Xích Bát Vô Tình

Chương 16: Hồng Nhan Bạc Mệnh


Bạn đang đọc Xích Bát Vô Tình – Chương 16: Hồng Nhan Bạc Mệnh

Bấy giờ, vừa phóng thanh trường kiếm khỏi tay, Bốc Như Kim cũng lao đi như một mũi tên theo hướng ngược lại.
Với khoảng cách quá gần và biến cố lại bất ngờ, Bốc Như Kim dùng hết sức bình sinh và vô cùng chuẩn xác, nhưng hắn cũng tin rằng dù thần tốc và chuẩn xác bao nhiêu cũng không thể xuyên được vào ngực của “Xích Bát Vô Tình.” Hắn chỉ hy vọng “Xích Bát Vô Tình” bị thương nhẹ thôi cũng được, hoặc chí ít cũng làm cho chàng lo đối phó mà để lỡ mất thời cơ đuổi theo, nhờ đó mà an toàn thoát khỏi hiện trường.
Tóm lại, tất cả những hành động đó chỉ để phục vụ cho mưu đồ chạy trốn.
Quả tình hắn đã tính toán rất chính xác.
Tiêu Kỳ Vũ tuy phản ứng cực nhanh nghiêng người sang phải nhưng vẫn bị mũi kiếm đâm sượt qua sườn trái thủng cả hai lớp áo xé rách một mảng lớn.
Khi thanh kiếm vừa sượt qua người chưa kịp rơi xuống đất, Tiêu Kỳ Vũ đã tung mình lao theo đối phương.
Vượt qua trung viện, chàng thấy bóng Bốc Như Kim trên mái thượng phòng, chàng không chút do dự nhảy lên theo.
Bốc Như Kim thân pháp cũng không tầm thường, lại nhảy xuống đất phi người qua tường viện toan tẩu thoát Nhưng Tiêu Kỳ Vũ đâu có để cho địch nhân thực hiện được ý đồ?
Vừa vượt qua tường chạy được vài chục trượng, hắn đã bị Tiêu Kỳ Vũ lao tới chặn đường.
Biết không thoát nổi, trong tay lai không có binh khí đối địch, Bốc Như Kim đành dừng lại ủ rũ cúi đầu chờ chết.
Tiêu Kỳ Vũ vung ngọc tiêu nhanh như chớp đánh xuống vai phải đối phương.
Chỉ nghe vang lên một tiếng khô khan, vai phải Bốc Như Kim như bị đánh nát, cả cánh tay tê liệt rủ xuống.
Tiêu Kỳ Vũ nói nhanh:
– Bốc Như Kim! Ngươi hãy cút đi thật xa! Nếu để ta trông thấy một lần nữa thì một cánh tay như vậy là chưa đủ đâu!
Tuy bị phế mất một cánh tay nhưng Bốc Như Kim vẫn bất ngờ, không tin rằng mình bị trừng phạt nhẹ như thế “Xích Bát Vô Tình” không lấy mạng hắn, đó không chỉ là điều đáng ngạc nhiên mà còn có thể nói là quái sự!
Lời đồn trên giang hồ là sai thực sự hay “Xích Bát Vô Tình” đã thay đổi trở nên nhân từ ?
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ ngợi nhiều về nhân cách đối phương hay những lời đàm tiếu trong thiên hạ.
Hắn đã có cơ hội bảo toàn tính mạng và không thể để mất cơ hội đó.
Bốc Như Kim chỉ thốt lên hai tiếng:
– Đa tạ!
Rồi ôm lấy cánh tay phải đã thành tàn phế, bước nhanh khỏi hiện trường.
Tiêu Kỳ Vũ đứng nhìn theo một lúc rồi từ từ quay lại Vừa nhảy qua tường viện thì đã trông thấy Mộ Dung huynh đệ đứng ở đó rồi. Chắc chúng vừa chứng kiến việc Bốc Như Kim thoát nạn.
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Hai vị muốn báo hận bằng cách nào, Tiêu mỗ xin bồi tiếp!
Mộ Dung huynh đệ đưa mắt nhìn nhau.
Mộ Dung Uổng chắp tay nói :
– Lời đồn trong thiên hạ không thật. “Xích Bát Vô Tinh” lại là người rất có nhân tình. Huynh đệ chúng tôi thật hổ thẹn!
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Không thể trách hai vị được. Hiểu một con người cho đúng không phải là một chuyện dễ dàng.
Mộ Dung Ngọc hỏi:
– Chúng ta có thể đi được chứ ?.
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:
– Biển rộng mặc sức cá vẫy vùng. Trời cao tha hồ chim tung cánh! Trừ phi hai vị muốn ở lại Bối Trang làm khách, ai giữ được hai vị chứ ?.
Mộ Dung huynh đệ ôm đao thi lễ nói :
– Vậy thì xin cáo biệt. Hy vọng sau này còn gặp lại.
Dút lời nhảy qua tường viện lao đi.
Tiêu Kỳ Vũ chạy nhanh về phòng Bối Diệp Phạn.
Nàng đã tỉnh nhưng vẫn nằm trên giường, mặt trắng nhợt như sáp Hai tỳ nữ đồng thanh nói :
– Tiêu gia!
Rồi tra kiếm vào bao nhẹ bước đi ra khỏi phòng khép cửa lại Bối Diệp Phạn cất giọng yếu ớt:
– Tiêu đại ca!
Vừa dút lời, hai dòng lệ chợt trào ra.
Tiêu Kỳ Vũ xúc động nói:
– Diệp Phạn! Ta thật có lỗi với cô!
Bối Diệp Phạn đăm đăm nhìn chàng nói :
– Tiêu đại ca! Chẳng lẽ tiểu muội còn phải nói lại lời cảm tạ huynh nữa hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Diệp Phạn ! Ta phải đi rồi . .
Nhưng chàng chưa kịp dút tiếng thì đột nhiên hai chân nhũn đi ngã nhào xuống!
Bối Diệp Phạn kinh hãi la lên thất thanh:
– Tiểu Hồng! Các ngươi mau vào đây!
Tiểu Hồng vừa sai Bán Lục đi chuẩn bị nước trà.
còn mình đứng canh ngoài cửa thầm mong cho tiểu thư sớm bình phục, và hơn nữa có thể kết nhân duyên với vị Tiêu gia tài hoa và đức độ kia.
Nào ngờ trong lúc còn mơ mộng thì nghe thấy tiếng gọi thất thanh của tiểu thư, cô ta vội vã đẩy cửa phòng vào thì chợt thấy Tiêu Kỳ Vũ nằm xoài giữa nền gạch, mặt trắng bạch như giấy, tay phải ấn vào thắt lưng chỗ áo bị rách đầm đìa máu.
Bối Diệp Phạn gượng nhổm người lên hỏi :
– Tiêu đại ca sao thế? Có phải huynh bị thương không?
Tiêu Kỳ Vũ cố chống tay ngồi lên đáp:
– Bốc Như Kim phóng kiếm thế rất hiểm, ta không tránh kịp bị thương vào sườn, nhưng không sao . .
Bối Diệp Phạn thất kinh định nhảy xuống giường nhưng Tiêu Kỳ Vũ vội ngăn lại, nghiêm giọng nói :
– Diệp Phạn! Chính cô mới thật là bệnh nhân. Độc thương không nhẹ, vừa rồi lại bị Bốc Như Kim bức bách, cả thể trạng lẫn tinh thần đều bị thương tổn nặng, vì thế bây giờ tĩnh dưỡng là việc quan trọng nhất Nếu vọng động, hậu quả sẽ không lường hết đâu!
Bối Diệp Phạn vẫn lo lắng nói:
– Nhưng còn đại ca. .
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời:
– Ta chỉ bị thương vào da thịt, không việc gì đâu!
Bởi vì vừa rồi dốc toàn lực truy theo Bốc Như Kim nên máu ra nhiều, sau đó trở về trạng thái bình thường không còn căng thẳng nữa nên nhất thời bị hôn mê trong phút chốc là điều dễ hiểu. Nay đã cầm máu, không có gì đáng ngại nữa đâu.
Tiểu Hồng cúi xuống xem, thấy từ sườn trái trở xuống máu chảy đỏ lòm ướt hết y phục, liền nói :
– Tiêu gia đương nhiên am hiểu bệnh tình. Nhưng theo thiển ý của tiểu tỳ, nếu máu chảy ra nhiều như thế cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, đúng không?

Bối Diệp Phạn lo lắng nói:
– Tiêu đại ca! . .
Tiểu Hồng nói:
– Tiêu gia và tiểu thư xin tha tội cho tỳ nữ dám mạo muội nói một câu . .
Bối Diệp Phạn hỏi:
– Ngươi nói gì?
Tiểu Hồng đáp:
– Trước hết xin tiểu thư làm theo lời Tiêu gia nằm xuống đừng cử động!
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu.
Bối Diệp Phạn tuy vẫn còn lo lắng cho Tiêu Kỳ Vũ nhưng đành ngoan ngoãn nằm xuống.
Tiểu Hồng lại nói:
– Còn Tiêu gia cũng xin chịu khó nằm ngay dưới nền một lát, đừng cử động. .
Tiêu Kỳ Vũ cười nói:
– Tiểu Hồng đại phu! Chắc rằng ta không thể nằm thẳng người ở đây được . .
Tiểu Hồng không cười, vẫn nghiêm giọng nói :
– Tiêu gia cứ yên tâm! Chúng tôi đã có cách !
Ngay lúc đó cả Toàn Tử và Bán Lục cũng đều bước vào Thấy tình cảnh như thế, cả hai đều phát hoảng lên Tiểu Hồng nhìn Tiêu Kỳ Vũ đắc ý nói:
– Tiêu gia thấy đấy! Làm thầy thuốc tất cần phải có vài người trợ thủ, đúng không?
Tiêu Kỳ Vũ mỉm cười gật đầu.
Tiểu Hồng ra lệnh cho hai tỳ nữ:
– Các ngươi hãy mau khênh vào đây một chiếc giường đầy đủ cả chăn gối nệm, nhanh lên !
Toàn Tử và Bán Lục thi hành triệt để mệnh lệnh của Tiểu Hồng, chỉ chốc lát đã khiêng tới một chiếc giường nhỏ chăn nệm trắng muốt kê đối diện với giường Bối Diệp Phạn cách không xa rồi hợp lực khiêng Tiêu Kỳ Vũ nằm lên.
Xong đó Tiểu Hồng lấy túi dược của Tiêu Kỳ Vũ để bên đầu chàng mở túi lấy ra hai bình dược, một bình sành và một bình ngọc.
Tiêu Kỳ Vũ vẫn nằm bất động, tay giữ chặt vết thương, chỉ liếc mắt nhìn xem Tiểu Hồng hành động như thế nào.
Thấy cô ta lấy hai bình dược, chàng không nén được hỏi:
– Cô không sợ lấy sai thuốc ư?
Bối Diệp Phạn kêu lên:
– Tiểu Hồng không được làm bậy! Dùng sai thuốc có thể chết người đấy!
Tiểu Hồng đáp:
– Tiểu thư yên tâm! Lúc Tiêu gia chữa thương cho tiểu thư, tỳ nữ đã để ý xem kỹ, không sợ sai đâu. Với lại, nếu có nhầm, thì đã có Tiêu gia bổ khuyết rồi mà!
Tiêu Kỳ Vũ cười thầm nghĩ bụng:
“Nha đầu này khá thật! Quả là chủ nào tỳ nấy!” Bối Diệp Phạn nhìn sang Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
– Tiêu đại ca sao không nói gì cả?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:
– Còn nói gì nữa? Tiểu Hồng cô nương thông minh hơn người, đã thành một thầy thuốc rất giỏi rồi. Bây giờ chúng ta là bệnh nhân của cô ấy, chỉ biết phục tùng thôi còn dám cãi nữa sao?
Tiểu Hồng bụm miệng cười, sai Bán Lục đun nước rồi tự mình cởi áo Tiêu Kỳ Vũ ra. dùng khăn rửa sạch máu, lộ ra vết thương khá sâu, dài tới năm tấc, máu vẫn còn rỉ ra.
Bối Diệp Phạn sợ hãi kêu lên:
– Tiêu đại ca! . .
Tiểu Hồng tuy không quen mạch lý nhưng việc rửa vết thương, tra thuốc và băng bó lại làm rất khéo.
Cô ta bắt chước Tiêu Kỳ Vũ dùng bông thấm sạch máu rồi tra thuốc vào xong dùng một tấm khăn bịt chặt vết thương băng lại, sau đó tìm một bộ y phục rộng rãi thay cho chàng.
Bối Diệp Phạn không nén nói, cất tiếng khen :
– Tiểu Hồng! Ngươi giỏi thật đấy!
Chừng sau nửa canh giờ thì việc chữa thương hoàn thành Tiểu Hồng ra hiệu cho hai tỳ nữ khác ra khỏi phòng.
Bối Diệp Phạn nói:
– Các ngươi đừng đi !
Tiểu Hồng nghiêm giọng đáp:
– Tiểu thư! Bây giờ trong trang viện còn chưa hết nguy cơ đâu! Bọn tiểu tỳ không thể mất cảnh giác!
Nói xong cùng nhảy ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người, nhưng hồi lâu không ai nói gì với ai cả.
Tiêu Kỳ Vũ chợt nhìn sang Bối Diệp Phạn hỏi:
– Diệp Phạn ! Cô khóc đấy ư?
Nhưng vừa hỏi xong, chàng nghĩ lại ngay, tự nhủ:
“Trang viện này vừa rồi thanh bình hạnh phúc như thế, bỗng dưng gặp vạ gió tai bay, nhà tan người chết, chỉ còn lại một vị cô nương côi cút trước cảnh đời vô biên bất định, làm sao mà không khóc được?” Chàng buông tiếng thở dài nói :
– Diệp Phạn! Ta có lỗi với cô. Lẽ ra ta không nên thả Bốc Như Kim. Đối với hắn chỉ phế một cánh tay là quá nhẹ Bối Diệp Phạn hỏi:
– Thế nào? Đại ca đã thả hắn đi rồi sao?
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu:
– Phải. Nhưng ta đã phế mất tay phải hắn . . Lúc đó hắn chỉ tay không, bộ dạng thảm hại như thế ta không nỡ…
Bối Diệp Phạn trầm ngâm một lúc rồi nói :
– Tiêu đại ca xử sự nhân từ như vậy là đúng. Dù sao thì ông ta cũng là sư thúc của muội. ông ấy có thể bất nhân nhưng muội không thể bất nghĩa được. Tiêu đại ca nếu giết ông ấy thì có làm cha muội sống lại không? Chỉ sợ tình cảnh của muội còn bi đát hơn thôi.
Vì thế không thể coi là đại ca có lỗi với muội được !
Tiêu Kỳ Vũ không nói gì.
Bối Diệp Phạn cũng nín lặng, nhưng nước mắt cứ trào ra.
Tiêu Kỳ Vũ áy náy nói:
– Diệp Phạn ! Có phải cô khóc vì. .
Bối Diệp Phạn lắc đầu:
– Không đâu! Tiểu muội chỉ thương thân mình, bây giờ như con thuyền không lái lênh đênh giữa trùng khơi Tiêu Kỳ Vũ buông lời an ủi:

– Diệp Phạn ! Cô là một nữ nhi rất kiên cường. Đến bây giờ mà còn giữ được vững vàng không suy sụp, chỉ sợ nam nhân nhiều người không được như thế. .
Bối Diệp Phạn lắc đầu nói:
– Tiêu đại ca! Huynh là người mà tiểu muội kính trọng nhất, bởi thế xin đừng tán dương tiểu muội !
Tiêu Kỳ Vũ vẫn nhỏ nhẹ:
– Diệp Phạn ! Ta nói thật lòng mà! Cô hãy nghĩ xem, sau này còn phải có trọng trách quản lý cơ nghiệp của tiên phụ. Với bản tính cương nghị của mình, lại có bọn Tiểu Hồng tháo vát như vậy giúp sức, ta tin rằng Bối Trang sẽ mau chóng khôi phục lại . .
Bối Diệp Phạn không đáp lại, nhưng toàn thân run lên Tiêu Kỳ Vũ tuy là người lão luyện giang hồ nhưng lúc này không biết làm gì cả.
Đột nhiên Bối Diệp Phạn nhổm người lên nói :
– Tiêu đại ca! Xin lỗi! Nhưng bây giờ tiểu muội muốn nghỉ ngơi một lúc.
Tiêu Kỳ Vũ vội gật đầu:
– Rất đúng! Cô bây giờ nên nghỉ, đừng cử động là hơn.
Bối Diệp Phạn nằm yên một lúc rồi lại quay sang Tiêu Kỳ Vũ cười qua làn nước mắt, thảm giọng nói :
– Tiêu đại ca! Cuộc sống đối với con người là vô cùng quý báu. Nhưng nếu khi cuộc sống đã mất hết ý nghĩa thì còn gì đáng lưu luyến nữa?
Tiêu Kỳ Vũ phát hoảng nói:
– Diệp Phạn cô nương. .
Bối Diệp Phạn lại thở dài nói:
– Thân này đành như nước xuôi dòng, biết trôi dạt về đâu?
Rồi chợt hướng ra ngoài cửa gọi to :
– Tiểu Hồng!
Tiếng Tiểu Hồng từ ngoài cửa đáp :
– Tỳ nữ vào ngay đây!
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Tiểu Hồng hai tay bưng một mâm thức ăn còn bốc hơi nghi ngút bước vào, cười nói:
– Tiểu thư! Tỳ nữ vừa nấu một nồi chè hạt sen . .
Nhưng chưa nói hết, cô ta ngừng bặt, đưa mắt nhìn nữ chủ nhân hốt hoảng kêu lên :
– Tiểu thư!
Bối Diệp Phạn lạnh lùng nói:
– Tiểu Hồng! Hãy dìu ta vào phòng trong. Bây giờ ta cần yên tĩnh để suy nghĩ vài vấn đề . .
Tiểu Hồng sợ hãi nói:
– Tiểu thư sao thế? Bây giờ cần nằm tĩnh dưỡng, sao lại suy ngĩ chuyện gì chứ ?. Mà có muốn suy nghĩ thì cứ nằm yên trên giường chẳng hơn sao?
Tới đó, cô ta đưa mắt nhìn Tiêu Kỳ Vũ với ý dò Tiêu Kỳ Vũ nhìn trân trân lên mái nhà. không nói và cũng không biểu lộ chút biểu cảm gì.
Tiểu Hồng càng kinh dị hỏi:
– Tiêu gia sao không nói gì cả vậy?
Tiêu Kỳ Vũ cười khổ đáp:
– Cô nương bảo ta nói gì được đây?
Bối Diệp Phạn trầm giọng nói :
– Tiểu Hồng! Đến bây giờ ta vẫn là chủ nhân của Bối Trang. Ngươi không chịu thi hành lệnh của ta sao?
Tiểu Hồng khóc ấm ức nói :
– Tiểu thư. .
Bối Diệp Phạn ngắt lời:
– Hãy dìu ta vào phòng trong!
Bên trong có một mật thất rất ít người biết, chỉ có Bối Diệp Phạn lúc buồn phiền mới vào đó trầm tư mặc tưởng một mình. Cả bọn tỳ nữ thiết thân như Tiểu Hồng cũng chỉ đứng ngoài không được phép vào.
Bối Diệp Phạn được Tiểu Hồng dìu đi, nhưng vừa đến cửa quay lại nhìn Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Tiêu đại ca! Xin lỗi! Tiểu muội cần yên tĩnh một lúc Tiêu Kỳ Vũ đáp:
– Ta biết . .
Bối Diệp Phạn tiếp lời:
– Tiểu muội không thể ở bên ngoài này nói chuyện với đại ca được, vì muội bây giờ đã là vị vong nhân, có thể coi là quả phụ !
Nàng nghiến chặt răng để nói câu cuối cùng cho khỏi run lên.
Tiêu Kỳ Vũ sửng sốt nói:
– Diệp Phạn ! Ta đã nói rằng bản thân ta hành động quang minh chính đại, chỉ cần an tâm là được, cần gì phải suy xét đến chuyện thế tục? Tuy nhiên cô muốn vào trong nghỉ ngơi cho tĩnh lặng cũng tốt.
Bối Diệp Phạn thở dài nói:
– Xin đa tạ đại ca đã quan tâm đến muội. Chỉ tiếc rằng muội quá ngu muội không hiểu hết thịnh tình . .
Thế nhưng có câu đại ca vừa rồi, muội cũng yên tâm.
Nói xong bước vào phòng đóng chặt cửa lại.
Tiểu Hồng không được phép vào đành đứng lịa ngoài cửa. trong lòng vô cùng lo lắng, áy náy không Cô ta chợt đến bên giường Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
– Tiêu gia! Vừa rồi Tiêu gia không làm gì phật ý tiểu thư chứ ?.
Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày hỏi:
– Cô nương cho rằng ta là người lỗ mãng như thế sao? Ơù Bối Trang này, cho dù tiểu thư các người có lỗi gì chăng nữa thì trên cương vị khách nhân, ta cũng nên bỏ qua kia mà? Huống chi Bối cô nương không có điều gì sai trái cả.
Tiểu Hồng nghĩ ngợi một lát rồi chợt kêu lên :
– Tiêu gia! Ngài đã mắc một sai lầm lớn rồi !
Tiêu Kỳ Vũ ngơ ngác hỏi:
– Si lầm gì? Cô nương nói rõ xem! Quả thật là ta không hiểu!
Tiểu Hồng đáp:
– Tiêu gia là người thông minh như thế, chỉ cần tỳ nữ nói là hiểu ngay thôi! Tiêu gia cứ nhất mực cho mình là khách nhân ở Bối Trang này, chỉ cần nghĩ thế là gia tiểu thư đã buồn lòng tủi phận rồi . .
Tiêu Kỳ Vũ ngạc nhiên hỏi:

– Ta nghĩ thế có gì là không đúng?
Tiểu Hồng giải thích:
– Vấn đề là ở đó! Làm sao Tiêu gia không nhìn ra chứ ?. Đây chính là phòng ngủ của gia tiểu thư, thế mà chúng tôi để Tiêu gia nằm dưỡng thương ở ngay đây.
Như vậy là trong lòng chúng tôi có coi Tiêu gia là khách nữa không? Hay chúng tôi coi Tiêu gia như là chủ nhân ở đây rồi?
Tiêu Kỳ Vũ kinh dị đến nỗi ngồi bật dậy hỏi:
– Tiểu Hồng cô nương! Ngươi nói gì?
Tiểu Hồng trầm tĩnh nói :
– Chúng tôi làm như thế là vì tiểu thư, mà cũng là vì Bối Trang này. Lão gia đã qua đời, vị hôn phu của tiểu thư cũng mất, để lại tiểu thư côi cút một mình giống như con thuyền lênh đênh trên biển sóng không người chèo lái! Bây giờ Bối Trang hết sức cần một người cầm lái, giúp tiểu thư điều khiển sự vụ ở Bối Trang.
Tiêu Kỳ Vũ buột miệng hỏi:
– Tiểu Hồng cô nương! Các ngươi nghĩ thế nhưng biết Bối cô nương có đồng ý hay không?
Tiểu Hồng giọng trách móc:
– Tiêu gia thật là không hiểu hay chỉ giả vờ thôi?
Cảm tình giữa nam và nữ đâu cần phải dùng lời? Cho dù là người câm điếc chăng nữa. không nghe cũng không thấy gì, bằng linh tính vẫn cảm nhận được mà!
Tiêu gia thật không hiểu thực tình thực ý của gia tiểu thư hay sao?
Tiêu Kỳ Vũ trầm ngâm không nói.
Quả thật chàng chưa hề nghĩ đến vấn đề này.
Do không nghĩ tới nên đương nhiên chàng không cảm nhận được. Bây giờ nghe Tiểu Hồng nói thế, chàng lập tức hồi tưởng lại những câu nói và thái độ của Bối Diệp Phạn trước đây.
Chàng lo lắng nhất là câu nói thê lương của Bối Diệp Phạn:
“Tiểu muội chỉ thương thân mình, bây giờ như con thuyền không lái lênh đênh giữa trùng khơi Khi cuộc sống đã mất hết ý nghĩa thì còn gì đáng lưu luyến nữa?” Tiêu Kỳ Vũ giật mình nhảy xuống giường.
Tiểu Hồng hốt hoảng kêu lên:
– Tiêu gia còn bị thương. .
Tiêu Kỳ Vũ nói nhanh:
– Tiểu Hồng! Chúng ta nhanh vào xem Bối cô nương!
Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi:
– Vào trong phòng gặp gia tiểu thư?.
Tiêu Kỳ Vũ nén đau bước đến cửa phòng nói :
– Tiểu Hồng! Mau tìm cách phá cửa!
Tiểu Hồng còn đang do dự thì Tiêu Kỳ Vũ đã dùng lực đẩy mạnh vào chốt cửa làm bật tung ra.
Cả hai hối hả xông vào, chỉ thấy dưới ánh đèn hiu hắt, Bối Diệp Phạn nằm rủ người giữa nền gạch.
Mắt nàng nhắm nghiền, da mặt không còn một chút huyết sắc, trên mặt đất có một vũng máu, tay phải cầm chặt một mũi chuỳ đao !
Tiêu Kỳ Vũ bế xốc Bối Diệp Phạn lên quát:
– Tiểu Hồng! Mau lấy túi thuốc vào đây!
Bấy giờ Bối Diệp Phạn mới mở mắt ra. miệng mỉm cười, thều thào nói:
– Tiêu đại ca. . Không kịp nữa rồi . . đã quá muộn . . Tiểu muội không còn . .
Tiêu Kỳ Vũ gấp giọng:
– Diệp Phạn! Vì sao cô làm thế? Hãy nói đi, vì sao chứ ?.
Bối Diệp Phạn khó nhọc trả lời:
– Tiêu đại ca! . . Chàng giúp thiếp chữa thương. . đã thấy rõ tấm thân trinh bạch của thiếp . .Một thiếu nữ. . trong đời chỉ có thể. . trần trụi trước một nam nhân thôi ! Thế nhưng người được quyền như thế đã chết mất rồi !
Tiêu Kỳ Vũ nói như quát:
– Diệp Phạn! sao cô lại nghĩ ngợi lung tung như thế? Ta là thầy thuốc, còn cô là bệnh nhân mà? Sao phải chấp nhặt chuyện đó?
Bối Diệp Phạn lắc đầu đáp:
– Tiêu đại ca. . bây giờ cầu xin chàng hãy nghe thiếp nói. Xin để thiếp nói hết . . Tiêu đại ca. .
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu, cúi xuống sát mặt nàng nói:
– Diệp Phạn ! Ta nghe đây ! Ta lắng nghe từng lời của nàng đây!
Đôi môi của Bối Diệp Phạn hé lộ một nụ cười.
Nàng thều thào nói :
– Tiêu đại ca! Tấm thân thiếp . . vẫn còn thanh bạch . . Việc hôn ước chỉ . . mới qua mai mối mà thôi Vì vậy thiếp Nàng bật ho một tràng.
Tiêu Kỳ Vũ lay gọi:
– Diệp Phạn ! Diệp Phạn ! . .
Bối Diệp Phạn nói tiếp:
– Chàng đến Bối Trang. . cứu thiếp . . cứu Bối gia. . Thiếp có ý . . và chỉ có tấm thân trinh bạch . .
nguyện báo đáp . . hầu hạ chàng. . cũng là bảo toàn danh tiết… của mình… nhưng…
Tới đó lại ho một tràng nữa. máu ứa ra hai bên mép.
Tiêu Kỳ Vũ mắt nhòa lệ nói:
– Diệp Phạn! Ta thật không nghĩ đến điều này. Vì thế những gì nàng nói ở ngoài phòng ta đã không hiểu ra. Hơn nữa. ta đã có lời hứa với một người ở Ly Giang.
Bối Diệp Phạn cười sầu thảm nói :
– Nhất định là chị ấy rất xinh đẹp. Chỉ tiếc rằng. .
tiếc rằng. .
Nàng lại ho một tràng nữa. mắt nhắm lại, xem ra đã không còn bao nhiêu khí lực nữa.
Tiêu Kỳ Vũ cúi thấp xuống gọi:
– Diệp Phạn! Diệp Phạn!
Bối Diệp Phạn lại nặng nề mở mắt ra. thều thào :
– Thiếp đã định để chàng. . làm chủ nhân Bối Trang. .
Nàng buông tiếng thở dài, nói tiếp :
– A! Nhưng biết làm sao được ! . . Tiêu đại ca! Được chết trong vòng tay chàng. . thiếp đã mã nguyện lắm rồị..
Nàng run rẩy lấy trong túi ra một vật gì bọc trong tấm da dê mỏng, mấp máy đôi môi, Tiêu Kỳ Vũ phải rất chú ý mới nghe được:
– Còn vật này nữa. . đó là tấm địa đồ . .
Nàng nói tới đó thì thở hắt ra một hơi cuối cùng.
Nàng khép mắt ngủ say trong vòng tay Tiêu Kỳ Vũ, giấc ngủ thật ngon, trên môi còn thấp thoáng nụ cười.
Thế là vị cô nương xinh đẹp và đa tình đó đã vĩnh viễn ra đi, có lẽ không còn điều gì nữa.
Bởi vì nàng vừa nói rằng được chết trong vòng tay người mà mình yêu quý là nàng đã mãn nguyện rồi !
Thế nhưng Tiêu Kỳ Vũ bỗng kêu lên một tiếng xé lòng, vết thương xé toạc ra. ngã xuống ngất đi, trên tay vẫn còn ôm Bối Diệp Phạn.
Không biết qua bao lâu, chàng mới tỉnh lại.
Vật đầu tiên đập vào mắt chàng là ngọn đèn leo lét trên bàn. Tiêu Kỳ Vũ nhớ lại cái chết thảm thương của Bối Diệp Phạn, không nén nổi kêu lên đau đớn:
– Diệp Phạn ! . .
Thế rồi chàng cố bò dậy nhưng bị ai đó giữ chặt lấy.
– Tiêu gia! Xin đừng động!

Bấy giờ Tiêu Kỳ Vũ mới nhận ra người đó là Tiểu Hồng. Còn có thêm hai tỳ nữ khác là Toàn Tử và Bán Lục.
Tiêu Kỳ Vũ cất giọng run run hỏi:
– Tiểu thư các người hiện đang. .
Tiểu Hồng nghẹn ngào đáp:
– Hiện đang quàn tại linh đường. Quan tài còn chưa mang đến kịp.
Tiêu Kỳ Vũ lại cố ngồi lên nhưng Tiểu Hồng vẫn không chịu buông.
Chàng khẩn thiết nói:
– Tiểu Hồng! Không hề gì đâu! Ta vừa ngủ được một ngày rồi. Thuốc của ta có khả năng làm kín miệng vết thương trong vòng một vài canh giờ. Bây giờ đã hoàn toàn bình phục rồi.
Tiểu Hồng vẫn chưa yên tâm nói :
– Nhưng Tiêu gia còn rất yếu . .
Tiêu Kỳ Vũ xua tay nói:
– Tiểu Hồng! Hiện giờ trong nhà này có tới ba cuộc tang. Nếu ta không dậy thì ai làm việc đó?
Tiểu Hồng đành bỏ tay ra.
Tiêu Kỳ Vũ bước xuống giường.
Chàng bất giác sờ tay vào túi và nhận ra có tấm địa đồ để trong đó, tất là Tiểu Hồng đã cất vào túi cho chàng.
Tiêu Kỳ Vũ thở dài một tiếng, lòng thương cảm vô biên.
Chàng mân mê tấm bản đồ trên tay.
Chỉ vì mảnh giấy này mà cả một gia đình đang yên vui bỗng bị hại, nhà tan người chết . .
Chàng cố ngăn dòng lên chực trào ra. tràm giọng nói:
– Đi thôi ! Chúng ta đến linh đường!
Tiểu Hồng nói:
– Nhưng Tiêu gia đã một ngày một đêm không ăn uống gì. Hãy để chúng ta mang ít thứ gì lót dạ rồi sẽ đi, được không?
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu đáp:
– Bây giờ ta còn lòng dạ đâu mà ăn uống nữa?
Tiểu Hồng gật đầu thầm nghĩ:
“Người ta gọi Tiêu gia là “Xích Bát Vô Tình, ” nhưng thật là người chí tình chí nghĩa! Tiểu thư! Vì sao không đợi Tiêu gia thêm một chút nữa chứ ?. Tỳ nữ tin rằng sẽ là một cuộc nhân duyên mỹ mãn! Tiểu thư sao mà chết oan uổng thế?” Nghĩ tới đó, cô ta không nén nổi khóc òa lên.
Toàn Tử và Bán Lục cũng khóc theo.
Cả bốn người với dáng điệu tang thương như thế thất thểu đi đến linh đường.
Trong linh đường được thắp rất nhiều nến, trong đã có hai cỗ quan tài.
Bối Diệp Phạn chưa có quan, để trên giường trắng tinh, bận y phục trắng nằm như đang ngủ.
Tiêu Kỳ Vũ đứng trước linh sàng Bối Diệp Phạn thấp giọng nói:
– Diệp Phạn! Ta đến thăm nàng đây! Nàng đi như thế, lòng ta như bị một vết dao đâm! Làm sao nàng nỡ nhẫn tâm vậy chứ ?.
Chàng chậm rãi ngồi xuống, rút chiếc ngọc tiêu ra đưa lên môi.
Tiếng tiêu dìu dặt cất lên như khóc như than, như hờn như oán, nghe sao qua đoạn trường!
Trong linh đường, giữa đêm khuya. tiếng tiêu thánh thót khóc cho một thiếu nữ bạc mệnh, khiến ai nghe cũng phải rơi lệ.
Từ xa bỗng vang đến hai tiếng mõ cầm canh.
Tiêu Kỳ Vũ ngừng thổi, đứng dậy đứng bên linh sàng Bối Diệp Phạn, lẩm bẩm nói :
– Diệp Phạn ! Nàng hận tâm bỏ đi như thế, trong lúc việc ở Bối Trang còn đang dang dở chưa xong. .
Trách nhiệm này ta đành gánh lấy, đặc biệt là bức địa đồ Nàng hãy yên tâm! Ta sẽ xử lý mọi việc chu toàn, không làm nàng thất vọng đâu ! Mối ân tình của nàng, ta sẽ nâng niu gìn giữ. Kiếp này đã lỡ, xin hẹn kiếp sau!
Chàng nói xong, nước mắt tuôn ra như suối.
Ba tỳ nữ không nén nổi khóc òa lên.
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp:
– Người chết là xong, còn người sống thì sao? Diệp Phạn ! Sao nàng nỡ nhẫn tâm vậy chứ ?.
Tiểu Hồng khóc đến ngất đi, Toàn Tử và Bán Lục phải dìu hai bên cho khỏi ngã.
Tiêu Kỳ Vũ chợt lấy trong ngực áo ra tấm “Tàng bảo đồ” ghé vào ngọn nến xem một lúc, định giúi vào lửa đốt đi, nhưng vừa chạm tới ngọn nến lại rụt tay về, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi cất vào ngực áo như cũ Tiêu Kỳ Vũ nhìn ba tỳ nữ nói :
– Xin ba vị cô nương hãy bớt đau buồn! Bây giờ lòng dạ ta đang rối bời, đối với tiểu thư các ngươi, ta là Nhưng tới đó, chàng nghẹn lời không nói tiếp được nữa.
Tiểu Hồng lau nước mắt, thổn thức nói:
– Tiêu gia! Tiểu thư chúng tôi tính tình quá cứng rắn, vì sao không nghĩ khoáng đạt một chút chứ ?. Tiêu gia đối với tiểu thư chúng tôi chân tình như thế, chỉ tiếc rằng. .
Cô ta khóc nấc lên, nói tiếp:
– Tiểu thư chết thật oan uổng! Thật là một đôi duyên tiên, thế mà bây giờ lại hóa ra âm dương đôi ngả!
Tới đó lại khóc òa lên.
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu, rầu giọng nói:
– Tiểu Hồng! Có những việc cô nương không hiểu được đâu!
Chàng ngừng một lúc rồi trầm giọng đọc:
“Hay tin thiếp đã có chồng, Chàng tặng đôi ngọc minh châu, Đôi châu sáng như lòng chàng, Làm cho thiếp ngậm ngùi rơi lệ, Đau lòng trả lại đôi châu, Chỉ hận không gặp nhau trước lúc lấy chồng. . ” Tiểu Hồng nghe Tiêu Kỳ Vũ đọc một đoạn trong “Tiết phụ ngâm,” buột miệng thốt lên :
– Thì ra Tiêu gia đã có gia thất rồi ư?
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu đáp:
– Chưa. Thật ra ta không có tư cách để ví mình với tiết phụ, chỉ nhân đó mà nói lên tâm tình của ta thôi.
Tiểu Hồng! Ta không ngờ tiểu thư các cô lại quan niệm quá khắc nghiệt về việc ta trị thương cho cô ấy, nói rằng chỉ có cách này để bảo toàn danh tiết.
Tiểu Hồng đáp:
– Làm sao tiểu thư lại hồ đồ như vậy chứ ?. Chẳng qua chỉ là một lời hứa hôn, thậm chí còn chưa gặp nhau lấy một lần! Cái gọi là “Vị vong nhân” chẳng qua chỉ vì tiểu thư quá khe khắt với mình mà thôi ! Vì chuyện trị thương đó, tiểu thư đã có ý dâng hiến cả đời mình cho Tiêu gia. Như thế là hợp tình hợp lý !
Tiêu Kỳ Vũ thở dài nói:
– Tiểu Hồng! Nhưng ở Ly Giang ta đã trót thề nguyền với một người rồi !
Thực tình chàng mới chỉ hứa với lão phụ nhân chèo thuyền mà chưa hứa hẹn gì với Tư Mã Hoàn Thúy cả.
nhưng đã hứa với lão phụ nhân tất chàng cũng nên có nghĩa vụ giữ lời.
Tiểu Hồng nước mắt chứa chan, than rằng:
– Thì ra là thế! Nhân duyên trên đời thật quá nhiều trắc trở, đâu chiều theo ý muốn của con người?
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Ta vốn là kẻ vô tình, thế mà không ngờ gặp phải những chuyện trớ trêu như thế. . Ai ! “Trờ nếu hữu tình trời cũng lão, trăng như vô hận mãi trăng tròn!” Đời người khó thoát được chữ “Tình!” Chỉ còn biết đào sâu chôn chặt nỗi hận mà thôi . .
Chàng chưa nói dút câu thì bên ngoài vang lên một chuỗi cười giòn giã và một giọng sang sảng nói :
– Hô hô hô . .Ai ngờ những lời đa tình đó lại nói ra từ miệng một kẻ vô tình? Thật làm người ta khó tin được! Xem ra cần phải đổi trác hiệu “Xích Bát Vô Tình Tiêú thành “Xích Bát Hữu Tình Lang” mất rồi !
Tiêu Kỳ Vũ nghe câu đó, trong lòng bỗng chấn động!
Cái chết của Bối Diệp Phạn gây ra cho chàng một tổn thất lớn về tình cảm và tinh lực khiến chàng phân tán thần trí, vì thế mà đối phương đến sát ngay bên ngoài mà không phát hiện được.
Căn cứ vào ngữ khí thì người kia đến đây không có ý đồ tốt đẹp gì, trong tình cảnh này đối với Bối Trang là một nguy cơ không nhỏ.
Nhưng trong bất cứ hoàn cảnh nào, Tiêu Kỳ Vũ cũng trấn định rất nhanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.