Xích Ái Sát Thủ

Chương 2: Lần đầu so đấu


Đọc truyện Xích Ái Sát Thủ – Chương 2: Lần đầu so đấu

Tóc bị xối ướt, cũng bởi vì vậy mà vẻ mặt càng thêm rõ ràng.

Feston Kada vĩnh viễn nhớ rõ nụ cười đã nhìn thấy khi đó, tựa như Phong Triển Nặc vĩnh viễn sẽ không quên cảm xúc trong lòng bàn tay lúc ấy, khi đó bọn họ đều không nhận ra lần gặp mặt trùng hợp này sẽ mang đến điềm xấu như thế nào cho tương lai của hai người

Nụ cười của Phong Triển Nặc càng lúc càng thâm thúy, “Thế nào?”

Bàn tay như kiềm sắt siết chặt xương cổ tay của Phong Triển Nắc một cách chuẩn xác, “Tôi không đàm phán điều kiện với tội phạm.”

Cú đấm đánh ngược lên hàm dưới, Feston nhanh chóng ngửa ra sau, tay phải của Phong Triển Nặc bị hắn bắt lấy nhân cơ hội giãy ra, tiếng bước chân chạy về phía Tây Nam của sân thượng, Feston lập tức đuổi theo, “Không ai có thể uy hiếp tôi, mặc kệ cậu là ai.”

“Hóa ra anh không sợ người khác biết chuyện mình là đồng tính.” Thật sự hiếm thấy, Phong Triển Nặc tiếp tục di chuyển, nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần thiết phải lưu lại, nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết người đàn ông này khác với đám cảnh sát bình thường.

Kada, cái họ này hình như đã nghe thấy ở đâu đó…

“Tôi đã thấy cậu.” Cách thùng nước bằng nhôm, họng súng nhắm ngay Phong Triển Nặc, Feston chậm rãi bước về phía hắn, “Giơ tay lên, đừng ép tôi phải nổ súng.”

Súng của Phong Triển Nặc vẫn còn ở dưới đất, muốn đi lấy là chuyện không có khả năng, hắn giơ tay lên, chậm rãi xoay người, “Được rồi, anh thắng.” Hắn cười một cách thản nhiên.

Feston bước đến gần, tay phải cầm súng, tay kia thì đi lấy cái còng treo trên thắt lưng, đối với những tội phạm khác thì hắn không cần phải cẩn thận như vậy, đúng lúc này một tia chớp đột nhiên xẹt qua, vang lên một tiếngầm, Phong Triển Nặc đột nhiên nhấc chân quét ngang, lúc này súng của Feston không dễ dàng rời tay như vậy.


Đưa tay đỡ đòn, nhanh chóng đánh trả, kỹ năng chiến đấu của hai người đều vượt quá người bình thường, hiển nhiên đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tốc độ và sức lực đều ngang nhau, Feston mặc dù có súng nhưng bởi vì khoảng cách quá gần nên không có không gian để sử dụng, Phong Triển Nặc không cho hắn thoát khỏi phạm vi công kích của mình vì không muốn cho hắn có thời gian dùng súng.

Trong tình huống như vậy thì dùng súng lại là một loại trói buộc, tốc độ công kích của đối phương quá nhanh, Feston biết suy tính của Phong Triển Nặc. Phong Triển Nặc vừa cười vừa tung một quyền về phía Feston, bọn họ có thắng có thua, xem như gặp được địch thủ, lúc này Feston bị hắn đấm một quyền nên phải lui ra sau.

Feston đang lợi dụng khoảng cách giữa bọn họ, Phong Triển Nặc biết không ổn, quả nhiên Feston vừa lui ra sau thì lập tức nâng súng lên.

Viên đạn mang theo lửa nóng xẹt qua cánh tay của Phong Triển Nặc, hắn cau mày, không ngờ đối phương lại khó chơi như thế, “Cơ thể phản ứng là theo bản năng, vậy mà anh có thể khống chế, xem như anh lợi hại.” Cánh tay phải đang chảy máu.

“Từ trước đến nay tôi luôn vui vẻ chấp nhận những lời khen ngợi của tội phạm.”

Còng tay lạnh như băng dừng trên cổ tay, Phong Triển Nặc liếc nhìn nó một cái, không hề có phản kháng, một đầu khác của nó được mắc vào lan can trên sân thượng, hắn trấn định mỉm cười, “Trước khi có chứng cứ thì tôi vẫn chưa phải tội phạm, trừ phi anh tận mắt thấy tôi giết người.”

Hắn đang thử Feston, Feston không nhìn thấy hắn giết người, sẽ không thể quả quyết hắn chính là hung thủ, hai người bọn họ đều biết chuyện này, nhưng Feston cũng rất xác định hung thủ giết Adam William chính là người ở trước mặt, “Đừng nóng vội, tôi sẽ nhanh chóng biết cậu là ai, hiện tại tôi bắt cậu với lý do tình nghi cậu phạm tội mưu sát.”

Nhặt khẩu súng ở dưới đất lên, nhìn thấy thi thể còn nằm ở bên cạnh, mưa xối loãng máu tươi, hắn lấy ra bộ đàm, “Gọi tổng cục, mục tiêu đã tử vong, bảo nhân viên đội giám định đến đây trong vòng năm phút.”

“Làm sao có thể? Sếp, năm phút đồng hồ? Ngay cả chúa cũng đến không kịp!” Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu sợ hãi của thành viên trong đội.

“Gần đây có một vụ án giết người vẫn đang điều tra vật chứng tại hiện trường, cách nơi này chỉ có một quảng trường, bảo bọn họ lái xe lại đây, năm phút đồng hồ là đủ rồi.” Giữa tiếng mưa gió ào ào, giọng điệu của Feston hoàn toàn quyết đoán.


Ngay cả các thành viên trong đội của hắn đang làm gì thì hắn cũng biết rõ ràng, thật sự không phải là người mà, các thành viên điều động chi viện ở tổng cục đều không còn lời nào để nói, bọn họ cùng lè lưỡi nhìn nhau, “Dạ, sếp!”

Nếu xử lý thi thể chậm trễ thì nước mưa sẽ xóa hết các manh mối ở phụ cận, mặc dù theo trực giác thì Feston cho rằng rất khó tìm ra chứng cứ hữu ích từ cái xác này, nhưng hắn vẫn đi đến phụ cận để tìm một cái bao rồi phủ lên thi thể, mưa rơi xuống tấm ni-lông trong suốt tạo ra những tiếng lách tách liên tục.

“Anh thì đứng ở nơi đó, còn tôi thì phải dầm mưa?” Tựa vào lan can, nhàn nhã như đang ngắm mưa, Phong Triển Nặc lắc lắc còng tay.

“Đương nhiên không, tôi sẽ đến bên cạnh cậu.” Đi về phía Phong Triển Nặc, Feston bắt đầu sờ soạng trên người của hắn, Phong Triển Nặc nhếch môi, “Tôi có thể tố cáo anh đang sàm sỡ hay không?”

“Tùy cậu.” Feston không tin Phong Triển Nặc chỉ là một sát thủ bình thường, sát thủ bình thường khi gặp phải cảnh này thì sẽ không bình tĩnh như vậy, xác định còng tay đã khóa chặt đối phương, hắn tiếp tục cẩn thận lục soát trên người của Phong Triển Nặc. fynnz.wordpress.com

Hắn tìm được một cây kim đan vòng, ngoài ra không còn thứ gì khác, “Đừng hy vọng xa vời là có thể thoát thân, rơi vào tay của tôi thì không có ai có thể trốn thoát.” Hắn giơ lên cây kim đan vòng có thể dùng để mở khóa ở trước mặt Phong Triển Nặc rồi ném xuống tòa nhà.

Khi Feston nói ra những lời này cũng không kiêu ngạo và đắc ý mà là hắn đang nói sự thật, cho nên hắn nói rất bình thường cũng không có uy hiếp, Phong Triển Nặc nhìn cây kim đan vòng biến mất khỏi tầm mắt, “Khi nhìn thấy ảnh chụp thì tôi đã biết anh khác với đám cảnh sát mà tôi thường gặp.”

“Cậu cũng không phải tội phạm bình thường.” Bên dưới mái tóc đen ẩm ướt, đôi mắt sắc bén càng thêm sáng ngời, tựa như con chim ưng đang cắn mồi.

“Cám ơn đã khen ngợi.” Phong Triển Nặc đối diện với Feston, hai người đứng trong mưa, gió trên sân thượng làm tà áo ướt đẫm bay phất phơ, bỗng nhiên một tiếng răng rắc vang lên.


Feston lập tức cảnh giác, nhưng cú đấm mang theo nước mưa đã đánh vào bên mặt, tầm mắt trở nên mơ hồ, khi hắn mở mắt ra thì Phong Triển Nặc đã đứng bên ngoài rào chắn mà phất tay đối với hắn, đương nhiên còng tay đã được mở ra.

Ánh mắt của Feston lập tức trầm xuống, hắn sờ vào túi tiền của mình, “Cậu cầm lấy chìa khóa của tôi.”

“Ngay khi anh đang giao dịch với tôi.” Phong Triển Nặc dường như không hề lo lắng Feston sẽ nổ súng bất cứ lúc nào, “Rất vui khi được làm quen với anh, đội trưởng Feston.”

Hắn dựa vào lan can rồi ngã ra sau, Feston lập tức xông lên, “Nơi này là tầng thứ mười tám!”

Người đang dựa vào lan can chậm rãi ngã xuống, khi ngã xuống thì bắt được một cái ba lô được treo dưới lan can, “Cám ơn đã quan tâm.” Nếu hắn biết Feston là ai, cũng biết đội đặc nhiệm của bọn họ ở trong này thì hắn làm sao lại không chuẩn bị trước?

Rơi vào giữa không trung, hắn thuần thục giật dây, trong ba lô lục đục một trận rồi bật ra một cái dù, Phong Triển Nặc điều chỉnh cái dù cho ngay ngắn, di chuyển về hướng Bắc giữa cơn cuồng phong, trong thời tiết này mà nhảy dù là một chuyện vô cùng mạo hiểm, nhưng so với trực tiếp nhảy lầu thì vẫn còn hy vọng có thể chạm đất an toàn.

Hắn ở giữa không trung mỉm cười nhìn Feston, thật sự là một nụ cười xảo quyệt, Feston dùng súng nhắm ngay Phong Triển Nặc, mây đen ở phương xa dần dần tán đi, ánh mặt trời lại bắt đầu lộ ra dưới tầng mây, cuối cùng hắn cũng không bấm cò.

Phong Triển Nặc biết không phải Feston không muốn nổ súng mà là vì ánh mặt trời buổi trưa gây trở ngại tầm mắt của hắn, làm cho hắn không thể nhắm bắn chuẩn xác.

Lấy ra một cặp mắt kính từ trong túi tiền, hắn ung dung đeo vào, khống chế được phương hướng, trong tầm mắt là thân ảnh của một người đàn ông đang đứng trên sân thượng, cho dù quá xa không nhìn rõ thì hắn vẫn có thể cảm giác được ánh mắt tràn ngập lực lượng của đối phương.

Ánh mắt kia rất sâu, chủ nhân của chúng nó quả nhiên không bình thường.

“Bob, để một phòng cho tôi.” Trước khi rơi xuống hắn còn tranh thủ rút điện thoại ra, sau cơn mưa hết thảy mọi người trú mưa ở phụ cận đều lần lượt xuống đường để tiếp tục cuộc hành trình của mình, hắn cởi ba lô rồi ném vào thùng rác ở một đường hẻm nhỏ, sau đó thản nhiên trà trộn vào đám người. fynnz.wordpress.com

Trên cánh tay có vết thương cho nên tốt nhất hắn nên tìm một chỗ để né tránh cảnh sát điều tra, tiện thể khi đi ngang qua tiệm bán hotdog thì cầm lấy hộp sốt cà chua để thoa lên miệng vết thương, cảm giác hơi khó chịu nhưng hương cà chua đặc quánh có thể lưu lại ấn tượng khắc sâu cho người ta.


“Nhớ kỹ sốt cà chua dù sao vẫn tốt hơn nhớ kỹ cái này.” Đến nơi, hắn chỉ vào mặt của mình, đứng trước bàn mà bày ra phần sốt cà chua được hắn thoa lên da, “Mùi vị cũng không tệ.”

Hắn liếm liếm ngón tay, loại động tác thô thiển này khi xuất hiện trên người của hắn lại không khiến người ta chán ghét, trên người ướt đẫm, tóc tai bù xù, có lẽ bởi vì là hắn cho nên bề ngoài cũng không tính là quá chật vật, ngược lại có một loại hấp dẫn rất độc đáo.

Hấp dẫn cái quái gì, tử thần thì khi nào cũng là tử thần, người đàn ông ước chừng hơn năm mươi tuổi đứng trước quầy lễ tân, được mọi người gọi là Bob, Bob không quên người thanh niên ở trước mặt hắn là ai, vì vậy liền lắc đầu, “Muốn gì thì cứ nói với tôi, nè, đây là chìa khóa của cậu.” Hắn vừa ném hạt đậu phộng vào trong miệng vừa đẩy chìa khóa có gắn thẻ phòng lên bàn.

“Cám ơn.” Phong Triển Nặc cầm lấy rồi đi lên lầu, phòng số 308, đi bằng thang bộ an toàn hơn thang máy, người đàn ông lớn tuổi tên Bob nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người khác thì mới kêu Phong Triển Nặc, “Vết thương của cậu thế nào?”

“Vẫn chưa thể chết được.” Không hề quay đầu lại, Phong Triển Nặc đi lên lầu hai, giọng điệu thản nhiên khiến người ta không thể tin tưởng hắn vừa mới giết một người, lại còn chạm trán với cả FBI.

Nghĩ đến FBI có thể sẽ phái người truy đuổi, trong đầu của Phong Triển Nặc liền hé ra một gương mặt, Feston Kada có một đôi mắt khiến người ta gặp qua là sẽ nhớ mãi, cái loại ánh mắt đó đặc biệt làm cho hắn có cảm giác nguy hiểm.

Trực giác của sát thủ rất sâu sắc, chỉ mười lăm phút sau thì có một người đàn ông xuất hiện trước mặt Bob, ở sau lưng hắn còn có hơn chục người, đều mặc đồng phục của FBI, trên ngực mặc áo chống đạn, cầm lấy một tờ giấy đặt trước mặt Bob, “Đây là lệnh lục soát.”

…………..

P/S: ờ, không nguy hiểm sao được, anh Phê lần đầu tiên gặp bạn Nặc là đã nhắm trúng đích rồi, xác định em là của anh rồi, nhưng em vẫn cáo già lắm, dễ gì để anh bắt được :>

À nói luôn, bạn Nặc có ko ít tình nhân, nhưng bạn chưa bao giờ làm thụ hết nhé, chỉ làm công thôi :>, với đàn ông hay đàn bà đều như thế, ngoại trừ khi gặp anh Phê thì bạn ấy mới chịu *ngoan ngoãn* xuống nước thôi. Cho nên…bạn ấy vẫn là xử nam =)).

Ta gọi là anh Phê vì quen mồm =)), thay vì là Fê thì cứ Phê cho dễ viết :>.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.