Bạn đang đọc Xích Bát Vô Tình – Chương 25: Biến Cố Trong Trang
Trong đại sảnh của “Thái Thương lương hãng,” Tôn Tư Chí và La tứ thiếu gia triệu tập toàn bộ gần trăm người làm công trong nhà lại chất vấn.
Điều mà bọn họ hỏi chính là chuyện người nào ném chiếc đấu gạo vào đầu thiếu nữ đang múa song đao kia.
Nên biết, trong La gia trang có đến bốn thiếu gia là La Tương, La Tư, La Nguyên và La Phong. Thế nhưng lão nhị La Tư và lão tam La Nguyên đã mất tích mấy năm nay, chỉ còn lại hai người là đại thiếu gia và tứ thiếu gia.
Chuyện này từng gây chấn động một vùng này, có rất nhiều lời dị nghị về chuyện này. Người cho là địch nhân bắt cóc để trả thù rửa hận, nhưng có người lại cho đây là bắt cóc tống tiền, song vẫn chưa có một lời nào được cho là chính xác.
Nghe nói, La lão trang chủ bảy năm về trước mắc chứng bệnh nan y, nếu không thì đã bằng mọi cách truy tìm kẻ đối đầu rửa món hận này rồi. Đương nhiên, lão phu nhân nếu như không bị mù thì cũng chẳng mấy khi nào bỏ qua.
Hiện tại đây, trong “Thái Thương lương hãng” này toàn bộ mọi chuyện từ lớn đến nhỏ hầu như do một tay La đại thiếu gia cai quản, còn tứ thiếu gia chỉ là người trợ thủ mà thôi.
Thế mà giờ đây, tứ thiếu gia lại chủ động tụ tập toàn bộ người làm công trong hãng để tra vấn, nhìn quanh mọi người một vòng La Phong nói :
– Vừa rồi, ngoài kia người nào có xem mãi võ thì đứng sang bên này.
Trong nháy mắt đã thấy có đến hơn hai mươi mấy người lục tục theo nhau đứng qua một bên.
La Phong lại hỏi:
– Các người có nhìn thấy chuyện chiếc đấu gạo bổn hãng bay vào trúng đầu thiếu nữ mãi võ kia không?
– Thưa tứ gia. nhìn thấy ạ!
Gần như cả hơn hai mươi người đều đồng thanh đáp Có người còn nhanh mồm hơn nói tiếp:
– Thế nhưng. . thưa tứ gia. không nhìn rõ là nào người ném ạ!
“Xà Bì” Vĩ Thất liền hỏi thêm:
– Hay là đại thiếu gia ném? Cả một vùng trăm dặm này, ngoài người của La gia trang chúng ta thì không ai có thể làm được chuyện đó !
– Câm miệng!
Nào ngờ, hắn vừa nói xong thì có tiếng người quát lớn, tiếp liền nhìn thấy chính là đại thiếu gia La Tương thần thái oai nghi từ ngoài bước vào.
La Tương niên kỷ chỉ chừng trên dưới bốn mươi, thế nhưng tướng mạo ông ta xem ra còn già hơn nhiều.
La đại thiếu gia nắm toàn quyền hành trong tay, được sự trợ giúp đắc lực của Tôn Tư Chí.
Bọn hạ nhân rất nể sợ La đại thiếu gia. lúc này nhìn thấy ông ta. tất cả liền chấp tay hành lễ. La Tương thở hắt ra một hơi, nét mặt nặng nề nói :
– Ta không ném nổi chiếc đấu, mà thực tế ta cũng không làm nổi . .
Một lời rất thẳng thắn.
– Cho nên bất tất hỏi han các ngươi !
La Tương nói tiếp, rồi mới hỏi một câu:
– Điều cần hỏi các ngươi là lúc ấy có nhìn thấy ở đó người nào lạ mặt hay là nhân vật nào đáng chú ý hay không?
“Xà Bì” Vĩ Thất vẻ nhanh nhảu lên tiếng đáp :
– Đại thiếu gia. tiểu nhân thấy chỉ có người lạ mặt đã chỉnh toa thuốc cứu nguy cho vợ Chu chưởng quây Tôn Tư Chí đánh mắt nhìn La Tương, La Tương liền lắc đầu nói:
– Không thể là anh ta. đó chỉ là một vị lang trung không gặp thời mà thôi !
Nói rồi, liền quay gót đi nhanh ra khỏi phòng.
Lát sau, Tôn Tư Chí tìm gặp La Tương, hỏi:
– Đại thiếu gia xem chuyện này có cần báo cho lão phu nhân hay không?
La Tương chau mày nói:
– Gia mẫu thì ta đã nói qua. nhưng gia phụ thì chưa.
Nhớ lại thiếu nữ kia mãi võ khi đang biểu diễn màn múa trên sào trúc, cứ nhìn vào trong nhà ta. không nói cũng biết có ý dòm ngó trộm cắp gì đây !
Tôn Tư Chí gật gù nói:
– Có lẽ thế, nhưng nhìn ba người này thân thủ xem ra không có gì ghê gớm lắm.
La Tương lắc đầu nói:
– Đây chỉ là những tên bề nổi thôi, còn đồng bọn chúng bên trong tất phải biết! Theo ta. nhị đệ và tam đệ bị bắt cóc rồi, nhất định sẽ còn tiếp tục người khác nữạ..
Tôn Tư Chí nghe không khỏi giật mình, vội hỏi :
– Đại thiếu gia. chuyện này thực ra là như thế nào chứ ?
La Tương thở dài một hơi nói :
– ân oán đời trước, đời sau có hỏi cũng chỉ trong chừng mực nào đó mà thôi, huống hồ gì người lớp trước không muốn nói ra hết . .
Tôn Tư Chí nói:
– Đại thiếu gia chớ e ngại, chúng ta cứ mạnh dạn nói với nhau chuyện này để còn chuẩn bị đối phó sau này.
Nghe nói nữ ma đầu kia chính la “Mai Hoa Tam Lộng” Bùi Phương, năm xưa cùng với thông gia của Lão trang chủ là huynh muội đồng môn . .
Thông gia mà Tôn Tư Chí vừa nhắc đến chính là vị nhạc phụ của nhị thiếu gia. Phùng Cửu.
Hiển nhiên, Tôn Tư Chí biết được không ít chuyện, chỉ có điều còn không dám nói ra nhiều mà thôi.
Người này trước đây từng làm văn án trong Quân môn phủ, nổi danh về tính tinh tế cản thận, đồng thời thân thủ cũng không phải là tầm thường.
Bấy giờ Tôn Tư Chí nhắc lại nữ nhân này, khiến cho hai người đều thấy nặng nề.
Từ khi La trang chủ La Kiện Hành để mắt trọng dụng, ông ta ở lại trong nhà họ La cả mười năm nay.
Qua một lúc im lặng, La Tương lên tiếng nói :
– Tôn tiên sinh, cứ theo như những điều tại hạ nghe thấy được, liên kết lại với nhau thì đại để nội tình câu chuyện như thế này. Gia phụ, Thẩm sư thúc, nhạc phụ của nhị đệ Phùng Cửu sư thúc và “Mai Hoa Tam Lộng” Bùi Phương là sư huynh đệ muội đồng môn.
Nghe nói Bùi Phương sư cô là người thông minh lại khôn khéo chịu người, cho nên sở học của bà ta còn vượt qua cả Thẩm sư thúc và Phùng Cửu sư thúc . .
Tôn Tư Chí nói với vẻ kinh nghiệm:
– Đây có lẽ chính là sự ưu ái của phụ mẫu đối với con út . .
La Tương nói tiếp :
– Thật tự nhiên, cả gia phụ và Phùng sư thúc đều ái mộ vị tiểu muội của mình. Vì gia phụ thường thay mặt sư phụ chỉ dạy cho tiểu muội, nên tình cảm giữa hai người nảy sinh, chính điều này khiến cho Phùng Cửu sư thúc buồn bã một thời gian. Thế nhưng, vào thời kỳ gia tổ mẫu thọ bệnh, gia phụ phải trở về thăm bệnh tổ mẫu, nhưng bệnh tình gia tổ mẫu trầm kha không qua được Trước lúc lâm chung, gia tổ mẫu trăn trối yêu cầu gia phụ phải kết hôn cùng với nghĩa nữ của gia tổ mẫu, người này cũng chính là gia mẫu hiện tại. ái . .
La Tương ngừng lại buông tiếng thở dài, rồi tiếp :
– Cũng chính và gia phụ không có được cơ hội để nói cho gia tổ mẫu biết về mối tình giữa gia phụ với tiểu muội của mình, gia phụ lại là người chí hiếu, nên không dám nghịch lại lời di ngôn của mẫu thân. Gia phụ thành thân xong mới trở lại núi, chính từ lúc đó tình cảm giữa gia phụ và sư muội mới rạn nút . .
Tôn Tư Chí chen ngang nói một câu:
– Bùi Phương là một người thông minh linh lợi, hẳn không khi nào chịu bỏ qua chuyện này !
La Tương gật đầu nói:
– Thời bấy giờ chưa đến thời kỳ gia phụ hạ sơn, thế nhưng sư tổ vì thấy tình cảm giữa huynh đệ muội sút mẻ, thế nhưng thủy hỏa bất dung, cho nên đành phải cho gia phụ hạ sơn sớm. Đương nhiên người cũng dốc hết sở học dạy trước cho gia phụ . .
Tôn Tư Chí lại hỏi:
– Từ đó về sau Lão trang chủ không còn gặp lại Bùi Phương chứ ?
La Tương lắc đầu:
– Điều này thì kẻ hậu bối không dám tọc mạch hỏi han nhiều, cũng không hề nghe nói qua.
Hai người lại rơi vào im lặng, qua một lúc Tôn Tư Chí hỏi chuyện khác:
– Không biết lão phu nhân vì nguyên nhân nào mà bị mù mắt?
La Tương nghe hỏi điều thương tâm này thì thở dài, lắc đầu buồn bã nói :
– Chuyện này nói ra thì dài, đại để năm xưa trong một đếm đột nhiên trong phòng ngủ gia mẫu phát sinh hỏa hoạn, gia mẫu tuy thoát chết nhưng lại bị lửa cháy làm hỏng đôi mắt. Cũng chính từ tai nạn này mà song thân nảy sinh bất hòa. .
Tôn Tư Chí ngạc nhiên nói:
– Chẳng lẽ lão phu nhân nghi ngờ hỏa hoạn là do . .
La Tương khố sở gật đầu nói :
– Có lẽ gia mẫu cho rằng hỏa hoạn này là do gia phụ gây ra.
Tôn Tư Chí lắc đầu nói:
– Điều này làm sao có khả năng?
– Theo chúng tôi nghĩ thì đúng là không có khả năng, nhưng gia mẫu có lẽ cho rằng gia phụ vẫn còn chưa quên người tình xưa. định hại chết gia mẫu để tiện quay lại . .
La Tương không nói được hết câu, cả hai người đều thở dài buồn bã. thực tình nếu điều này là sự thực thì không còn gì tệ hại hơn.
Nhưng tất cả vẫn còn nằm trong vòng nghi vấn, khó mà đoan chắc được.
Tôn Tư Chí nói:
– Đây có lẽ là nguyên nhân khiến cho lão trang chủ ở riết trong tứ viện, gần mười năm nay không hề đi lại với nhau!
La Tương gật đầu nói:
– Lại còn thêm chuyện lão nhị, lão tam mất tích, gia mẫu thương nhớ đút ruột, mỗi khi nhắc đến cứ đổ lỗi cho gia phụ. Bọn họ không những không qua lại với nhau, mà thậm chí gia phụ không hề bước chân ra khỏi tứ viện một nửa bước, mà gia mẫu cũng từ đó không hề đặt chân vào tứ viện.
Tôn Tư Chí trầm mặc một lúc rồi thay đổi ngữ khí hỏi:
– Đại thiếu gia. hôm nay xảy ra chuyện chiếc đấu gạo, có ảnh hưởng gì đến lễ mừng thọ lục tuần của lão phu nhân?
La Tương lắc đầu nói:
– Gia mẫu tuy không đồng ý làm mừng thọ rùm beng, nhưng phận làm con không thể bỏ qua cơ hội chúc thọ mẫu thân như thế này được. Huống gì ban nhạc tài tử đều đã đặt xong. .
Tôn Tư Chí nghe thì gật đầu đáp ngay:
– Vâng! Vâng! Nếu thế thì bắt đầu từ ngày mai cho dựng rạp làm đài ngay, nghe nói ban nhạc chúc thọ ba bốn hôm nữa sẽ đến . .
Hai người nói chuyện với nhau đến đó thì thấy La Phong bước vào, mặt đầy xúc động nhìn La Tương nói:
– Đại ca. có một câu này của đại ca mới khiến cho mọi người yên tâm! Nếu không thì bọn họ cứ nghĩ cơ hội vui này hủy bỏ mất.
La Tương quay lại nghiêm giọng hỏi:
– Lão tứ, ngoài bản thân ngươi ra. chữ “bọn họ” kia ngươi chỉ những người nào?
La Phong lúng túng nói :
– Đương nhiên tiểu đệ. . muốn nói là tẩu tẩu, nội tổng quản Liễu Tam Cước, ngoại tổng quản Bao Quan Đình, và cả bọn Tiểu Kim Tước, Lâm Yến, Vĩ Thất . .
La Tương nặng giọng nói :
– Hừ! Lão tứ, ngoài chuyện vui chơi ra. ta không biết ngươi còn nghĩ thêm chuyện gì?
La Phong cố lờ đi câu hỏi khéo của đại ca. nói :
– Đại ca. tiểu đệ nghe nói đại ca mời cho tiểu đệ một vị gia sư, sau này chẳng biết tiểu đệ có còn vui chơi được nữa không?
– Đó là một vị nhân tài . .
Tôn Tư Chí chen vào nói, cố kéo dài câu nói tạo chú ý, tiếp:
– Tứ gia xin chớ phụ lòng tốt của đại thiếu gia. .
La Tương đánh mắt nhìn Tôn Tư Chí rồi nói:
– Tôn tiên sinh, cũng đã trễ rồi, tiên sinh xin đi lo mọi việc cho!
Tôn Tư Chí ứng thanh đáp một tiếng, chấp tay thi lễ rồi trở gót đi ngay.
La Phong chờ Tôn Tư Chí đi xong, mới thấp giọng nói với La Tương:
– Đại ca. vị tiên sinh họ Tiêu kia chỉ là giữa đường may mắn ra tay cứu chữa được cho vợ Chu chưởng quầy, chỉ một chút tài cán ấy liệu tin được sao?
La Tương nói :
– Chính cha dặn như thế, người này y thuật cao minh, không được xem thường. Hơn nữa La gia chúng ta từ lớn đến nhỏ có hơn trăm người, cũng cần có một thầy thuốc trong nhà mới yên tâm. Cứ như năm ngoái phát sốt liền mấy người, năm nay thì ba bốn người bị thổ tả. say nắng, không có thầy thuốc trong nhà chẳng phải chạy quanh bở hơi tai đó sao. Nếu như có người này trong nhà thì chẳng còn gặp cảnh như thế. .
– Đại ca. mẹ nói người ném chiếc đấu nhất định là người trong gia trang chúng ta. địch nhân của địch nhân cũng chưa hẳn đã là bằng hữu của chúng ta!
La Tương gật đầu nói:
– Tabiết!
La Phong nói tiếp :
– Mẹ còn nói, bảo đại ca sắp đặt một cơ hội và lý do thuận lợi nhất, để mẹ tự thân đi kiểm tra toàn bộ người trong gia trang.
La Tương chau mày hỏi lại:
– Kiểm tra như thế nào ngươi biết chứ ?
– Đại ca. tiểu đệ không biết, nhưng đại ca nhất định biết . .
La Tương nghe thế liền quay lưng bước đi chẳng nói gì thêm. .
Lại nói, Tiêu Kỳ Vũ ở trong phòng một mình hồi lâu thấy trống trải, liền bước chân ra ngoài đi dạo lui phía hậu viên.
Đến cuối dãy nhà phía đông, bỗng nhiên thấy một trung niên phụ nhân bước gần lại, bắt gặp chàng liền ngưng mắt nhìn chàng rồi cất tiếng hỏi :
– Tôn giá là. .
Tiêu Kỳ Vũ vội ôm quyền đáp:
– Tại hạ là Tiêu Dật Chi . .
– Ô! Đúng rồi ! Thì ra tôn giá chính là Tiêu đại quốc thủ!
Tiêu Kỳ Vũ ôm quyền lắc đầu nói:
– Không dám! Tại hạ chỉ biết một chút y thuật . .
Trung niên phụ nhân cười nói:
– Chớ nên khách khí! Nghe nói vừa rồi tôn giá ra tay cứu vợ của Chu lão mập, bao nhiêu lang trung trong trấn này không bằng được tôn giá. đủ thấy tôn giá không phải là người tầm thường . .
Tiêu Kỳ Vũ chẳng để ý, hỏi lại:
– Đại tẩu là – Tôi là nội tổng quản bổn trang, tên Liễu Trực, người trong giang hồ thường gọi tôi là Liễu Tam Cước!
Thì ra. trung niên phụ nhân này chính là nội tổng quản Liễu Tam Cước, người này thành danh nhờ vào ngón phi cước liên hoàn của mình, nên mới có ngoại hiệu như thế.
Tiêu Kỳ Vũ nghe thế vội xá tay nói :
– Mộ danh từ lâu!
Liễu Tam Cước nói ngay:
– Tiêu đại phu, vì thời gian gần đây có dấu hiệu địch nhân xâm phạm vào đây, khả năng có hành vi bất lợi cho La gia trang. Để đảm bảo an toàn mỗi đêm vào đầu canh thì ngoại trừ những người thay phiên tuần ra.
không được ai đi lại bên ngoài. Nhất là tiên sinh vừa mới đến, lại không biết võ công, xin mời trở về phòng. .
Tiêu Kỳ Vũ vốn vừa đi dạo vừa định bụng đi bái kiến La lão gia thăm dò xem tung tích của “Khoái Đao” Thẩm Giang Lăng, nhưng xem ra đêm nay không thành rồi, đành trước hết trở về phòng nghỉ rồi tính Nghĩ thế chàng liền chấp tay xá một cái nói :
– Đa tạ nội tổng quản quan hoài, đã thế tôi trở về phòng ngay đây!
Nói rồi chàng quay gót trở về phòng.
Nhưng vừa đến trước cửa phòng thì Tiêu Kỳ Vũ không khỏi ngạc nhiên, chàng nhớ rõ là trước khi ra khỏi phòng đã tắt đèn, thế mà giờ đây trong phòng có ánh đèn cháy sáng, nhất định đã có người vào bên trong.
Tiêu Kỳ Vũ hắng giọng mấy cái, rồi thong thả bước vào Chân vừa bước qua khỏi ngạch cửa thì nhận ra ngay Tôn Tư Chí ngồi bên bàn, nhìn thấy chàng bước vào, Tôn Tư Chí liền đứng lên ôm quyền nói:
– Tiêu đại phu, thứ cho tại hạ quấy rầy . .
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Tôn tiên sinh sao lại nói thế? Nghĩ tiên sinh đến đây tất có chuyện?
Tôn Tư Chí giọng uyển chuyển nói rào quanh:
– Chuyện này nói ra cũng không được tế nhị cho lắm, nhưng miếu nào thì có bụt nấy ! Những người bên dưới cũng chỉ biết tuân mệnh hành sự mà thôi !
Tiêu Kỳ Vũ hiểu có chuyện gì khiến Tôn Tư Chí khó nói ra. liền cười vui vẻ nói:
– Có gì xin Tôn tiên sinh cứ nói thẳng ra đi, tại hạ xin rửa tai lắng nghe!
Tôn Tư Chí đằng hắng mấy tiếng, hai tay xoa vào nhau tỏ ra lúng túng nói :
– Lão phu nhân có một quy luật, hễ bất cứ người nào mới nhập tệ trang, bất cứ là tổng quản hay là người chạy hàng, nhất nhất đều phải thông qua kiểm tra của bà ta mới được thâu dụng. .
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói:
– Phu nhân cẩn thận như thế cũng tốt, có câu “cẩn tắc vô ưu,,, dùng người thì phải biết người mới dám giao phó công việc. Tại hạ thấy không có gì là không đúng. .
Tôn Tư Chí gật đầu nói:
– Vâng, vâng, lời của Tiêu đại phu dạy rất đúng. Có điều cách kiểm tra của Lão phu nhân là dùng số mệnh. Bà ta từng nói “La gia không thu dụng những người có có phá tướng, hung tinh,” vì người có tài nhưng tướng tinh hung dữ thì chẳng những bất lợi mà còn mang hại . .
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Điều này cũng hợp với cách dùng người của cổ nhân, chung quy bà ta cũng không nên quá mê tín, nhưng cũng không thể không tin !
Tôn Tư Chí tiếp lời chàng nói tiếp:
– Vâng! Nhưng lão phu nhân có hơi khác người, nguyên là sau khi hai mắt phu nhân bị mù, thì người chuyên nghiên cứu thuật “sờ cốt” thay vì dùng mắt xem tướng, thì phu nhân lại dùng tay sờ cốt để đoán tướng Phu nhân có vẻ tâm đắc với thuật “sờ cốt” này, cho nên người trong bổn trang đều phải qua cửa ải nàỵ..
Tiêu Kỳ Vũ giờ thì đã hiểu ra vấn đề, Tôn Tư Chí nãy giờ nói quanh nói co, nguyên là lão phu nhân muốn kiểm tra chàng bằng cách sờ cốt. Đã sờ cốt tức là sờ nắn gân cốt trên người, đương nhiên những chỗ khác thường của người luyện võ như các yếu huyệt khác với người bình thường.
Nếu như bà ta tinh ý thì tất sẽ nhận ra ngay Tiêu Kỳ Vũ là người biết võ công mà lại còn có công lực thâm hậu, điều này quả thực khó mà qua mắt được bà ta.
Tiêu Kỳ Vũ cố làm như không có chuyện gì xảy ra.
cười ha hả nói :
– Tôn tiên sinh, có phải tại hạ cũng phải qua cửa ải này?
Tôn Tư Chí gật đầu nói:
– Đúng thế! Tiêu đại phu, sợ đại phu hiểu nhầm, nên tại hạ mới đến đây để nói trước cho đại phu biết, có thế mới tránh phiền lòng đại phu!
Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh đáp:
– Sao lại nói như thế? Tại hạ đến Tam Tương tìm bằng hữu nhưng không gặp, thừa mông phu nhân câu lưu lại trong quý trang ở khách như thế này, thực trong lòng cảm kích còn không hết! Tiên sinh quá xem cao tại hạ đó thôi !
Tôn Tư Chí đứng lên, ôm quyền nói:
– Tiêu đại phu, cứ như thế nhé! Chuyện này cũng không gấp gì, có thể ngày mau hoặc ngày kia! Giờ tại hạ xin cáo từ!
– Đa tạ Tôn tiên sinh chiếu cố !
Tiêu Kỳ Vũ tiễn chân Tôn Tư Chí đi rồi, chàng còn đứng lại ở ngay cửa thêm một hồi nữa. chính đang định quay vào đóng cửa nghỉ, thì bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ vận áo hồng quần tím đi tới.
Mặc dù thiếu nữ phục trang không tệ, đi đứng cũng đàng hoàng, thế nhưng bằng vào kinh nghiệm lịch duyệt, “Xích Bát Vô Tình” nhìn có thể nhận ra ngay người này không phải là một tiểu thư hay thiếu phu nhân nào trong trang, mà thân phận chỉ là một nha hoàn trong trang mà thôi.
Thiếu nữ bước nhanh tới trước mặt Tiêu Kỳ Vũ, khép người thi lễ nói:
– Tiêu tiên sinh, tiểu tỳ Tiểu Kim Tước là nha hoàn của nhị thiếu phu nhân. Nhị thiếu phu nhân nghe tin tiên sinh là người thánh thủ phụ khoa. nên sai tiểu tỳ đến báo tiên sinh biết. Chừng nào rảnh rỗi, mời tiên sinh quá bộ đến phòng nhị thiếu phu nhân, thăm mạch cho phu nhân !
Quả nhiên Tiêu Kỳ Vũ đoán không sai, người này chỉ là một nha hoàn thị hầu cho nhị thiếu phu nhân.
Tiêu Kỳ Vũ liền hỏi:
– Không biết nhị thiếu phu nhân trong người có gì không ổn?
Tiểu Kim Tước nhanh miệng nói:
– ải thì chẳng phải bệnh phụ nữ là gì? Tiên sinh là đại hành gia y thuật tất cũng biết, đàn bà lắm bệnh !
Tiêu Kỳ Vũ thầm khen nha hoàn này lanh lợi, gật đầu nói:
– Xin cô nương cứ về! Ngày mai trời sáng, cô nương trở lại đây dẫn đường cho tại hạ đến thăm bệnh nhị thiếu phu nhân !
– Đa tạ. Tiêu đại phu!
Tiểu Kim Tước nói rồi quay gót đi ngay, nhưng đến đầu cuối hành lang còn ngoái đầu nhìn lại lần nữa bằng ánh mắt đầy hàm ý rồi mới đi mất.
“Nha đầu, tinh quái!” Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu rủa thầm, rồi quay vào phòng lên giường nằm nghỉ.
Nhưng trong đầu chàng thấy chuyến này đến đay gặp nhiều chuyện kỳ quái, mà trong La gia trang này trăm người trăm vẻ phức tạp, không dễ gì chỉ năm bảy ngày có thể hiểu hết bọn họ, mà chí ít cũng mười ngày nửa tháng mới hiểu được tình hình nhân sự ở đây.
Như Tôn Tư Chí là con người lịch duyệt, lại là một tay cao thủ.
La Tương chững chạc trầm tĩnh, cũng không phải là hạng người tầm thường, xem ra còn vượt hơn cả Tôn Tư Chí.
Liễu Tam Cước trước đây từng là người có tiếng trong giang hồ, đây là con người có vẻ sắt đá lạ lùng, cũng chẳng phải là hạng người dễ chơi.
Rồi đến La lão trang chủ, mấy mươi năm trước cũng là nhân vật đỉnh danh giang hồ.
– Cảgiatrangnàỵ.. áị..
Tiêu Kỳ Vũ nhắm mắt suy nghĩ môn lung, cơ hồ đã rơi vào giấc ngủ.
Nhưng đúng lúc ấy, đột nhiên . .
“Tùng. . ” Từ trên cổ lâu vang lên tiếng trống, tiếng trống đầu tiên vừa đột ngột vừa vang, rền như sấm, chừng như đều đánh thức tất cả những người có mặt trong La gia trang Những người còn thức, người nào công lực hơi kém một chút thì nghe tiếng trống này không khỏi chấn động nhảy dựng lên.
“Tùng tùng tùng. . tùng tùng. . tùng. . ” Cồ lâu này vốn dùng để gióng trống báo canh, đồng thời còn dùng vào nhiều chuyện khác, như báo động khi có sự cố hỏa hoạn hay báo động khi có địch nhân xâm phạm.
Nhưng giờ nghe tiếng trống này rõ ràng không phải là tiếng trống gióng canh, cũng không phải là tiếng trống báo động như quy định.
Như tiếng trống lúc này mạnh mẽ uy vũ như tiếng sấm mưa xuân, dồn dập thôi thúc như tiếng trống khua quân ra trận, lại mang một âm hưởng đầy kích động khiến người ta khó mà cưỡng được hồi hộp ngột thở Tiếng trống cứ thế vang lên nghe đinh tai nhức óc, chỉ trong chốc lát lập tức quái sự phát sinh . .
Nguyên tại lúc này liền thấy bọn mười mấy tên đầu mục như “Xà Bì” Vĩ Thất, Ngô Khải và hơn ba mươi tên tráng đinh ở dãy nhà trước túa ra. Ban đầu thì tên nào cũng hai tay bít tai, mặt mày nhăn nhó nhìn rất đau khổ. Nhưng chỉ qua một lúc lập tức mặt đỏ tía tai, hai mắt ngầu lên đằng đằng sát khí, gân xanh nhô cao trên huyệt Thái Dương.
Nhìn cảnh này ai cũng phải thấy kinh hãi, hiện tại trong mắt bọn họ chừng như người xuất hiện ngay trước mặt cứ như là kẻ thù không đội trời chung, thâm cừu huyết hải. Rồi chỉ trong nháy mắt cả bọn bắt đầu quay lại đánh nhau, ngay giữa sân diễn ra một cuộc chiến hỗn loạn bát nháo chưa từng thấy, mà tất cả đều là gia đinh trong La gia trang.
Không may một điều là lúc này La Tương và Tôn Tư Chí đã cùng nhau ra khỏi trang có việc. Lão phu nhân thì lại mù mắt, dù có lên được cổ lâu thì cũng chẳng nhìn thấy được ai !
Duy nhất chỉ còn lại một mình tứ thiếu gia La Phong chạy lên cổ lâu, nhưng chưa nhìn thấy bóng người nào thì đã bị bức trở xuống.
Trong nhà họ La lớn nhỏ đều được La lão phu nhân trấn an mới khiến cho mấy nàng dâu không bị kinh hoảng, mọi người đều chuẩn bị tinh thần đối địch, tuy nhiên cũng không khỏi có người nơm nớp lo lắng trong lòng.
Lại nói, lúc này bốn năm mươi tên tráng định chạy nháo nhào ra ngoài rồi bỗng lao vào đánh nhau túi bụi, cứ nhìn bọn chúng tên nào tên nấy mắt ngầu đỏ, mặt đầy sát khí, chừng như đều mất hết lý tính. Có người nhìn thấy cảnh này lập tức phi báo với La lão phu nhân.
Bên người La lão phu nhân lúc này có Lâm Yến là đồ đệ của lão phu nhân, có điều Lâm Yến luôn khiêm tốn cho mình chỉ là một nha hoàn hầu thị bên cạnh lão phu nhân, lúc này nghe thế liền lên tiếng nói :
– Lão phu nhân, tiểu tỳ xin ra ngoài xem sao?
Lão phu nhân gật đầu nói:
– Được ! Ra xem bọn chúng vì sao lại đánh nhau, trở lại báo ngay cho ta biết.
Lâm Yến ứng thanh, quay gót chạy đi ngay.
Chính vừa lúc này, tư trên cổ lâu cao năm sáu trượng đột nhiên thấy có bóng người nháo động, hiển nhiên lại có thêm một người nữa lên tới, tiếng trống theo đó cũng ngừng bặt.
Chừng như người vừa rồi đánh trống đang động thủ với một người khác, có điều trong bóng đêm nhờ nhợ không nhìn thấy rõ được. Chỉ nhận ra người xuất hiện sau thân vận huyền y, đầu mặt che kín, thân thủ mau lẹ Hai người động thủ với nhau được chừng bảy tám chiêu, người vừa rồi đánh trống tức giận “hù ” một tiếng quát:
– Kẻ nào xuất hiện trợ thủ cho La gia chứ ?
Huyền y nhân không thấy trả lời, định nhảy tới tấn công tiếp thì người đánh trống đã nhanh chân, bằng một thế “Hàn Đàm Yến Độ” vút người ra hướng nhoài thành trang, chỉ mấy cái tung người đã biến mất trong màn đêm.
Tiếp liền tiếng trống lại gióng lên.
Nhưng lần này tiếng trống nghe khác hẳn, không cuồng loạn kích thích như vừa rồi, mà nhẹ nhàng khoan thai, trầm trầm như làn mưa xuân xoa dịu lòng người.
Chính tiếng trống này đã khiến cho đám người đang đánh nhau loạn xạ kia bỗng nhiên ngơ ngác dừng tay lại, chẳng mấy chốc ai nấy đều trở lại trạng thái bình thường, bọn họ giờ mới nhận ra tất cả như vừa qua một cơn mộng du.
Cũng vừa lúc này thì thấy La Tương và Tôn Tư Chí nghe có biến trở về, nhưng hai người theo hai hướng khác nhau.
Khi bọn họ vừa đặt chân vào thành trang thì tiếng trống im hẳn.
Đợi đến khi La Tương và Tôn Tư Chí hai người phóng lên được cổ lâu, chỉ còn kịp nhìn thấy một bóng nhân ảnh mờ nhạt lướt nhanh mất hút trong màn đêm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tôn Tư Chí nói :
– Đại thiếu gia. chuyện này là thế nào chứ ?
La Tương nhíu mày nói :
– Ta cũng không rõ, cứ xuống xem thế nào?
Hai người rời khỏi cổ lâu thì gặp Ngô Khải và “Xà Bì” Vĩ Thất mặt mày sưng húp bước tới, Ngô Khải mặt còn nhìn thấy vết trầy sướt có máu.
La Tương vội hỏi :
– Chuyện gì xảy ra?
Ngô Khải giọng ngọng nghịu nghe không rõ ràng đáp:
– Đại thiếu gia. . không biết có người nào trên cổ lâu đánh trống. . thật là tà môn ! Tiếng trống khiến người ta không sao chịu được, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận như bị ai chỉn rủa thóa mạ. không thể bộc phát ra được . . Cả bọn chúng tôi hơn năm mươi người đang ngủ ngon đều vùng dậy mà đánh nhau túi bụi . .
chẳng ai biết duyên cớ thế nào cả. .
La Tương lại hỏi:
– Có người nào bị thương hay tử vong không?
Ngô Khải lắc đầu nói:
– Chết thì không có . . nhưng có năm ba người bị thương chẳng nhẹ. . đang nằm liệt bất động. .
– Tôn tiên sinh . .
La Tương quay lại nói với Tôn Tư Chí:
– Ta đến đó trước xem thế nào, tiên sinh nhanh đi mời Tiêu đại phu.
Nói rồi cất bước đi ngay.
Biến cố xảy ra trong đêm nay gây náo loạn một hồi rồi cũng êm đi.
Tôn Tư Chí bước vào phòng Tiêu Kỳ Vũ thì đã thấy chàng ngồi bên bàn, y nói ngay:
– Tiêu đại phu, người vừa đến đã gặp ngay chuyện này, khiến đại phu vất vả đến ngủ cũng không yên, thực là áy náy!
Tiêu Kỳ Vũ cười nói:
– Điều này có gì đáng nói. Tôn tiên sinh, có chuyện gì xảy ra thế? Người nào đã đánh trống? Tiếng trống cổ quái thực khó nghe. .
Tôn Tư Chí lắc đầu nói:
– Ai biết được! La gia có lẽ từ nay không còn được yên bình. Tiêu đại phu, giờ phiền đại phu đến xem cho mấy người vừa rồi đánh nhau bị thương.
– Vâng, xin mời tiên sinh dẫn đường!
Lúc này La Tương đã vào đến phòng của mẫu thân, La lão phu nhân ngồi trên giường, Lâm Yến ngồi bên cạnh bà ta. La Tương kéo ghế ngồi đối diện lão phu nhân, nói:
– Mẹ, có lẽ mấy tên mãi võ hồi chiều bị một vố, giờ chúng vào đây trả thù chúng ta chăng!
La lão phu nhân lạnh giọng nói :
– Hạ lưu! Chỉ khiến cho bọn trang đinh chúng ta đánh nhau bể đầu chảy máu thì oai phong gì? Có bản lĩnh cứ đến khiêu chiến thẳng với chúng ta xem thế nào?
La Tương nói :
– Mẹ! Nhưng người đánh trống sau là một người khác, rõ ràng người này còn cao minh hơn người trước, đồng thời dường như người trước bị người này đánh chạy. Mẹ có cho rằng người trước là một nữ nhân hay sao?
La lão phu nhân vừa nghe nói thế nghĩ ngay đến một người, thốt lên:
– Ngươi cho rằng “Mai Hoa Tam Lộng” Bùi Phương sao?
La Tương gật đầu thừa nhận :
– Mẹ, trong đám địch nhân của chúng ta ra thì ngoài Bùi Phương ra. chẳng còn nữ nhân nào có đủ nội lực thâm hậu như thế!
La lão phu nhân “hù ” một tiếng lạnh lùng nói :
– Nữ ma đầu kia thì hiện tại không thể đến được.
Theo lão thân suy đoán thì rất có thể khả năng là Tư Mã Khâm nhị đệ tử của thị, còn nếu không thì là đại đệ tử của thị “Ngọc Đới Phiêu Hương” Lãnh Ngạo Cúc La Tương lại hỏi:
– Mẹ, thế còn một người nữa là ai?
La lão phu nhân mắt không còn nhìn thấy, nhưng cứ nhíu mày chừng như suy nghĩ hồi lâu mới đáp :
– Không biết ! Nhưng mẹ linh tính rằng trong nhà họ La chúng ta đang tiềm ẩn cao nhân. Bất luận là địch hay là bạn, ngày nào còn chưa tìm ra tung tích người này thì mẹ ăn chưa ngon ngủ chưa yên !
Lâm Yên lúc này mới lên tiếng chen vào nói:
– Lão phu nhân, chẳng phải người định sờ cốt . .
La lão phu nhân gật đầu nói:
– Đúng thế, ngày mai! Ta nhất định phải kiểm tra một lần, mặc dù ta biết điều này không phải đơn giản, nhưng cũng cần phải thử một lần xem sao.
Rồi quay qua nói với La Tương:
– Tương nhi, vị Tiêu đại phu kia là người như thế nào?
La Tương nói :
– Mẹ, người này chừng ba sáu ba bảy tuổi, tráng kiện phong độ, tinh thông y thuật, nhìn bên ngoài có chút phong trần. Cha từng căn dặn, hễ gặp được người như thế này thì phải trọng dụng, cho nên . .
La lão phu nhân không đợi La Tương nói hết câu, nói ngay:
– Chuyện này mẹ không phản đối, chỉ có điều không biết rõ lai lịch người này mà thôi.
La Tương nói :
– Tiêu đại phu nói là đến Tam Tương thăm bạn nhưng không gặp, định lưu lại nơi này một thời gian cho nên tạm thời nhận lời mời của La gia chúng ta.
Mẹ, chúng ta cũng cần có một vị lang trung như thế này trong nhà. đồng thời cũng cần một người giỏi Nho đạo dạy chữ cho lão tứ!
La lão phu nhân trên mặt rạng rỡ một nụ cười chừng như hài lòng, gật đầu nói :
– ừm! Ngày mai ta xem, nếu được thì ta nhất định không thể bỏ qua cơ hội lưu chân người này trong La gia chúng ta!
– Vâng, mẹ!