Xích Ái Sát Thủ

Chương 228: Khó có thể kháng cự


Đọc truyện Xích Ái Sát Thủ – Chương 228: Khó có thể kháng cự

Gió vẫn đang thổi, trong không khí có mùi hoa và mùi khét hòa lẫn vào nhau.

“Đưa anh ấy đến bệnh viện trước đã.” Rốt cục Feston cũng lên tiếng, giọng nói giống như đang nuốt phải sắt thép, Phong Triển Nặc hơi hơi gật đầu, Bob bất tỉnh, nằm trên mặt đất, mà bây giờ hắn vẫn chưa thể chết được.

Bọn họ đưa Bob vào trong xe rồi chạy đến bệnh viện, Rắn mối bị lãng quên, lúc này chẳng ai có tâm tư đi bận tâm đến sống chết của hắn, Feston lái xe, Phong Triển Nặc ngồi ở bên cạnh ghế lái, dọc đường đi bầu không khí trầm mặc khác thường tràn ngập ở mỗi ngóc ngách trong xe.

Trên đường đến bệnh viện, xe cảnh sát và của bọn họ lướt qua nhau, nhà của dì Wendy bị cháy lớn, trong vụ cháy còn có nhiều thi thể như vậy, nhất định sẽ bị phát hiện, cũng không thể thoát khỏi việc bị điều tra, nhưng ai sẽ bận tâm đến chuyện đó?

Tập đoàn tài chính Kada chính là cổ đông lớn nhất đứng sau lưng tổ chức sát thủ, mà người thành lập tập đoàn Kada là Christopher Kada cũng chính là người đã sáng lập tổ chức.

Dựa theo thói quen của Phong Triển Nặc thì Christopher Kada sẽ nằm trong sổ đen của hắn, nhưng hiện tại Feston Kada đang ở bên cạnh hắn.

Chuyện này thật sự nực cười, cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe liên tục lui về phía sau, Phong Triển Nặc lạnh lùng nhếch môi.

Feston vẫn trầm mặc, giống như đang kiềm nén điều gì đó, bầu không khí trong xe ngột ngạt đến mức thở không nổi, cũng đủ làm cho người ta khó chịu, sau đó rốt cục cũng đến bệnh viện.

Bob được đưa vào phòng cấp cứu để tiến hành giải phẫu, Phong Triển nặc đứng dựa vào tường, Feston ngồi ở khu chờ đợi, phòng cấp cứu người đến kẻ đi, bầu không khí ồn ào phá vỡ sự im lặng giữa bọn họ.

“Anh nói thử xem, có phải tôi nên giết anh để báo thù hay không?” Không biết từ khi nào thì lại ngồi xuống bên cạnh Feston, Phong Triển Nặc nghĩ đến cái gì đó, hắn sờ vào túi áo, rốt cục lại buông tha cho ý định này.

“Bệnh viện cấm hút thuốc.” Móc ra gói thuốc lá, Feston rút ra một điếu thuốc rồi bỏ vào trong miệng, sau đó đi ra ngoài cửa, “Đi theo tôi hay không?”

Đó là một câu hỏi rất đơn giản nhưng hiện tại lại giống như đang bao hàm một ý nghĩa khác, Feston nhìn Phong Triển Nặc, chờ hắn trả lời.


“Tại sao lại không?” Người ngồi trên ghế rốt cục đi về phía hắn, “Đi ra ngoài cửa đi.”

Ra ngoài cửa bệnh viện có một hành lang dài, ở hai bên hông có vài loài cây không biết tên, ít nhất hiện tại bọn họ đều không có tâm tình để đi xem chúng là cây gì, bật lửa được mở ra, hai làn khói trắng mỏng manh phiêu tán trong không khí, Phong Triển Nặc đứng dưới tàng cây, nụ cười luôn ung dung lại trở nên hơi tối tăm.

“Cậu muốn làm sao đây?” Feston hỏi rất thẳng thắn mà lại sắc bén, Phong Triển Nặc cảm thấy tựa như bị họng súng chỉa vào đầu, “Tôi muốn làm sao đây?! Anh nói xem tôi có thể làm sao bây giờ? Có cần tôi đến nhà của anh để cám ơn cha của anh hay không?”

Hắn cười, nụ cười kia làm cho người ta cảm thấy rét run, “Là ông ấy tạo nên một U Linh ngày hôm nay, hết thảy mọi người đã chết trong tay tôi đều phải cám ơn ông ấy.”

“Triển Nặc…” Feston cau mày, “Cậu muốn giết ông ấy hay sao?”

“Nếu tôi nói ừ thì anh sẽ làm sao.” Hít một hơi thuốc thật sâu, hắn nhìn Feston, “Trên thực tế là tôi phải cám ơn ông ấy, không phải hay sao, không có ông ấy thì sẽ không có tổ chức, cũng không có U Linh, cũng sẽ không gặp được anh.”

Feston duỗi tay ra rồi kéo Phong Triển Nặc đến trước mặt, “Tôi sẽ giải thích với cậu vì chuyện này, nhưng chúng ta đều biết có giải thích thế nào thì cũng vô nghĩa, tôi đoán không được cậu sẽ làm như thế nào, cũng không muốn đoán, tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có vì thế mà hối hận hay không? Hối hận vì đã gặp tôi?”

Ánh mắt của Feston tựa như một cái giếng sâu thẳm, giống như muốn hút người ta vào đó, Phong Triển Nặc có dự cảm nỗi đau và mâu thuẫn kịch liệt bên trong sẽ nhấn chìm người ta.

Cuối cùng hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt kia của Feston rồi cười cười, “Đáng lý tôi phải nghĩ ra vì sao Bạch quỷ lại là thầy của anh, từ lúc hắn xuất hiện thì trong lòng của tôi đã có nghi vấn này, Bạch quỷ là người của tổ chức, một sát thủ như vậy thì làm sao lại có liên quan với tập đoàn Kada? Vì sao lại trở thành thầy của anh?” fynnz.wordpress.com

“Đáng tiếc là không có thời gian, có lẽ trong tiềm thức của tôi không muốn đi tìm hiểu đáp án này.” Phong Triển Nặc nói tiếp, ánh mắt âm u lạnh lẽo.

Hắn không trả lời vấn đề của Feston.


Sắc mặt của Feston càng lúc càng âm trầm, bỗng nhiên đi về phía Phong Triển Nặc, hung hăng áp Phong Triển Nặc vào thân cây, “Tôi không cho phép cậu bỏ trốn, tôi muốn cậu nói cho tôi biết cậu sẽ không hối hận, nói cho tôi biết–”

Tầm mắt sắc bén tựa như ánh nắng gay gắt, không thể đối diện, Phong Triển Nặc nheo mắt lại, “Hối hận thì sao, chúng ta đã quen biết, từng tranh chấp, cũng từng lên giường, đáng tiếc là chúng ta không biết đây vốn là ông trời trêu ngươi, hiện tại nói hối hận thì có ích gì, nói hối hận có thể làm cho thời gian rút lui hay sao?”

Hắn cảm thấy buồn cười rồi nhún vai, Feston nắm chặt cánh tay của hắn, sau đó lại buông ra, “Kẻ bịp bợm.”

Feston kề sát vào trán của Phong Triển Nặc, “Cậu vẫn là kẻ bịp bợm thích nói dối, cậu có thể lừa người khác nhưng không thể lừa được tôi.” Nâng cằm của Phong Triển Nặc lên, Feston chậm rãi hôn xuống, nụ hôn dịu dàng dần dần trở nên cứng rắn, tràn ngập ý tứ chiếm đoạt và phát tiết.

Kẻ bịp bợm, có lẽ là như vậy, Phong Triển Nặc cắn môi của Feston, bàn tay siết lấy thắt lưng giống như muốn cào cấu da thịt của Feston, nụ hôn của bọn họ nhanh chóng tràn ngập mùi máu tươi, hương vị rỉ sắt nơi đầu lưỡi chậm rãi khuếch tán, nhày nhụa mà đắng chát.

Nhưng không ai muốn buông tay, điên cuồng như dã thú cắn xé con mồi mà nuốt lấy đầu lưỡi của đối phương, dường như bọn họ đều không cảm thấy đau đớn, tựa hồ cái cảm giác đau đớn này có thể an ủi điều gì đó đang thiếu sót ở trong lòng.

Máu tươi và đau đớn hòa lẫn vào nhau tạo thành nhiệt độ nóng bức đốt cháy linh hồn đồng thời cuốn hút thân thể, hai người dựa sát vào nhau, bọn họ nhanh chóng cảm nhận được dục vọng đang dâng trào, có lẽ nên xem đây là chỗ đau thương của đàn ông. fynnz810

Bọn họ nhất định là không bình thường, trong tình huống như vậy mà vẫn có thể hưng phấn, Phong Triển Nặc không biết rốt cục nên xem chuyện này là gì, nhất định Feston cũng chưa gặp qua tình huống giống như hiện tại.

Cho dù đây là trò đùa thì đến ngày hôm nay bọn họ đều rất nghiêm túc, cho dù bọn họ muốn nhưng cũng không thể nào quay đầu lại.

“Cậu sẽ không hối hận, cho dù hiện tại cậu muốn giết tôi thì tôi cũng sẽ không để cho cậu hối hận vì đã gặp tôi, cậu yêu tôi, Triển Nặc.” Máu tươi nhuốm đỏ đôi môi của Feston, chân của hắn chen vào giữa hai chân của Phong Triển Nặc, giữ chặt cánh tay của Phong Triển Nặc, giống như muốn đóng đinh đối phương lên thân cây.


“Anh luôn tự cho là đúng.” Phong Triển Nặc thúc đầu gối lên bụng của Feston, nhưng lại bị Feston dùng tay đỡ được, hắn lập tức thoát thân rồi bẻ ngược tay của Feston sau đó áp Feston xuống đất, “Tôi hoàn toàn có thể lập tức đi giết bọn họ, sở dĩ không làm như vậy là vì….”

Hắn đột nhiên tạm dừng rồi cúi người kề sát vào mặt của Feston, nghiến răng nói nhỏ, “Vì anh.”

Vừa thở dài vừa bóp cổ của Feston một cách thô bạo, hắn kéo Feston đứng dậy, hiện tại hắn sâu sắc hiểu rõ cảm giác mâu thuẫn của Feston lúc trước đối với hắn, Feston từng nói mỗi lần nhìn thấy hắn thì đều không phải muốn đem hắn ném vào tù mà là muốn ném hắn lên giường.

Feston cũng nhìn thấy sự mâu thuẫn trong mắt của Phong Triển Nặc, bọn họ đều biết rõ hắn không phải tự cho là đúng, khi Phong Triển Nặc cảm thấy phiền muộn muốn quay đầu rời đi vài ngày để làm cho chính mình bình tĩnh rồi sẽ nói sau, thì ngay lập tức có bước chân đuổi theo, “Lại muốn bỏ đi mà không báo một tiếng hay sao?”

Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy hắn vào lòng, “Tôi đồng ý để cậu đi hay sao?” Feston dùng cánh tay khóa chặt Phong Triển Nặc, “Đừng đi.”

“Đừng như thế.” Hắn ôm chặt Phong Triển Nặc giống như đang nắm chặt dây diều, “Chúng ta sẽ xử lý tốt chuyện này, không có chuyện gì là không giải quyết được, cậu là U Linh, còn có tôi, tôi đã giải quyết nhiều vụ án như vậy thì không lẽ nào lại không quyết được vấn đề của chúng ta.”

“Người thân của anh chính là đầu sỏ tạo ra hết thảy, anh nói cho tôi biết đi, vấn đề này phải giải quyết như thế nào?” Lời nói của Phong Triển Nặc cực kỳ sắc bén, đây là vấn đề lớn nhất, Feston buông tay ra, đột nhiên hỏi, “Vậy cậu nghĩ xem vì sao lúc trước tôi lại rời khỏi tập đoàn Kada?”

Suy nghĩ trong đầu chợt lóe lên, Phong Triển Nặc đột nhiên xoay người, “Có ý gì?”

“Không, tôi không biết chuyện mà Bob đã nói, cậu đừng đoán bậy.” Có đôi khi Phong Triển Nặc thật sự quá mức khôn khéo và cảnh giác, tựa như một con hồ ly xảo quyệt, Feston lắc đầu, “Có nhớ đến cái chết của mẹ tôi hay không?”

“Bà ấy gặp phải cướp.” Phong Triển Nặc trở nên bình tĩnh hơn nhiều, nhìn thấy điếu thuốc bị rơi xuống đất, hắn vươn tay về phía Feston, Feston đưa gói thuốc lá rồi châm lửa cho hắn, “Tôi nghi ngờ đó không phải là một cuộc cướp bóc đơn giản như vậy, tôi cũng đã từng nghi ngờ tập đoàn Kada, nghi ngờ nguyên nhân cái chết của mẹ tôi.”

Feston không kế thừa tập đoàn mà lại lựa chọn làm việc ở cục điều tra liên bang, hắn chấp nhất đối với các vụ án, phương pháp làm việc của hắn….Phong Triển Nặc bỗng nhiên liên tưởng đến nhiều việc.

“Đáng lý tôi nên hỏi thêm nhiều chuyện về anh có phải hay không?” Hắn cảm thấy hơi ảo não, nếu hắn sớm tìm hiểu quá khứ của Feston thì nói không chừng sẽ không có ngày hôm nay, nhưng Feston lại nhìn ra sự hối hận của hắn, “Cho dù sớm biết thì sao, chẳng có gì khác biệt so với hiện tại.”

Bọn họ từng kháng cự, nhưng cuối cùng cũng không thể chống đỡ được cảm giác ở trong lòng, cho dù sớm biết Feston là con của kẻ thù thì sao, chẳng lẽ hắn có thể giết Feston hay sao? Ngay từ đầu hắn cũng muốn lấy mạng của Feston nhưng cuối cùng thì sao?


Hắn dựa vào thân cây rồi ngẩng đầu lên, trong khu vườn yên lặng, cây cối lòa xòa trên mái ngói bệnh viện, “Nhưng cũng lạ, trong khoảnh khắc tôi muốn lập tức giết chết Christopher Kada, nhưng đó là khi tôi không nhận ra ông ấy là cha của anh, anh là con của ông ấy, hiện tại mới nghĩ đến.”

“Có phải tôi nên cám ơn hay không?” Feston nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ của Phong Triển Nặc, “Cậu thật lý trí, cậu không giận cá chém thớt, chúng ta đều biết chuyện đó không liên quan đến tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa từng muốn hại cậu.”

“Anh sẽ không hại tôi, nhưng lại bởi vì chuyện này mà cảm thấy áy náy.” Phong Triển Nặc nếm được mùi máu tươi còn lưu lại trong miệng, hắn hôn lên khóe miệng dính máu của Feston, “Nói không chừng tôi phải cám ơn ông ấy, Christopher Kada, nếu không có ông ấy thì sẽ không có tôi ngày hôm nay.”

Những lời này có bao nhiêu ý tứ đùa cợt, nhưng theo một góc độ khác mà nói thì cũng là sự thật, “Tôi quả thật phải cảm thấy áy náy, nhưng cậu đừng nghĩ vì vậy mà tôi không dám đối mặt với cậu.” Feston luôn xác định mục tiêu rõ ràng, “Tôi sẽ không bỏ dở nửa chừng, sẽ không buông cậu ra.”

Biết được là tập đoàn Kada làm, ngoại trừ Phong Triển Nặc thì tâm tình của Feston có lẽ càng phức tạp hơn, nhưng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào thì hiện tại cũng không thể tìm thấy bất cứ dấu vết ở trên mặt của hắn để minh chứng cho điều đó, hắn chỉ nhìn Phong Triển Nặc thật sâu.

Phong Triển Nặc cũng nhìn Feston, hắn lại có cảm giác như lúc trước, Feston muốn bắt hắn, chẳng qua trong đôi mắt như chim ưng kia lại có thêm một chút lo lắng.

Ngay khi bọn họ đang nhìn nhau thì hộ lý từ trong bệnh viện chạy ra, “Gia đình của Bob Collins có đây không?”

“Đâu rồi, chẳng phải là ở bên ngoài hay sao?” Cô ta nhìn xung quanh, nhất định có người thấy bọn họ đi ra, hiện tại là lúc để trở về, Bob là một vấn đề nan giải khác, Phong Triển Nặc không xác định bản thân mình nên đối mặt với Bob như thế nào.

Bob vẫn chưa giải phẫu xong, hóa ra hộ lý tìm người cũng không phải vì cuộc giải phẫu mà là vì có người muốn gặp bọn họ.

Greg đang đứng ở trước cửa, một chiếc limousine dừng ở trước mặt hắn, “Lên xe đi, bác muốn gặp hai anh.” Hắn nhìn thấy bọn họ, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng có hàm ý sâu xa, “Em nghĩ là hai người cũng rất muốn gặp bác.”

………..

P/S: tóm gọn thế này cho dễ hiểu nhé, ba của Phê bỏ tiền lập tổ chức sát thủ, đầu tư cho bạn Bạch quỷ, Bob là người đi tìm cô nhi về cho tổ chức của ba Phê và Bạch quỷ, giờ tổ chức bị Nặc hủy, ba của Phê cũng chẳng thiết gì nó nữa (sau cái chết của mẹ Phê), Bạch quỷ thì vẫn muốn lập lại tổ chức nên tìm đến ba Phê, ba Phê giao cho Greg xử lý và từ chối, bạn Bạch quỷ tức cho nên muốn xử Greg, còn Greg thì muốn Rắn mối giết Bob để bịt miệng vụ gia tộc Kada là người đầu tư vào tổ chức sát thủ (kiểu như rửa tiền, muốn rửa sạch thanh danh cho Kada).

Hình như ta càng giải thích thì càng loạn =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.