sang trái rồi lùi phải, dùng bộ pháp rất quái dị tránh công thế của đối phương.
Tên võ sinh và ả đào chừng như đã thỏa thuận với nhau, sau một chiêu thất hiệu cùng biến chiêu, nữ nhân dùng “Khôi tinh tứ đẩứ, còn nam nhân đánh ra ba chưởng, lại tiếp theo ba chưởng và cuối cùng ba chưởng nữa.
Võ sinh phát liên hoàn ba loạt chín chưởng vô cùng thần tốc, xem lại chỉ là một chiêu thôi.
Trong võ lâm rất hiếm có một chiêu chín thức, nếu người bịt mặt thuộc hàng nhị lưu thì đã không sao đối phó nổi.
Nếu là cao thủ võ lâm tất biết đó chính là võ học của “Mai Hoa Tam Lộng” Bùi Phương, tiếc rằng tên võ sinh chỉ mới luyện đến ba bốn thành hỏa hầu, và người bịt mặt thuộc hàng nhất lưu nên chưa đắc thủ.
Người này không hoàn thủ, chỉ nhún mình nhảy lên, một chân đạp vào vai ả đào, bật cao lên bảy tám trượng nữa lướt qua tường viện.
Chính lúc đó ngay trên tường viện xuất hiện một người bận lam bào, đội khăn nho sĩ, dáng vẻ rất thoát tục Thấy có bóng đen định nhảy qua tường, lam bào khách vừa xuất hiện cười “hắc hắc” nói :
– Thân pháp khá lắm! Để ta tiễn ngươi một quãng!
Đồng thời xuất ra một chiêu “Dục thôi hoàn giá ” đánh ra!
Chiêu này gồm hai thức, tả chưởng đánh tới huyệt “Trung cực” người bịt mặt, còn hữu chưởng đánh vào “Phục thố huyệt.” Lam bào khách xuất thủ vừa thần tốc vừa hiểm ác, trong khi đó người bịt mặt còn lơ lửng trên không, xem ra khó lòng thoát hiểm.
Nhưng không ngờ người này phản ứng hết sức mau lẹ Khi hữu chưởng lam bào khách đánh tới “Phục thổ huyệt” thì người kia thi triển một chiêu “Cường phi phiến mã ” tay phải dùng cả ngũ chỉ điểm xuống đỉnh đầu đối phương, mượn chỉ lực vừa phát ra lướt tới thêm ba bốn trượng nữa. vừa đáp xuống lại lao đi, chỉ chớp mắt đã khuất dưới màn đêm.
Lam bào khách vội thu chiêu né mình tránh được chỉ lực nhưng chiếc khăn nho sinh bay mất làm mái tóc xổ tung.
Hai người giao thủ một chiêu nhanh như điện chớp, cùng giật mình vì nhận ra bản lĩnh của đối phương.
Giữa hậu viện, tên võ sinh và ả đào há hốc mồm miệng đứng nhìn.
Tuy lam bào khách không biết đối thủ là ai, nhưng trái lại người bịt mặt thì biết rõ.
Nguyên lam bào khách chính là “Bắc Lạt” “Thánh Thủ Thư Sinh” Cồ Vô Sư trong “Võ Lâm Tứ Quái.” Bản tính “Bắc Lạt” rất kiêu ngạo, giống như cái tên “Cổ Vô Sư,, của y.
“Tứ Quái” đều có võ công xuất chúng, được coi là tuyệt đỉnh võ lâm. “Bắc Lạt” xưa nay chưa từng gặp địch thủ, vừa rồi chẳng qua do khinh địch nên mới hơi bị thiệt thòi.
Aû đào thấp giọng hỏi tên võ sinh:
– vừa rồi sao không dùng vật đó bắt lấy hắn?
Tên võ sinh đáp:
– Nếu dùng bây giờ thì ngày mai sẽ mất công hiệu.
Trên tường viện, “Thánh Thủ Thư Sinh” Cồ Vô Sư nhặt chiếc khăn nho sĩ quấn lên mái tóc lại, vừa đi về phía hai tên đứng giữa hậu viện, vừa cười “hắc hắc” nói:
– Xem ra các ngươi hôm nay lớn mạng đấy! Tên kia xem ra thân thủ không nhược, tránh được một chiêu của ta đâu phải chuyện thường?
Tên võ sinh buông lời xu nịnh:
– Nếu hắn không chuồn nhanh tất bị tiền bối bắt được rồi ! Không biết đó là ai vậy?
“Thánh Thủ Thư Sinh” Cồ Vô Sư trầm ngâm không đáp Tuy đã quá nửa đêm nhưng trong biệt lâu của La lão phu nhân chưa ai ngủ.
La lão phu nhân, Vương lão lão và đại tổng quản Tôn Tư Chí ngồi bên bàn trà nguội ngắt.
Ngày mai đã là đại lễ thọ sáu mươi của mình, chính trong lúc tình hình ở La gia trang bất ổn như thế, hiển nhiên La lão phu nhân không ngủ được.
Chỉ riêng đại thiếu gia La Tương mất tích chưa biết sống chết ra sao đủ làm bà quá đau lòng rồi.
Đại tổng quản Tôn Tư Chí nhẹ giọng nói :

– Phu nhân! Sáng mai ban nhạc bắt đầu diễn thử.
Ban chủ mời phu nhân quá mục để quyết đinh xem tối mai nên diễn những trò nào.
La lão phu nhân đáp:
– Việc này Tôn tiên sinh quyết định cũng được. Bây giờ ta còn có lòng dạ nào mà xem diễn nữa?
Tôn Tư Chí nói:
– Phu nhân! Nếu vậy nên mời Vương lão lão là thích hợp nhất. Lão nhân gia ma hiểu việc này . .
La lão phu nhân nhìn sang Vương lão lão nói :
– Đại tẩu!
Vương lão lão ngắt lời:
– Được! Để lão thân đảm nhiệm cho ! Nhưng Tôn Tư Chí ngươi kể cho ta xem ngày mai chúng sẽ trình diễn những tiết mục nào?
Tôn Tư Chí đáp:
– Theo lời ban chủ thì vở thứ nhất là “Ma Cô thượng thọ,,, thứ hai là “Long phụng trình tường”, cuối cùng là “Đại Khê Hoàng Trang.” Vương lão lão nói:
– Tuồng thứ nhất nhàm chán quá rồi, chỉ là chuyện cát lợi, chẳng có gì mới lạ và đặc sắc cả. .
Rồi nhìn La lão phu nhân nói hỏi:
– Ngâm Thu! Thím xem vở “Mai Long Trấn” thế nào?
La lão phu nhân tuy không thích hát tuồng lắm và không am hiểu gì, nhưng xem thái độ của Vương lão lão tỏ ra thích vở đó nên gật đầu nói :
– Hay đấy! Vậy nên đổi vở mở màn thành “Mai Long Trấn.” Còn đại tẩu thấy hai vở sau có nên đổi không?
Vương lão lão đáp:
– Hai vở sau đều được cả. không cần phải đổi.
Thế là chương trình biểu diễn được duyệt xong.
Tôn Tư Chí cúi chào hai vị phu nhân rồi bước ra ngoài.
Mới rồi người bịt mặt đột nhập vào phòng của ban nhạc và giao thủ một chiêu với “Thánh Thủ Thư Sinh,, Cồ Vô Sư một chiêu chính là Tiêu Kỳ Vũ.
Sau đó chàng trở về phòng ngay nhưng không vào cửa trước mà mở cửa sổ chui vào .
Chàng mới vào phòng đã nghe tiếng gõ cửa!
Thực ra Tiêu Kỳ Vũ đã phát hiện thấy Ngô Khải, “Xà Bì” Vĩ Thất đã gõ cửa phòng mình từ lâu.
Chàng vừa mở cửa bước ra. Vĩ Thất đã nhanh miệng nói:
– Tiêu đại phu! Con chim đó . .
Tiêu Kỳ Vũ “Suýt” một tiếng đưa tay ngăn lại rồi mở cửa dẫn chúng vào phòng, đóng cửa lại cẩn thận nhưng không thắp đèn.
Ngô Khải nói:
– Tiêu gia! Chúng tôi gõ cửa một lúc khá lâu rồi !
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Hôm nay hơi nhiều việc nên có phần mệt ngủ say một chút. Nói đi ! Hai vị thấy con chim đó ở đâu?
“Xà Bì” Vĩ Thất tranh lời đáp :
– Ngay từ chập tối, chúng tôi nấp trên một mái nhà kho ở tứ viện giám sát. Chừng nửa canh giờ trước mới phát hiện thấy con “Cửu cung điển” bay vào cửa sổ phòng của nha đầu Tiểu Kim Tước . .
Tiêu Kỳ Vũ đã lường trước việc này, nhưng vẫn hỏi lại:
– Tiểu Kim Tước ư?
Ngô Khải gật đầu:
– Chính thế!
“Xà Bì” Vĩ Thất tiếp lời :
– Tiêu gia! Con “Cửu cung điểú đó còn nói mấy câu nữa!
Lần này thì Tiêu Kỳ Vũ thực sự chú ý. Chàng liền hỏi:
– Con chim đó nói được ư? Nó nói gì?
“Xích Bát Vô Tình” đáp:
– Nó nhắc lại hai lần “Đại Khê Hoàng Trang. . Đại Khê Hoàng Trang. . ” sau đó là “Hãy nhớ! Hiến thọ đào Hiến thọ đào . . ” Tiêu Kỳ Vũ lại hỏi:

– Đúng y như vậy?
“Xà Bì” Vĩ Thất trả lời quả quyết :
– Không sai! Tiểu nhân nhớ kỹ. Nhưng không biết mấy câu đó có ý nghĩa gì.
– Rồi sau đó thế nào?
– Sau đó nó bay khỏi phòng, nhưng mới nhảy qua khỏi nóc nhà thì đột nhiên biến mất không thấy đâu cả! Sau đó chúng tôi tìm kiếm và tiếp tục quan sát thì hình như phát hiện thấy nó bay vào biệt thất của nhị thiếu phu nhân.
Tiêu Kỳ Vũ “à ” một tiếng nói:
– Chắc là không sai rồi ! Hai vị hành động như vậy là rất tốt! Nhưng sau đó có thấy con chim bay ra nữa không?
Cả hai tên đồng thanh đáp :
– Có thấy bay ra. nhưng lại không xác định rõ từ phòng nào.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu:
– Thôi được! Bây giờ hai vị hãy đi nghỉ ngơi một lúc, sắp sáng rồi!
Hai người cúi chào rồi ra khỏi phòng.
Tiêu Kỳ Vũ cũng lên giường ngủ.
Quá nửa đêm.
Ngay giữa hành lang trước biệt lâu của Thẩm Giang Lăng, Cáp Đạt ngồi ngủ gà ngủ gật. Trong phòng Thẩm Giang Lăng cũng đã ngủ say, chỉ riêng La Phong là không ngủ.
Hai người ở chung phòng, giường của La Phong đối diện với giường của nhị sư thúc.
Gian phòng này trước đây là của La lão gia vốn ghiền thuốc nên khá nặng mùi. Hơn nữa La Phong quen tự do không chịu ước thúc, vì thế y cảm thấy rất gò bó khó chịu không sao ngủ được.
Sắp bước sang canh bốn, La Phong vẫn mặc nguyên cả y phục nằm chong mắt trên giường.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Mà cho dù trước tiền viện có người thì trong phòng cũng không nghe Nói hoàn toàn yên tĩnh thì chưa đúng, bởi vì những đêm hè thế này rất thuận lợi cho sự hoạt động của các loại côn trùng.
Sau biệt lâu này là một hoa viên lớn, chỉ có mấy gian phòng của những người thợ trồng và chăm bón hoa nên rất yên tĩnh, là thế giới của muôn loại côn trùng sinh sôi phát triển.
Tiếng dế bên ngoài vang lên rả rích.
Hồi còn nhỏ La Phong rất thích nuôi dế và đấu dế, đến nỗi nghe tiếng gáy của từng con cũng biết nó đang tìm bạn tình hay vừa chiến thắng đối thủ.
Rích! Rích! Rích. . !
Tiếng gáy oai vệ, giòn giã. đủ biết đó là một vị thượng tướng vừa đánh đuổi xong một tình địch đang giương cảnh ca khúc khải hoàn !
La Phong chợt nhớ lại cách đây năm năm, lúc đó y mới mười sáu mười bảy tuổi bắt được một con dế quán quân cả trấn thành này không con nào địch nổi.
La Phong đặt cho con dế tâm ái của mình cái tên “Xích Bát Vô Tình!” Đương nhiên y chưa bao giờ gặp “Xích Bát Vô Tình” nhưng nghe kể khá nhiều huyền thoại về nhân vật nghĩa hiệp, ngang tàng, phiêu lãng và võ công cao cường đó nên sinh lòng ái mộ, đem danh hiệu đặt cho con dế quý của mình.
Nghĩ tới đó, La Phong bất giác mỉm cười.
Đã lâu La Phong hầu như quên mất thú vui nuôi và chọi dế. Đêm nay một mình thao thức nghe tiếng dế rả rích, trong lòng y chợt trào lên một cảm giác rất khó tả Niềm đam mê của thời niên thiếu chợt bừng lên . .
La Phong liếc nhìn sang Thẩm Giang Lăng nằm trên giường đối diện rồi bước nhẹ xuống giường, rón rén mở cửa phòng nhìn ra ngoài.
Cáp Đạt đang ngủ gà ngủ gật trước hành lang. Nếu ra đó, lỡ lão ta thức dậy trông thấy thì sinh chuyện phiền phức không cần thiết.
La Phong tần ngần chốc lát rồi đóng cửa lại, mở cửa sổ chui ra hậu viện.
Đương nhiên y không quên vì sao mình phải tạm thời đến ở đây với sự giám sát của Thẩm Giang Lăng, vẫn nhớ câu mẫu thân căn dặn:
“Phong nhi! Nếu không được phép của Thẩm sư thúc quyết không được ra khỏi phòng một bước!” Thế nhưng y còn ở tuổi hiếu thắng, ít từng trải nên đâu biết giang hồ hiểm ác như thế nào?
Thậm chí sau khi vượt qua cửa sổ, quay lại thấy hai người phụ trách việc giám thị mình vẫn không có động tĩnh gì, La Phong đắc ý nghĩ thầm:
“Nếu địch nhân đột nhập, chỉ e ta phát hiện trước chứ không phải hai vị. Còn chưa biết ai bảo hộ ai đâu!” Mở cửa sổ, chui ra. đóng lại, những việc đó được tiến hành rất cẩn thận. La Phong tin rằng không phát ra thanh âm nhỏ nào.
Y dừng lại một lúc nghe ngóng.
Rích! Rích! Rích. . !
Tiếng dế râm ran phát ra từ giữa hoa viên, cách chỗ La Phong đang đứng chừng bốn năm mươi bước.
Lúc này La Phong chỉ còn tưởng đến con dế hiên ngang “Xích Bát Vô Tình” bách chiến bách thắng của mình. Tiếng gáy sang sảng giữa hoa viên chừng như không thua “Xích Bát Vô Tình” là bao nhiêu.
Nhưng năm xưa theo lời khuyên của đại ca La Tương “Chơi người thất đức, chơi vật nhụt chí,” vì thế La Phong đưa “Xích Bát Vô Tình” thả ra vườn, tuy trong lòng tiếc ngẩn ngơ.
Trong suốt ba tháng trời, La Phong vừa tiếc con dế đến mất ăn mất ngủ, giận luôn cả đại ca.
Nhưng sau đó y hiểu ra lời của đại ca là có lý, sự tiếc nuối nguôi ngoai dần, sau đó thú đam mê chọi dế cũng lùi về dĩ vãng.
Nhưng bây giờ tất cả những kỷ niệm xưa bỗng sống lại trong đêm khuya thanh vắng, trong hoàn cảnh mình như đang bị cầm tù.
Rích! Rích! Rích. . !
Tiếng gáy sao mà hùng tráng, có lẽ tiếng ngọc tiêu của “Xích Bát Vô Tình” cũng quyến rũ thế này chăng?
La Phong ngồi xổm xuống tiến từng bước một, tập trung hết thần trí vào tiếng gáy hào hùng đó !
La Phong không biết rằng tử thần đang nhe nanh chờ sẵn, từng bước từng bước tiến lại gần chuẩn bị giáng lưỡi hái chết chóc xuống đầu!
Hoa viên này rất rậm rạp, đừng nói một người mà dù có hàng chục người ẩn nấp cũng không dễ phát hiện.
Khi La Phong bằng kinh nghiệm, tin chắc rằng chỉ năm bước nữa là tới chỗ con dế kiêu hùng thì nó ngừng bặt không gáy nữa!
La Phong đành dừng lại.
Trong hoa viên, ngoài tiếng gió nhẹ mơn man cây lá và vài tiếng dế rả rích nơi xa. hầu như không còn thanh âm nào khác.
Chưa hẳn thế.
Trong khu vục đó chí ít còn một người đang giương đôi mắt vằn tia máu nhìn dán vào người La Phong!
Đột nhiên !

Trong lúc La Phong nhất tâm nhất chí hương về con dế thì cách đó chỉ có bảy tám thước, một nhân ảnh khuất gần kín trong đám hoa vung cả hai tay, phát ra hai chùm sáng bay thẳng tới La Phong như cơn lốc !
ít nhất có bảy tám mũi ám khí phân biệt nhằm vào các đại huyệt “Hoa cái”, “Ngọc đường”, “Trung đình”, “Cự khuyết,, phía trước, “Linh Đài”, “Trung tự”, “Mệnh môn” và “Dương quan” sau lưng La Phong !
Kẻ ám toán thừa cơ La Phong tập trung hết thần trí vào con dế, vị trí chếch một bên khó phát hiện, khoảng cách lại quá gần, đừng nói La Phong mà cho dù những cao thủ thượng thặng như Thẩm Giang Lăng gặp phải trường hợp này cũng đừng mong thoát chết !
Tám mũi ám khí bay đi với tốc đọ kinh nhân trong lúc đối phương không hề phòng bị, chỉ cần trúng một trong tám đại huyệt cũng đủ vong mạng rồi !
Hơn nữa thứ ám khí đó là loại độc môn “Đoạt Phách Linh” lừng danh võ lâm, người trong giang hồ nghe tên đã kinh hồn lạc phách !
Diễn biến quá bất ngờ, khi La Phong phát hiện ra thì đã muộn!
Thế nhưng có những cái bất ngờ ngoài sự tính toán của kẻ gây bất ngờ.
Khi tính mạng của vị tứ thiếu gia đang ngàn cân treo sợi tóc thì có hai nhân ảnh lao tới như hai vệt sao băng, một người chắn trước, một người che sau lưng La Phong, hai người bốn chưởng cùng phát.
Trong số tám chiếc “Đoạt Phách Linh” nhằm vào La Phong thì năm chiếc bị chưởng lực đánh rơi xuống cỏ.
Nhưng hai người kia xuất hiện hơi chậm một chút nên không thể đánh bật tất cả ám khí, đành phải dùng thân mình đỡ lấy bảo vệ cho La Phong khỏi bị sát thương Hai người này không phải ai khác, chính là “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng và Cáp Đạt.
Thẩm Giang Lăng bị trúng một mũi “Đoạt Phách Linh” gần huyệt “Phúc kết”, còn Cáp Đạt bị bắn trúng hai chỗ, gần “Kỳ môn huyệt” và “Quy lai huyệt”. Tuy không trúng huyệt nhưng ám khí được bắn ra với vận tốc rất lớn, Cáp Đạt bị trúng thương người lạng hẳn đi, phải cố sức trụ lại mới không bị ngã.
Lão nhổ bật ám khí ra nói :
– Thì ra là một tên nha đầu! Đừng để nó thoát!
Từ trong đám cỏ rậm, một nhân ảnh nhỏ nhắn trùm kín mặt lao vút đi, có thể nhận ra đó là một nữ nhân còn trẻ.
Thẩm Giang Lăng quát lên:
– Cáp Đạt! Hãy trông coi lão tứ!
Lời chưa dút, người đã lao theo kẻ vừa ám toán.
Người kia thấy việc sát hại La Phong đã thất bại, nhưng nhận thấy lực khó thắng được hai cao thủ nên không dám chần chừ lập tức thi triển khinh công lao vút đi Thân pháp của nữ nhân đó rất linh diệu, chỉ thấy bóng người mảnh dẻ luồn lách giữa các luống hoa cao nhập đầu thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ trong phút chốc đã mất hút.
La Phong đến lúc này mới hoàn hồn.
Thấy mặt Cáp Đạt lộ vẻ đau đớn, y lo lắng hỏi:
– Ngươi bị thương ư?
Cáp Đạt lau hai chỗ bị thương đầm đìa máu, cười đáp:
– Không hề gì! Chỉ dính hai mũi “Đoạt Phách Linh” nhưng không trúng yếu huyệt, sẽ lành ngay thôi !
Lão nhìn về phía hai người đang truy đuổi nhau, nói tiếp:
– Nha đầu đó thật độc ác, cả tám mũi “Đoạt Phách Linh” đều nhằm vào tử huyệt tứ thiếu gia!
Thẩm Giang Lăng đuổi theo một quãng thấy nữ nhân đó lao khỏi hoa viên nhưng không rời khỏi La gia trang mà chạy quanh co xuyên qua các dãy hành lang và tiểu viện, dáng vẻ rất thành thục.
La trang có quá nhiều biệt lâu, hoa viên và hành lang, Thẩm Giang Lăng đang bị thương, lại không thông thuộc địa hình nên chỉ một lúc sau đã mất hút bóng đối phương đành quay lại.
Ba người trở về phòng thắp đèn lên chữa trị vết thương La Phong biết mình có lỗi, nhìn Thẩm Giang Lăng ngượng nghịu nói :
– Sư thúc! Tiểu điệt không ngờ đối phương liều lĩnh và thâm độc như thế. .
Thẩm Giang Lăng xẵng giọng:
– Biết vậy là tốt ! Nếu đối phương không liều lĩnh và thâm độc thì làm sao ba vị ca ca ngươi, đặc biệt là lão đại chín chắn thận trọng như thế chẳng phải gặp nạn?
La Phong cúi đầu nói :
– Tiểu điệt có lỗi . .
Thẩm Giang Lăng dịu giọng:
– Từ nay không được ta cho phép thì chớ rời khỏi phòng, nguy hiểm còn chưa hết đâu !
La Phong hỏi :
– Sư thúc ! Vừa rồi có phải là nữ nhân không? Đó là ai vậy?
Thẩm Giang Lăng cầm trên tay một vật sáng lóng lánh hình dạng giống như quả chuông nhỏ đáp :
– Theo ta biết thì trong giang hồ chỉ có một người sử dụng “Đoạt Phách Linh”, đó là tên đại đệ tử của “Đông Khổ” “Khổ Hành Thương” Khô Trúc nhưng không biết hắn là gì, nam hay nữa. Thế nhưng “Đông Khổ” lại ít khi vào Trung nguyên, vì thế chẳng có mấy ai biết tường tận. Đương nhiên cũng có khả năng là người khác nữa.
Cáp Đạt chen lời:
– Tứ thiếu gia từ nay cần phải hết sức cẩn thận. Nếu lỡ gặp điều gì bất trắc, chẳng những chúng tôi đắc tội với chủ nhân mà còn có lỗi với người đề nghị đưa tứ thiếu gia tới đây nữa. .
La Phong ngạc nhiên hỏi :
– Ai đề nghị đưa ta tới đây vậy?
Thẩm Giang Lăng thay lời đáp :
– Đó chính là Tiêu đại phu Tiêu Dật Chí.
La Phong thốt lên :
– Là vị đó ư?
Rồi nhìn sang Thẩm Giang Lăng hỏi :
– Sư thúc! Tiểu điệt vốn đã nhận ra vị Tiêu đại phu đó có gì rất thần bí, nhưng thực ra vị đó là ai?
Thẩm Giang Lăng lắc đầu nói:
– Ngươi nhận định thế là không sai đâu. Nhưng bây giờ không thể nói rõ được, không lâu nữa ngươi sẽ biết thân phận đích thực của vị đó. Bây giờ chỉ nên nhớ kỹ một điều:
– Đừng để ai phải bận tâm vì mình thêm một lần nữa!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.