Đọc truyện Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 96
Bên vệ đường, ngoài xe của Ngô Trung với Lý Chí ra còn rất nhiều xe khác phải đỗ lại vì hết xăng. Trạm xăng duy nhất trên con đường này đã treo bảng tạm nghỉ, nhân viên trong trạm thông báo rằng trạm đã cạn sạch xăng dầu, lượng xăng dầu bổ sung đang trên đường tới, mong mọi người hãy bình tĩnh chờ đợi.
Nhưng Lý Chí và Ngô Trung không chờ được, người nhà Lý Chí đợi mãi vẫn chẳng thấy con trai cưng về đã sốt ruột lắm rồi, nhất là mẹ Lý Chí, bằng chứng là điện thoại Ngô Trung réo liên tục từ nãy đến giờ. Cuối cùng, nhờ người quen cộng thêm hai tiếng Ngô Trung khua môi múa mép, nhân viên trạm xăng cũng đồng ý bán cho hai người họ một can xăng.
Lý Chí lau mồ hôi giúp Ngô Trung, bọn họ đã bị kẹt ở đây gần bốn tiếng rồi.
Nhân viên dặn đi dặn lại, rằng hai người phải hết sức cẩn thận lái xe đến phía sau trạm xăng, tuyệt đối không được để người khác biết trong trạm vẫn còn xăng. Tâm lí những người chạy nạn ngoài kia hiện không ổn định, lỡ làm họ kích động thì nguy to.
Lý Chí nuốt nước bọt, gã thấy đám tài xế đã hạ hết cửa kính xuống, lăm lăm nhìn về phía này như hổ rình mồi. Ngô Trung bình tĩnh cho xe từ từ tiến đến vị trí đã định, xuống xe rồi mở nắp bình xăng ra. Một nhân viên cầm cái ấm nước lén lén lút lút đi về phía này, lợi dụng thân xe chắn tầm nhìn nhanh tay rót xăng vào bình.
Lý Chí siết chặt góc áo, nín thở quan sát động tĩnh bên kia, vô thức thúc giục, “Mau lên, mau lên, mau lên.”
Thời gian như ngừng trôi, mỗi giây đều căng thẳng đến nghẹt thở. Lý Chí phát hiện có người đi về phía này, ngực gã đánh thót một cái, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh.
Đúng lúc này, Ngô Trung trở về, đóng sầm cửa lại, khởi động xe phóng vút ra đường cao tốc. Mãi đến lúc trạm xăng chỉ còn là một chấm bé xíu, Lý Chí mới dám thở phào, quay sang ghế lái, Ngô Trung cuối cùng cũng dám trút hơi thở nhẹ nhõm.
Tuy từ đầu đến cuối Ngô Trung đều tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng có trời mới biết hồi nãy tim hắn đập nhanh cỡ nào, nếu bị phát hiện, nói không chừng không chỉ có trạm xăng bị liên lụy, bọn họ cũng có thể bị quần chúng lôi ra đánh chết. May mà thoát được, nhiêu đây xăng cũng đủ cho hai người chạy về thành phố G. Về việc mình nhờ quan hệ mới có được số xăng này, Ngô Trung cũng nửa đồng tình nửa lên án. Mà thôi, đó là do những người khác không có người quen, cùng lắm thì bọn họ chờ xe chở xăng đến bổ sung thôi, cũng đâu mất mát gì.
Bản chất của con người là ích kỷ, ở những thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này, bản thân mình là ưu tiên hàng đầu, lo thân xong rồi mới có sức đi lo cho người khác.
Tâm trạng rối bời làm Ngô Trung khó chịu muốn chết, Lý Chí bên cạnh cũng chẳng thoải mái gì cho cam. Với tình cảnh hiện giờ, nói gì cũng vô nghĩa, chỉ mong sao đại nạn chóng qua, mọi người có thể trở lại cuộc sống bình thường.
Hai người về đến nội thành, nhà Lý Chí với người nhà Ngô Trung đã hợp sức dựng mấy căn lều bên bờ sông, dù trước đó họ quyền cao chức trọng thế nào, khi địa chấn ập đến, họ cũng phải ngủ bờ ngủ bụi như những con người khác thôi.
Người thân của Lý Chí rất đông, thấy thằng quý tử nhà mình rốt cuộc cũng mò về, cô dì chú bác lập tức ùa ra vây quanh gã, líu ra líu ríu, ồn như một cái chợ chồm hỗm. Lý Trí bị tra tấn từ thể xác đến tinh thần, cuối cùng chịu không thấu, sáng hôm sau liền lấy cớ đi tìm bạn rồi chuồn thẳng. Ngô Trung cũng không ở lại được lâu, bởi vì cơ quan của hắn sắp tổ chức một chuyến cứu tế ở vùng sâu vùng xa, thế là hắn đi theo Lý Chí luôn.
Bôn ba suốt quãng đường dài, người Ngô Trung với Lý Chí đã bẩn không tả được. Lý Chí biết Ngô Trung sắp đi công tác, gã không thể để người của gã vác cái bộ dạng nhem nhuốc này ra gặp người ta được. Nhà thì không thể về được rồi, nhà tắm công cộng thì đã tạm nghỉ hết, nghĩ tới nghĩ lui, Lý Chí nhớ đến Phổ Thông.
“Hai người muốn tắm sao?” Phổ Thông sờ mũi, không biết có nước không, y với Hồng Kỳ cũng chưa thử nữa.
Hồng Kỳ lấy một cái thau đưa cho Lý Chí, “Qua bên WC nam mà tắm.” Giờ chỉ có nước lạnh, may mà đang mùa hè, tắm nước lạnh cũng chẳng sao.
Hồng Kỳ định lấy hai người kia làm chuột bạch, nếu có nước thì đợi họ tắm xong, hắn với Phổ Thông sẽ vào tắm luôn.
Lý Chí gật đầu, kéo Ngô Trung vào WC. Lúc đi hai người đã mang theo đồ để thay rồi, hẳn một bao to oạch. Phổ Thông tặc lưỡi, hai người này rõ ràng có âm mưu từ trước.
Nửa giờ sao, Lý Chí và Ngô Trung cả người khoan khoái từ WC nam bước ra, đầu tóc ướt nhẹp cũng chẳng buồn lau.
“Thoải mái muốn chết!” Lý Chí cảm thán, đoạn quay sang Hồng Kỳ, “Hai người không tắm hả?”
Hồng Kỳ nhờ hai người kia trông lều giúp, vào phòng lấy hai cái quần soóc để thay rồi vào WC cùng Phổ Thông.
Lúc hai người tắm xong, lều nhỏ trước đó đã bị hạ xuống, thay vào đó là một căn lều rộng rãi dư sức chứa bốn người.
“Gì đây?”
“Lều leo núi chuyên dụng đó.” Lý Chí ngồi trong lều vẫy vẫy hai người. Đến thăm bạn bè cũng không thể đi tay không được, sau khi bàn tính kỹ càng, Ngô Trung và Lý Chí quyết định chọn cái lều này.
“Lều cũ của hai người nát quá, bị dột tùm lum. Tạm thời hai người cứ ở cái lều này đi, đợi tình hình êm êm rồi thì hãy dọn về phòng.”
Cái lều này nhìn qua là biết ngay hàng cao cấp, đúng là thứ Phổ Thông và Hồng Kỳ cần lúc này. Thảm họa lần này có lẽ là cơ hội trời cho của một số người, ví dụ như chủ cửa hàng bán dụng cụ leo núi, loại hàng như lều vải thường ngày ế gần chết, giờ lại đắt như tôm tươi!