Bạn đang đọc Xích Bát Vô Tình – Chương 12: Giải Nỗi Oan Tình
Thấy bên ngoài không có tiếng trả lời, Tiêu Kỳ Vũ hỏi lại lần nữa:
– Bằng hữu ! Ngươi vào đây hay ta phải ra ngoài đó?
Bây giờ thì đã có phản ứng. Người ngoài cửa sổ đáp:
– Ngươi ra đi ! Mang theo cả ngọc tiêu nữa.
Tiêu Kỳ Vũ “à một tiếng hỏi:
– Ở đây ai cũng biết về ta rất rõ, thế mà trái lại ta không biết chút gì về họ. Xin hỏi, ngươi muốn ta mang theo ngọc tiêu để tỉ võ quá chiêu vào lúc nửa đêm hay sao?
Tiếng người ngoài cửa sổ đáp:
– Ta muốn chứng minh một việc.
– Việc gì?
– Gần đây có rất nhiều nhân vật trộm danh khinh thế Chỉ cần giắt chiếc ngọc tiêu trong mình là đủ xưng “Xích Bát VÔ Tình” . . .
Tiêu Kỳ Vũ lạnh lùng nói:
– Nếu ngươi định ám chỉ ta thì tốt nhất hãy câm miệng lại! Bởi vì xưa nay ta chưa tự xưng mình là “Xích Bát VÔ Tình!”
Người ngoài cửa sổ “hừ một tiếng nói :
– Khẩu thiệt vô bằng, ai tin được!
Tiêu Kỳ Vũ nghĩ ngợi một lát rồi cười to nói:
– Bằng hữu! Ta biết ngươi là ai rồi! Đã hai lần đến nói một vài câu rồi bỏ đi, cố làm ra vẻ thần bí. Để lần này ta xác định xem ngươi có đúng là nhân vật ta suy đoán không mà ở “Thì Hoa Tiểu Trúc” này có thể hành động tự do như vậy !
Chàng rút ngọc tiêu cầm tay rồi nhảy ra cửa sổ, vẫn còn kịp thấy một nhân ảnh nhảy lên mái nhà.
Tiêu Kỳ Vũ nhảy lên theo.
Đối phương không có vẻ gì lúng túng vội vã đáp xuống một tiểu hoa viên ở hậu phòng đứng lại chờ.
Tiêu Kỳ Vũ phi thân đáp xuống đứng trước mặt người kia hỏi:
– Quý tính đại danh?
Người kia bỗng rút kiếm cầm tay nói :
– Ta đến đây chỉ có mục đích lãnh giáo vài chiêu tuyệt học của ngươi thôi, cần gì phải báo danh tính?
Tiêu Kỳ Vũ lại hỏi:
– Giữa chúng ta vô oán vô cừu, ngay đến tính danh cũng không biết, sao bỗng dưng quyết đấu? Đao kiếm vô tình, chỉ cần không thận trọng một chút là có thể máu chảy đầu rơi, như thế có đáng không?
Người kia nói:
– Nếu ngươi đúng là “Xích Bát VÔ Tình” thì ngươi sẽ không bị giết. Nhưng nếu ngươi là kẻ giả mạo thì chết dưới kiếm ta cũng không có gì đáng tiếc cả!
Lúc này trời trong veo, ngàn sao nhấp nháy, có thể nhìn rõ diện mạo đối phương. ĐÓ là một hán tử ngoài bốn mươi tuổi, mắt sao mày kiếm, dáng vẻ phong dật, xem chừng thời trẻ là một trang công tử hào hoa.
Người đó bận thanh bào, thắt lưng bằng da bò phải rộng đến ba tấc trên đó dính những mũi cương tiêu lấp lánh
Tiêu Kỳ Vũ nhìn đối phương một lúc rồi nói:
– Ta thấy rất kỳ quái !
Người kia thản nhiên đáp:
– Ở “Thì Hoa Tiểu Trúc” này ngươi sẽ gặp nhiều chuyện kỳ quái hơn nữa.
Tiêu Kỳ Vũ hỏi:
– Ta có phải “Xích Bát VÔ Tình” hay không, đối với ngươi có gì quan trọng?
– Quan trọng. Thậm chí vô cùng quan trọng!
Lời vừa dút, bảo kiếm đã vạch ra những đường sáng chói, thần tốc công vào ba chiêu. Kiếm pháp của người kia vừa tinh diệu lại vừa bí hiểm, đến nỗi không thể trông rõ biến hóa. thậm chí khó nhận ra chiêu số.
Tiêu Kỳ Vũ không lùi cũng không tránh. Chỉ thấy thân ảnh chàng di chuyển trong vòng kiếm quang, thoắt tả thoắt hữu, lúc tiền lúc hậu nhưng chung quy vẫn giữ khoảng cách hai thước so với trường kiếm của đối phương.
sau ba chiêu, thanh bào khách bất ngờ thu kiếm nhảy lùi ba bước tra kiếm vào bao ôm quyền nói :
– Tôn giá võ công thật siêu phàm! Chỉ cần ba chiêu này cũng đủ chứng minh trước mặt tại hạ chính là vị “Xích Bát VÔ Tình” danh lừng thiên hạ không sai! Thế nhưng tại hạ còn có một chuyện nhỏ nữa muốn thỉnh giáo!
Lời chưa kịp dút, tay trái rút thắt lưng phất mạnh.
Chỉ thấy vô số ánh hàn tinh sáng lóe bay vụt ra chụp lấy người Tiêu Kỳ Vũ. Tay phải chàng đã cầm sẵn ngọc tiêu, múa lên như chong chóng tạo thành một bức màn che phủ xung quanh.
Hàng chục mũi cương tiêu nhỏ xíu lóng lánh ánh bạc chạm vào chiếc ngọc tiêu phát ra tiếng lanh canh bất tuyệt rơi lả tả xuống đất !
Người kia quát lên:
– Công lực cái thế! Quả nhiên danh bất hư truyền !
Vừa quát, người đã bay vút lên cao, đến khi nghe tiếng cuối cùng thì người đã cách xa mười mấy trượng.
Tiêu Kỳ Vũ quát:
– Chạy đi đâu!
Lời chưa dút cũng lao đi, chỉ ba bước đã chặn ngay trước mặt thanh bào khách.
Chàng ngưng mục nhìn đối phương trầm giọng nói :
– Tại hạ có thể không chấp việc đùa giỡn vừa rồi, nhưng không thể không nhân cơ hội này giáo huấn ngươi !
Thanh bào khách hỏi:
– Ngươi muốn giáo huấn ta sao?
Tiêu Kỳ Vũ sầm mặt nói:
– Ngay lần thứ hai đột nhập vào phòng ngủ, lẽ ra ta đã có thể cho ngươi nếm mùi vị của chính một trong ba mũi phi tiêu mà ngươi định ám toán ta. Nhưng bây giờ ta không nín nhịn nữa!
Nói xong phất mạnh ngọc tiêu. Chỉ thấy từ trong ngọc tiêu, một mũi cương tiêu nhỏ xíu màu trắng bạc bay ra nhanh như ánh chớp.
Thanh bào khách chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã nghe choang một tiếng, mũi tiêu đã làm vỡ vụn chiếc trâm cài trên búi tóc y làm xõa tung ra.
Chợt từ phía sau có giọng nữ nhân kêu lên :
– Tiêu đại hiệp! Xin hạ thủ lưu tình!
Tiêu Kỳ Vũ lúc đó đang đối mặt với cửa chính của “Thì Hoa Tiểu Trúc,” nghe vậy liền trả lời :
– Đinh phu nhân! Xin cứ yên tâm! Nếu Tiêu mỗ đúng là “Vô Tình” thì vị sư huynh đồng môn của bà bỏ xác lâu rồi!
Đinh phu nhân kinh dị hỏi:
– Tiêu đại hiệp làm sao biết được thân phận của anh ấy?
Tiêu Kỳ Vũ cười lạnh đáp:
– Ở “Thì Hoa Tiểu Trúc” này vốn không có nam nhân, vậy thì từ đâu ra một vị giang hồ khách vậy chứ ?. Chỉ có một ngoại lệ là sư huynh đồng môn của phu nhân mà thôi !
Chàng “hừ một tiếng, tiếp:
– Đinh phu nhân! Lúc này tôi thật hy vọng mình thành kẻ vô tình để dùng ngọc tiêu này đánh chết cả đôi sư huynh muội rồi sau đó tâm an lý đắc thảnh thơi rời khỏi chốn ô nhục này . . .
Đinh phu nhân run giọng nói :
– Tiêu đại hiệp chẳng lẽ nghi ngờ tôi và. . .
Tiêu Kỳ Vũ ngắt lời:
– Không phải hoài nghi mà tôi tin rằng phán đoán của mình không sai ! Phương giá và vị sư huynh đồng môn của mình giấu đầu hở đuôi, chỉ riêng đêm nay đã xuất hiện ở “Thì Hoa Tiểu Trúc” tới hai lần. Chỉ cần thấy hắn thông thuộc đường đi lối lại như thế, đủ biết
đêm đêm thường tới đây !
Người kia chợt quát lên:
– “Xích Bát VÔ Tình!” Người không được lăng nhục Nhã Lãnh ! Vì câu đó, ngươi phải trả giá!
Dút lời lao tới, trường kiếm ra chiêu như vũ bão.
Tiêu Kỳ Vũ nhếch môi cười nhạt, trước công thế liều mạng của đối phương, chàng chẳng cần phải úy kị gì nữa xuất thần lực lấy công hoàn công.
Chỉ mới ba chiêu chợt nghe “choang” một tiếng, trường kiếm của thanh bào khách bị đẩy bật ra. bản thân hắn bị một chưởng đánh lui ba bước, thân ảnh loạng choạng rồi ngã xuống, miệng ộc ra một vòi máu tươi
Tiêu Kỳ Vũ vừa bước tới chợt nghe Đinh phu nhân gào lên:
– “Xích Bát VÔ Tình!” Ngươi phán đoán sai lầm! Suốt đời ngươi không sống được yên đâu!
Tiêu Kỳ Vũ quay lại, chợt thấy Đinh phu nhân đưa bàn tay gập lại như mũi kiếm đâm thẳng vào bụng mình.
Nhưng đúng ngay lúc đó từ phía sau bay tới ba vệt hàn tinh sáng lóe cắm ngay vào lưng Đinh phu nhân !
Bà ta quay lại nhìn rồi nhào xuống.
Tiêu Kỳ Vũ kinh hãi lao bổ tới cúi xuống nhìn.
Đinh phu nhân nằm nghiêng, người hơi co lại, vạt cỏ trước mặt nhuốm đỏ, máu tươi còn rỉ qua khóe môi, cả trên tay phải nhúng đầy máu.
Bà ta cố mở mắt nhìn Tiêu Kỳ Vũ nói :
– “Xích Bát VÔ Tình!” Ngươi đúng như tên! Nhưng ngươi đã phán đoán sai lầm.
Tiêu Kỳ Vũ chợt thấy trong lòng rúng động.
Chàng xuất thủ rất nhanh điểm vào mấy yếu huyệt trên người Đinh phu nhân rồi đỡ bà ta ngồi dậy.
Ba mũi cương tiêu trên lưng bà ta phát ánh sáng bạc lấp lánh dưới ánh trăng, hình dáng rất cổ quái, nặng chừng hai lượng. . .
Tiêu Kỳ Vũ rút ba mũi phi tiêu ra. điểm mấy chỗ huyệt đạo để cầm máu rồi đứng lên quay lại nhìn.
Trước hành lang của một căn phòng gần đó có một chiếc xe lăn, trên xe là một trung niên hán tử tuổi trên dưới tứ tuần, cằm mọc đầy râu, đôi mắt sáng quắc.
Tiêu Kỳ Vũ lạnh giọng nói:
– Các hạ tất phải là Đinh Quân Hào không sai chứ ?. Chỉ sợ ngươi mắc phải sai lầm còn hơn cả ta nữa.
Người trên xe lăn dùng tay đẩy nhanh xe tới chỗ Đinh phu nhân nhưng chưa đến nơi thì nhào mình chồm tới kêu lên:
– Nhã lãnh!
Rồi y vừa bò vừa khóc lên thống thiết.
Tiêu Kỳ Vũ lạnh lùng nói:
– Bây gờ ngươi cũng như ta. có khóc cũng là thừa thôi!
Chàng chợt cao giọng gọi to:
– Xuân Đào ! Hạ Liên ! Các người ra cả đi !
Quả nhiên bốn tên tỳ nữ chạy ào ra.
Tiêu Kỳ Vũ ra lệnh:
– Hai người dìu Đinh phu nhân vào phòng nào gần nhất rồi thắp đèn lên. Hai người còn lại dìu nam chủ nhân các người lên xe rồi cũng đưa tới phòng đó.
Đinh Quân Hào vừa khóc vừa gào lên :
– Làm sao ta lại điên cuồng như thế? Dùng cương tiêu giết mất Nhã Lãnh rồi !
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Bây giờ còn chưa nói được gì cả. Nhưng có thể kết luận là với công lực của ngươi ở khoảng cách xa như vậy, thê tử của ngươi không thể chết được đâu !
Đinh Quân Hào bò tới níu lấy chân Tiêu Kỳ Vũ khẩn thiết nói:
– Tiêu đại hiệp! Ngài nhất định cứu được Nhã Lãnh đúng không? Ngài sẽ không để cô ấy chết oan khuất như vậy chứ ?.
Tiêu Kỳ Vũ lạnh giọng đáp:
– Đinh Quân Hào ! Nếu ngươi muốn cứu thê tử mình thì buông ra. đừng làm phiền ta lúc này !
Lúc ấy Thu Cúc và Đông Mai đến dìu lấy Đinh Quân Hào đặt lên xe lăn rồi đẩy đi theo Xuân Đào và Hạ Liên đưa nữ chủ nhân vào một căn phòng gần đó.
Tiêu Kỳ Vũ nhìn thanh bào khách nói:
– Bây giờ ta xin lỗi ngươi. Căn cứ vào tình cảnh trước mắt thì có lẽ ta đã phán đoán sai lầm. Nhưng ngươi cũng nên tự xét hành động của mình xem có phải làm cho người ta dễ hiểu lầm hay không? Chỉ sợ rằng nếu một người khác vào ở địa vị như ta cũng đều hiểu lầm như vậy !
Thanh bào khách đáp:
– Tiêu đại hiệp không sai ! Tại hạ không trách Tiêu đại hiệp đâu . . .
Tới đó bật ho một tràng.
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Tôn giá yên tâm đi! Nếu tại hạ không chữa lành ngay thương thế cho ngươi thì từ nay không còn mang danh là “Bát Tuyệt Thư Sinh” nữa.
Chàng lấy trong người ra một viên thuốc trị thương giao cho thanh bào khách bảo y uống vào rồi trở về phòng ngủ lấy túi dược.
Bọn tỳ nữ xem ra rất thạo việc đứng lo hầu hạ chủ nhân, kẻ đi lấy băng, người lo đun nước.
Đinh phu nhân mắt nhắm nghiền được đặt nằm trên giường, còn Đinh Quân Hào vẫn ngồi trên xe lăn giữa phòng, mặt tái mét, mắt đăm đăm nhìn vào thân thể bất động như người chết của thê tử.
Tiêu Kỳ Vũ bảo Xuân Đào lau sạch máu ở vết thương cho nữ chủ nhân rồi nhìn vào Đinh Quân Hào nói:
– Tôi không nỡ trách Đinh huynh, cũng như không muốn trách chính bản thân mình. Bởi vì cả hai chúng ta đều không chủ tâm đả thương bà ấy, đặc biệt là lão huynh. Bởi thế Đinh huynh đáng được lượng thứ.
Đinh huynh cũng đừng nên tự trách bản thân mình nữa!
Đinh Quân Hào nước mắt giàn giụa. trầm giọng nói :
– Tôi không tự trách mình, chỉ cầu trời phật thương tình cho Nhã Lãnh đừng chết . . . tôi chỉ cói một nguyện vọng. . .
Tiêu Kỳ Vũ thở dài nói:
– Huynh có thể bình tâm mà nghỉ ngơi một lúc không? Sáng mai huynh sẽ đạt được nguyện vọng!
Đinh Quân Hào nhìn nhận thần kiên định của Tiêu Kỳ Vũ, trong lòng liền nảy sinh sự phục tùng. Y gật gật đầu, bảo Hạ Liên đẩy xe sang phòng bên nghỉ ngơi.
Tiêu Kỳ Vũ cùng Xuân Đào bắt đầu chữa trị vết thương cho Đinh phu nhân.
Ba mũi cương tiêu không trúng vào yếu huyệt nên thương thế không có gì trầm trọng, chỉ vì Đinh phu nhân quá ức chế, lại bị Tiêu Kỳ Vũ điểm huyệt nên nằm mê man.
Việc trị thương chỉ một lúc là xong, Tiêu Kỳ Vũ dặn bọn tỳ nữ chăm nom cho hai vị chủ nhân rồi trở về phòng ngủ của mình.
Tuy nhiên, chỉ sau một canh giờ là trời đã sáng.
Hôm sau Tiêu Kỳ Vũ ghé vào phòng Đinh Quân Hào trước. Y lo lắng hỏi :
– Tiêu đại hiệp ! Tình hình Nhã Lãnh thế nào?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:
– Đinh huynh tối qua gọi tôi là “Đại quốc thủ mà?
Đã là Y Quốc thánh thủ, chỉ mấy vết thương xoàng xĩnh kia mà không trị được hay sao?
Đinh Quân Hào chắp tay nói:
– Tiêu đại hiệp! Đại ân không thể chỉ nói một chữ tạ. xin khắc ghi công đức suốt đời. Nếu Nhã lãnh bất hạnh chết đi thì tôi còn mặt mũi nào sống tiếp nữa?
Tiêu Kỳ Vũ thở dài nói:
– Việc đã qua tự dằn vặt mình, chẳng thà lúc trước hãy suy xét cho kỹ! Đinh huynh! Trong việc này, xét cho công bằng thì chúng ta không sai, chỉ sai ở chỗ là vào tuổi chúng ta lẽ ra nên cân nhắc kỹ hơn chút nữa. và hành động trầm tĩnh hơn chút nữa! Nhưng dù thế nào chăng nữa thì sai lầm đó rất ít người tránh khỏi. Bởi vì người ta chẳng phải là thánh hiền. Vả chăng thánh hiền chưa hẳn đã không gặp sai lầm!
Chàng ngừng một lúc, nói tiếp:
– Chúng ta có lỗi với Quế Khả Lương, hắn đáng được coi là bậc quân tử, duy chỉ có biện pháp là sai lầm.
Đinh Quân Hào ngạc nhiên hỏi:
– Quế Khả Lương là ai thế?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:
– ĐÓ là vị thanh bào khách tối qua bị trúng một chưởng của tôi, cũng là vị sư huynh đồng môn của Đinh phu nhân đó !
Đinh Quân Hào bỗng tái nhợt mặt, buột miệng nói :
– Thì ra là hắn !
Chừng như thấy thái độ của mình quá gay gắt, Đinh Quân Hào nhìn sang Tiêu Kỳ Vũ, đổi giọng nói tiếp :
– Thì ra vị đó tên là Quế Khả Lương, nhưng bây giờ vị đó đâu rồi?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
– Bây giờ ở cách xa đây hàng trăm dặm rồi !
Đinh Quân Hào “à một tiếng, trong lòng đầy cảm xúc trái ngược nhau nhưng không biết biểu lộ thế nào.
Vì có mặt Tiêu Kỳ Vũ nên y hết sức kiềm chế, lấy giọng thản nhiên hỏi:
– Quế Khả Lương có từ biệt Tiêu đại hiệp chứ ?.
Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu đáp:
– Không. Hắn chỉ để lại một phong thư.
Chàng nói xong lấy ra một bức thư đặt lên bàn rồi dùng tay chặn lên cười hỏi:
– Chắc rằng Đinh huynh đang muốn đọc ngay chứ gì? Nhưng xin chờ lát nữa sau khi ăn sáng xong sẽ đọc được không?
Đinh Quân Hào không đáp, mắt không rời bức thư.
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp:
– Suốt mười năm còn chờ được huống hồ chỉ là một bữa ăn sáng ngắn ngủi? Đinh huynh cho phép tôi nói thẳng một câu. Giá như mười năm qua Đinh huynh làm chủ được mọi hành động của mình thì nhất định sự việc đã đổi khác, biết đâu họa biến thành phúc cũng chưa chừng. Chắc huynh còn nhớ câu chuyện “Tái ông thất mã chứ ?.
Đinh Quân Hào vừa lộ vẻ căng thẳng, vừa hổ thẹn, chỉ biết im lặng nghe.
Tiêu Kỳ Vũ nói tiếp:
– Đinh huynh! Bây giờ chúng ta ăn sáng thôi, được chứ ?. Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ ăn rất ngon miệng!
Đinh Quân Hào gật đầu.
Thu Cúc, Đông Mai như đã chờ sẵn, liền mang vào một mâm cơm rượu.
Tiêu Kỳ Vũ quả nhiên ăn uống rất ngon lành, nhưng Đinh Quân Hào thì trái lại, trong lòng không được thanh thoát, vừa không yên tâm vì Phó Nhã Lãnh, thỉnh thoảng lại nhìn vào phong thư.
ăn xong, Tiêu Kỳ Vũ đẩy phong thư cho Đinh Quân Hào nói:
– Đinh huynh xem đi !
Đinh Quân Hào cầm phong thư lên xem, thấy ngoài bì thư viết: “Kính lưu Xích Bát VÔ Tình Tiêu đại hiệp.
Quế Khả Lương tham bái.”
Đinh Quân Hào đặt phong thư xuống nói :
– Thư này gửi cho đại hiệp, tôi không có quyền . . .
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Đinh huynh cứ bóc ra đi mà! Không sao đâu.
Đinh Quân Hào ngạc nhiên hỏi:
– Nhưng Tiêu đại hiệp còn chưa đọc mà?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:
– Tôi quả tình chưa đọc, và cũng không nói gì với Quế Khả Lương, ngoài việc cho hắn một viên linh dược trị thương. Nhưng tôi có tài tiên tri nên dù không đọc cũng biết bên trong viết gì !
Đinh Quân Hào ngập ngừng một lát nhưng rồi cũng mở phong bao ra.
Thư viết rằng:
“Tiêu đại hiệp!
Trước hết xin đa tạ đã tặng linh dược. Sau khi uống xong vận công điều tức một hồi, tại hạ đã phục hồi như trước
Tại hạ thấy rằng mình cần phải rời khỏi Thì Hoa Tiểu Trúc và không bao giờ trở lại đó nữa. Nhưng trước khi vĩnh viễn xa Thì Hoa Tiểu Trúc và Nam HỒ mỹ lệ, tại hạ muốn bộc bạch với Tiêu đại hiệp một đôi điều
Tại hạ là đệ tử đắc ý của Phó lão gia. còn Phó Nhã Lãnh là thiên kim ái nữ của tiên sư. Lẽ ra hai chúng tôi phải là một đôi uyên ương lý tưởng, nhưng Nhã Lãnh đã không cho tại hạ có cơ hội để bày tỏ nỗi lòng của mình.
Thế rồi, chẳng bao lâu cô ấy trở thành Đinh phu nhân
Tuy rằng rất đau khổ, nhưng có lý do gì để mà trách cô ấy?
Thế là tại hạ đành chôn chặt nỗi đau khổ vào đáy tâm hồn, chỉ biết cầu mong cho cô ấy hạnh phúc.
Nào ngờ cuộc sống hạnh phúc của Nhã Lãnh không kéo dài được lâu. Sau khi biến cố bi thảm xảy đến cho đôi phu thê Nhã Lãnh, tại hạ thực sự đau khổ thay cho cô ấy, thầm trách ông trời không có mắt. Với nỗi lòng thương cảm vô biên, tại hạ đã đến Nam HỒ tìm gặp Nhã lãnh, chỉ với tình cảm của một người sư huynh.
Đến nơi mới biết Nhã lãnh cam chịu cảnh bất công, hy sinh bản thân vì trượng phu mà đổi lại, chỉ nhận được những lời nhục mạ. bị chửi rủa và đánh đập. Không chịu nổi sự bất công như vậy, Khả Lương đã định giết người chồng vũ phu và bất nghĩa đó đi. Nhã Lãnh vừa khóc lóc vừa ngăn cản, nói rằng, nếu giết trượng phu của cô ấy, cô ấy cũng tuẫn tiết theo trượng phu. Tại hạ không lạ gì tính của sư muội, hiểu rằng câu đó hoàn toàn không chỉ là dọa dẫm.
Trước tấm lòng thánh thiện đó, đừng nói đến Khả Lương không có tà tâm mà nếu đổi một người khác cũng không ai nỡ lợi dụng tình cảnh để quyến rũ cô ấy Vì thế mà tại hạ thề rằng Tiêu đại hiệp đã phán đoán sai lầm.
Lần này tại hạ đến Thì Hoa Tiểu Trúc định gặp Nhã Lãnh lần cuối cùng để an ủi cô ấy, tình cờ biết được tin Tiêu đại hiệp được mời đến đây. Tại hạ hiểu ngay ý định của cô ấy, và quả thật suy đoán của tại hạ không lầm, cô ấy quyết hy sinh trọn đời vì tên họ Đinh tầm thường và dung tục đó.
Bởi thế tại hạ quyết ngăn cản Tiêu đại hiệp không thể làm theo lời thỉnh cầu vô lý và vô nhân đạo của Nhã Lãnh, chỉ hoàn toàn vì cô ấy và sự công bằng mà thôi
Vì thế mà dẫn đến sự hiểu lầm, nhưng tại hạ nhận lỗi về mình, hoàn toàn không trách gì Tiêu đại hiệp. Còn may là chưa dẫn đến kết cục bi thảm.
Trước lúc vĩnh viễn rời khỏi nơi này, xin giãi bày với Tiêu đại hiệp mấy lời như thế. Tâm sự ngổn ngang, câu ý lộn xộn, mong Tiêu đại hiệp lượng thứ.
Khả Lương bái lưu.”
Đinh Quân Hào cầm bức thư trong tay run run, nước mắt chực trào ra.
Đột nhiên y lăn chiếc xe ra khỏi cửa sang căn phòng bên cạnh Phó Nhã Lãnh đang nằm dưỡng thương. Bà ta vẫn nằm thiêm thiếp trên giường, nhưng hơi thở đều đặn, sắc mặt cũng hồng hào trở lại.
Đinh Quân Hào phục xuống gần giường thê tử, nghẹn ngào thốt lên:
– Nhã Lãnh! Ta đúng là đồ súc sinh! Ta có lỗi với nàng! Ta không xứng đáng với tấm lòng cao thượng của nàng!
Nhưng Đinh phu nhân vẫn nằm bất tỉnh, đâu nghe những lời đau xót đó của trượng phu !
Đinh Quân Hào vừa khóc vừa lảm nhảm, vừa nhìn chăm chăm vào khuôn mặt thánh thiện của thê tử hồi lâu rồi đột nhiên lùi lại lấy một mũi cương tiêu giơ lên nhằm vào giữa tim mình đâm thẳng vào.
Xuân Đào và Hạ Liên đứng ở góc phòng hoảng hốt la lên.
Đột nghe “choang” một tiếng, Tiêu Kỳ Vũ đã không biết bước vào phòng lúc nào đang đứng bên giường, tay cầm ngọc tiêu. Chính chàng vừa đánh rơi mũi cương tiêu, cứu được mạng Đinh Quân Hào.
Y ngước mắt nhìn Tiêu Kỳ Vũ vừa đau khổ vừa có phần cảm kích, môi run run nhưng không nói câu gì cả
Tiêu Kỳ Vũ thu ngọc tiêu, đưa tay vào túi dược lấy ra một gói nhỏ đưa cho Đinh Quân Hào nói :
– Đây là tất ca những gì mà Tiêu Kỳ Vũ làm được để giúp Đinh huynh, nhưng có bình phục được hay không thì không nói trước được. Bởi như huynh cần biết đây là “mệnh” chứ không phải là bệnh nữa. vì vậy có rất ít hy vọng. Nhưng dù có trị được bệnh hay
không, tôi tin rằng từ đây hai người đã tìm được hạnh phúc trước đây.
Nói xong mang túi dược lên vai.
Đinh Quân Hào cầm gói thuốc, thẫn thờ hỏi:
– Tiêu đại hiệp định đi sao?
Tiêu Kỳ Vũ cười đáp:
– “Thì Hoa Tiểu Trúc” từ nay đã trở thành thế giới hữu tình rồi, làm sao “Xích Bát VÔ Tình” còn ở đây được?
Đinh Quân Hào nhìn sang thê tử nói :
– Nhưng Nhã Lãnh còn chưa tỉnh mà?
Tiêu Kỳ Vũ đáp:
– Không lâu nữa lệnh thê sẽ tỉnh!
– Tiêu đại hiệp không chờ từ biệt nàng sao?
– Xin hẹn lần khác! Khi nào “Thì Hoa Tiểu trúc” không còn là cấm địa đối với nam nhân, lúc đó Tiêu mỗ sẽ đến! ít ra tôi còn chưa thưởng thức hết thắng cảnh của Nam HỒ này.
Đinh Quân Hào khẩn thiết nói:
– “Thì Hoa Tiểu Trúc” lúc nào cũng sẵn sàng cung nghênh Tiêu đại hiệp. Lúc nào chúng ta sẽ uống một bữa tận túy.
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu:
– Rất vui lòng!
Đinh Quân Hào chợt bùi ngùi nói:
– Tiếc rằng lúc này tiểu đệ không thể tiễn Tiêu huynh đến hồ được!
Tiêu Kỳ Vũ nói:
– Đinh huynh ! Chỉ cần có lòng tin thì có thể làm bất cứ mọi việc. Hy vọng lần sau đến đây, huynh sẽ cùng phu nhân đến đón tại hạ ở “Yên Vũ lâu.”
Đinh Quân Hào cảm kích nói :
– Xin đa tạ Tiêu huynh. Mong được như thế!
– Hẹn gặp lại!
Tiêu Kỳ Vũ nói xong bước đi ngay.
Đinh Quân Hào đẩy xe lăn ra cửa nhìn theo cho đến lúc chàng khuất hẳn.