Đọc truyện Xích Ái Sát Thủ – Chương 31: Hai vụ giao dịch
Vây quanh là bóng tối u ám, dưới ánh sáng mờ ảo, Feston hơi nghiêng đầu rồi nắm lấy tay của Phong Triển Nặc. Hôn lên đầu ngón tay, nơi này đáng lý phải có hoa văn, không cố ý cũng không dịu dàng nhưng Phong Triển Nặc lại có cảm giác rất kỳ lạ, trên tay tựa như bị cái gì đun nóng.
“Anh đang làm gì vậy?” Giống như chỉ là một sự nghi hoặc thuần túy, hắn thấp giọng hỏi, giọng nói thì thầm bên tóc mai khiến Feston hơi nhồn nhột, ngay cả hơi thở toát ra cũng mang theo một chút trêu chọc.
Vẫn không có được đáp án.
Feston làm như vậy có lẽ xuất phát từ xúc động, có lẽ không phải, tóm lại hắn không buông Phong Triển Nặc ra, hắn muốn làm như vậy.
Phong Triển Nặc hạ xuống độ cong nơi khóe miệng, ngón tay chậm rãi vuốt ve dọc theo môi của Feston, thậm chí còn xâm nhập vào bên trong, dùng đầu ngón tay quấn lấy đầu lưỡi của Feston, cảm giác ẩm ướt và mềm mại, “Bên trong của anh nóng quá….” Hắn bám vào bên tai của Feston.
Giọng nói hơi khàn khàn, ngôn ngữ rất trực tiếp nhưng bởi vì vậy mà có vẻ hết sức ám muội, mỗi lần hai người bọn họ có bất cứ hành động gì, cục diện giằng co căng thẳng sẽ bị nghiêng về một hướng khác thường.
Phong Triển Nặc, cái tên U Linh này.
Feston cũng không biết đối phương đã từng cảm thán đối với sự tồn tại của hắn, hắn chỉ biết ý chí của hắn chưa từng bạc nhược đến như vậy, trải qua đủ loại chuyện từ nhỏ đến lớn, nhưng khi đối mặt với Phong Triển Nặc thì ý chí sắt thép đều có khả năng bị tan chảy.
Ngắt một cái thật mạnh trên tay của Phong Triển Nặc, Feston kéo xuống tay của đối phương, “Bị phỏng đến mức này mà cậu còn có thể cảm giác được nóng hay sao?”
Phong Triển Nặc chấn động toàn thân, cơ thịt hoàn toàn cứng đờ, thân thể của Feston và của hắn kề sát vào nhau thì làm sao lại không phát hiện ra điều này, “Hệ thần kinh bị thương nghiêm trọng, tế bào mất đi khả năng tự tái tạo, cậu không có vân tay, hơn nữa dây thần kinh ở đầu những ngón tay đều mất cảm giác, cậu không thể cảm giác được nhiệt độ lạnh hoặc nóng, tôi nói có đúng hay không?”
Chính là một đôi tay như vậy mà lại có được kỹ thuật xạ kích thần kỳ như thế, Feston không biết nên dùng thái độ gì để khen ngợi, cũng như nên dùng tâm tình gì để đối mặt với chuyện này….
“Không hổ là anh, bị anh phát hiện rồi.” Nói lên bí mật bị người ta phát hiện, Phong Triển Nặc trầm mặc vài giây rồi thừa nhận, “Đúng vậy, nó không có cảm giác đối với nhiệt độ, thậm chí cảm giác đau đớn cũng rất kém, đáng lý tôi không thể cầm súng, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, cả bác sĩ cũng thế.”
“Nhưng cậu làm được.”
“Tôi làm được bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng tôi làm không được cho nên tôi muốn chứng minh là bọn họ đã sai.” Dây thần kinh ở đầu ngón tay mất cảm giác, nhưng như vậy cũng không tạo thành ảnh hưởng đối với hắn, Phong Triển Nặc giật giật bả vai, “Toàn thân đều bị tê cứng, không thể ở lại trong này quá lâu, đi thôi.”
Hắn đi qua bên cạnh Feston, không phát hiện ánh mắt của Feston lại có một ít cảm xúc khác thường, là mâu thuẫn, tán thưởng và cũng là tiếc nuối.
Nếu Phong Triển Nặc không phải là sát thủ….Người như vậy nhất định sẽ tỏa ra hào quang lóa mắt ở một lĩnh vực nào đó, sẽ được mọi người ngưỡng mộ, mà không phải như bây giờ trờ thành một u linh không thể gặp ánh sáng.
Sử dụng đôi tay không giống người thường, Phong Triển Nặc không chỉ làm được mà hơn nữa sự tồn tại của hắn còn trở thành ác mộng của một số người, đó là lúc U Linh cầm súng trong tay kèm với một nụ cười vô tình mà gửi tặng những viên đạn, ngoại trừ mười ngón tay bị thương, đằng sau nụ cười kia rốt cục còn cất giấu cái gì nữa….
Bất tri bất giác tầm mắt của Feston dừng lại thật lâu trên thân thể của người đang ở phía trước.
Bò rạp trong đường hầm, càng tiếp cận ngõ ra thì Phong Triển Nặc lại càng trầm mặc, hắn không biết vì sao lại thừa nhận bí mật này với Feston, mặc dù chuyện kia đối với hắn không tạo thành trở ngại gì cả, đây không còn là nhược điểm của hắn, nhưng dù sao cũng là chuyện cá nhân của hắn.
Đã quen với việc tự lo liệu, Phong Triển Nặc không thích đem chuyện riêng của mình đi chia sẻ với người khác, là thói quen cũng là vì an toàn, nhưng Feston đã phát hiện nếu hắn cố tình thăm dò ý tứ của Phong Triển Nặc thì có thể theo manh mối này mà tiếp tục điều tra.
Phong Triển Nặc dừng lại, “Muốn tìm ra quá khứ của U Linh hay sao? Đội trưởng Kada.”
Phía trước truyền đến một câu nhẹ nhàng, tựa hồ mang theo ý cười, trong ý cười có một loại lạnh lùng không hề thay đổi, Feston duỗi tay ra, mắt cá chân của Phong Triển Nặc bỗng nhiên bị nắm chặt, “Sợ tôi bắt được cậu hay sao?”
Sức của Feston rất mạnh, người ở phía trước không thể di chuyển, một lát sau, từ trong đường hầm thông gió mơ hồ truyền đến một câu, “Cứ nhào vào, tôi chờ.”
Nhìn chăm chú vào đường hầm tối om ở phía trước, Phong Triển Nặc không hề quay đầu lại, mắt cá chân tựa như bị kìm sắt kẹp chặt. Sau khi tiếp nhận sự khiêu chiến của Phong Triển Nặc thì Feston chậm rãi buông tay ra, bên trong đường hầm thông gió, bọn họ tiếp tục tiến lên giữa bầu không khí quỷ dị này, không tiếp tục nói chuyện với nhau. fynnz.wordpress.com
“Đến.” Lúc này thật sự đến nơi, Feston và Phong Triển Nặc cùng nhau lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Phía trước là một ngã rẽ, có thể nghe thấy âm nhạc và tiếng nói chuyện truyền vào trong đường hầm thông gió, xúc xắc quay cuồng trên đĩa, tiếng những con cờ đô-mi-nô dao động trong tay của mọi người, chính là nơi này, đây là đại sảnh.
Tiến về phía trước, nhìn xuống từ miệng của đường hầm thông gió, đập vào mắt là đủ loại cờ bạc, mỗi một bàn đều có những vị khách với thân phận cao quý, có rượu ngon và đàn bà, ở trong đám người có không ít kẻ vừa đặt cược vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Không chỉ có đánh bạc mà còn có giao dịch ngầm.” Vẻ mặt của Feston trở nên nghiêm trọng.
“Đây không phải là chuyện mà tôi cảm thấy hứng thú.” Hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với mạng người, Phong Triển Nặc lấy ra một khẩu súng từ cổ tay, hơi nheo mắt lại, viên đạn thông qua khe hở, xuyên qua đám đông, chuẩn xác bắn trúng viên xúc xắc đang xoay tròn, bùm, viên xúc xắc nổ tung dẫn đến một trận hỗn loạn.
Đang muốn tiếp tục thì cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, “Cậu quả nhiên còn cất giấu súng.” Feston chỉ biết hắn không thể lơ là đối với Phong Triển Nặc, “Chứa lương thực trong đường hầm thông gió thì làm sao lại thiếu thứ này.”
Một sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu đã dự trữ lương thực thì sẽ không quên dự trữ một khẩu súng.
“Đừng cản trở tôi ngay lúc này.” Quay đầu lại, ánh mắt của Phong Triển Nặc không còn bất kỳ cảm tình gì, đây là đôi mắt của sát thủ, không phải lạnh lẽo mà ngay cả cảm giác lạnh lẽo cũng không có, hoàn toàn rỗng tuếch, chỉ còn lại sát ý.
“Xem ra mục đích của chúng ta không riêng gì tìm nguồn nước mà cậu tới nơi này để hoàn thành nhiệm vụ của mình!” Ánh mắt của Feston nhất thời trở nên sắc bén, “Greg?!”
Phong Triển Nặc khẽ cười, “Anh nói thử xem?”
Nếu đã thuê sát thủ thì Greg đương nhiên không chỉ muốn giết một người, hắn là kẻ thông minh, Maberly đứng mũi chịu sào, nhưng vụ này còn chưa chấm dứt, vẫn còn một thế lực sẽ gây cản trở kế hoạch đầu tư của tập đoàn Kada, tuy rằng không biết sòng bạc dưới lòng đất tồn tại như thế nào nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến thị trường, muốn chiếm bát vàng này thì phải loại bỏ tất cả chướng ngại.
Không giải quyết Uriel thì một ngày nào đó Uriel sẽ mang người của Lize đến giải quyết Greg, tựa như Maberly, giết kẻ cản đường là cách giải quyết đơn giản nhất.
Cho nên mục tiêu của hắn chính là Uriel, người cầm đầu còn lại của băng nhóm Lize.
“Anh không có chứng cớ, mà tôi thì không có nghĩa vụ tiết lộ lai lịch của khách hàng.” Phong Triển Nặc thản nhiên giơ súng lên, nòng súng chỉa ra ngoài theo miệng hầm thông gió.
“Cậu dám giết người ở trước mặt tôi?” Động tác của Feston rất nhanh, lạnh lùng nói xong thì Phong Triển Nặc đã cảm thấy cổ tay trở nên đau nhức, bị Feston đấm một cú chạm vào đường hầm thông gió, tiếng kim loại chấn động vang lên rất lớn, dưới đại sảnh đã có người phát hiện ra điều bất ổn.
“Mặc kệ anh có cho hay không cho thì đây là công việc của tôi, lại đây đi, Caesar, để cho tôi xem anh có bao nhiêu bản lĩnh!” Đá văng miếng nấp chắn của đường hầm thông gió, một bóng người từ trên cao nhảy xuống, sự xuất hiện đột ngột của Phong Triển Nặc dẫn đến một trận hỗn loạn, mọi người vội vàng chạy khỏi nơi này, những ly rượu bị đụng ngã tứ tung, tiếng phụ nữ thét chói tai ầm ĩ.
Feston bám sát theo sau, Phong Triển Nặc biết rõ người đàn ông này hiện tại nhất định đã phẫn nộ đến đỉnh điểm, hắn và em họ của Feston đã gạt đối phương về vụ giao dịch này, là một FBI, Feston Kada ngoại trừ trung thành với cương vị công tác thì dường như còn là một người có ý muốn bảo vệ cực kỳ lớn, muốn những người xung quanh mình phải cách ly với các loại hoạt động phạm tội.
Nhưng sự tồn tại của Phong Triển Nặc đã phá hoại hết thảy, hắn làm cho Greg trở thành kẻ chủ mưu, trở thành một khách hàng tiêu tiền thuê sát thủ, ngẫm lại thì cũng biết chuyện này tổn hại nhiều như thế nào đối với người đàn ông kia.
Huống chi hắn còn dẫn Feston đến nơi này, làm cho đối phương tậm mắt nhìn thấy hắn sắp sửa tiến hành nhiệm vụ.
Nghĩ như vậy thì Phong Triển Nặc liền nhịn không được mà nở nụ cười, xuyên qua đám đông hỗn loạn, hắn không hề hoang mang, chỉ lăm lăm đi tìm con mồi của mình, từ trong đám đông hỗn loạn hắn thuận tay vớ lấy một chiếc áo vest vừa người rồi mặc vào, chỉnh lại mái tóc trên trán, trong khoảnh khắc U Linh trở thành một người quý phái nổi bật.
Một khẩu súng với nòng 127.8mm, tầm bắn 50 thước, lần này không cần trang bị ống hãm thanh, Phong Triển Nặc thản nhiên bước đi trong đại sảnh rộng lớn, xen lẫn giữa đám đông, thưởng thức vẻ mặt sợ hãi như trò hề của đám nhà giàu.
Kế tiếp chỉ cần tìm được con mồi của hắn, Uriel, hắn từng quan sát Uriel vô số lần ở một góc bí mật, hắn biết Uriel không phải là kẻ có tính nhẫn nại, giống như đứa con Habolton bị hắn giết chết, hơn nữa vì mối thù này, hiện tại Uriel biết bọn họ đang ở nơi này thì nhất định sẽ dẫn người đến đây.
Đây là mục đích mà hắn muốn gây ra náo loạn.
“Còn muốn đi đâu?” Lưỡi dao lạnh lẽo đặt ngay cổ của hắn, giọng nói quen thuộc ở ngay phía sau.
Đương nhiên là Feston Kada.
“Anh còn nhanh hơn tôi đã tưởng.” Phong Triển Nặc đứng yên bất động, cánh cửa rộng lớn ở cách đó không xa đang mở ra, Uriel dẫn theo đàn em vọt vào, hơn nữa cũng nhanh chóng phát hiện người mà bọn họ muốn tìm, “Nó kìa!”
…………
P/S: anh Phê giống như ba ba đi chăn thằng con nghịch ngợm của mình, yêu cường thụ nó khổ thế đó anh, chịu khó chăn đi.