Đọc truyện Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 82
Sạp trái cây phía trước có rất đông các cô các bác đang tranh nhau hàng giảm giá. Vì không thể tìm được mục tiêu tốt hơn, Phổ Xuất Phát đành chọn nơi này để “làm ăn”.
Đúng lúc đó, dì Tần đi tới. Nãy giờ bận quan sát nhất cử nhất động của Phổ Xuất Phát nên Phổ Thông không quá để ý đến người phụ nữ mập mạp phúc hậu này, giờ nhìn lại, y mới phát hiện ra, dì ấy đeo trang sức đầy người, mỗi cổ tay mang hai chiếc vòng vàng, trên cổ cũng có một cái, lấp ló trong làn tóc là đôi bông tai đính đá đắt tiền, tổng thể từ trên xuống dưới trông không khác gì một kẻ giàu xổi. Hơn nữa, dì Tần không cất ví vào túi áo khoác hoặc đeo bên hông như những người khác, mà cầm trên tay, lại là loại ví không có dây, quả là miếng mồi béo bở đối với những gã có ý đồ xấu.
Nhưng mà, Phổ Thông vẫn hơi lo lắng cho sự an toàn của dì Tần, một khi Phổ Xuất Phát nổi máu tham, gì lão cũng dám làm.
“Yên tâm yên tâm, dì Tần lanh trí lắm.” Lý Chí cười đầy tự tin. Dì Tần đã làm việc cho nhà gã hơn mười năm, luận về thân phận hay kinh nghiệm sống, chẳng ai thích hợp cho vị trí này hơn dì ấy.
“Khỏi thối.” Trong lúc Phổ Thông và Lý Chí đang xì xào, bên phía sạp trái cây, dì Tần đã hào phóng trả một trăm đồng (~300 000 VND) chỉ để mua mấy trái quýt. Phổ Xuất Phát nhìn mà chảy nước miếng, trời còn thương lão, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà.
Dì Tần xách bọc quýt rời đi, vừa đi vừa ngâm nga giai điệu nào đó, đằng sau là Phổ Xuất Phát đang lén la lén lút theo dõi, phía xa xa, Phổ Thông và Lý Chí cũng lặng lẽ bám gót.
Tới một cái ngõ vắng người, Phổ Xuất Phát đột ngột lao đến giằng lấy cái ví cầm hớ hênh trong tay dì Tần. Với lòng tham không đáy, lão còn định cướp luôn trang sức cao cấp trên người dì ấy, nhưng chưa kịp ra tay thì đã dì Tần đã linh hoạt né được. Dì Tần nhảy ra sau kéo giãn khoảng cách với Phổ Xuất Phát, đoạn hét lớn, “Bớ người ta, ăn cướp!” Giọng dì Tần to chẳng kém gì một cái loa phóng thanh, người ở ngoài đường lớn nghe tiếng kêu liền nhìn về phía này. Phổ Xuất Phát thấy không ổn, lập tức mặc kệ đống trang sức, ôm ví tẩu thoát.
Đợi khi không còn thấy bóng dáng Phổ Xuất Phát nữa, Lý Chí mới hí hửng chạy đến vỗ vai dì Tần, “Được rồi, làm tốt lắm, dì nghỉ ngơi một chốc đi.”
Phổ Thông cũng đi tới, chân thành cúi đầu, “Cảm ơn dì nhiều lắm.”
Dì Tần nhí nhảnh đáp, “Nếu muốn cảm ơn thì mua cho tôi chai nước đi. La nãy giờ đau cổ họng quá.”
Phổ Thông nghe vậy liền ba chân bốn cẳng chạy vào tiệm tạp hóa gần đó mua nước. Lý Chí thấy Phổ Thông xem lời bông đùa của dì Tần là thật, liền ôm bụng cười đến chảy nước mắt.
Những bước tiếp theo rất đơn giản, trong ví Phổ Xuất Phát cướp được có gắn chip định vị, dù lão có chạy đến đâu, bọn họ cũng có thể dễ dàng tìm ra.
Sau khi báo cảnh sát, ba người dẫn theo vài đồng chí đến bắt Phổ Xuất Phát. Có dì Tần làm nhân chứng, lại thêm Lý Chí xúi giục Ngô Trung âm thầm gây bất lợi, Phổ Xuất Phát cầm chắc vé ăn cơm tù.
Lão phạm vào tội cướp đoạt tài sản, hình phạt theo quy định của pháp luật là tù có thời hạn từ ba năm đến mười năm. Nếu tổng giá trị số tài sản cướp được vượt quá hai ngàn, thời hạn tù sẽ tăng thêm sáu tháng, trên mức đó, cứ vượt một ngày rưỡi, thời hạn tù lại tăng thêm sáu tháng.
Vì số tiền trong ví của dì Tần là hai mươi ngàn đồng (~65 000 000 VND) nên Phổ Xuất Phát bị phán tám năm tù. Khi biết được chuyện này, Phổ Thông rất ngỡ ngàng, không ngờ vì giúp y và Hồng Kỳ, Lý Chí và dì Tần lại có thể làm đến như vậy. Lúc nghe y rối rít cảm ơn, dì Tần chỉ cười xòa, bảo là rút tạm tiền tiết kiệm ra xài thôi, xong việc lại bỏ vào mấy hồi.
Phổ Xuất Phát đi tù, người chịu trách nhiệm bồi thường dĩ nhiên là Phổ Thông.
“Ông hành tôi chưa đủ sao? Trong khi ông ở trong đó ăn ngon mặc ấm, ngoài này tôi phải làm chết đi sống lại để kiếm đủ tiền bồi thường cho người ta kia kìa!” Phổ Thông lạnh lùng nhìn Phổ Xuất Phát bị giam sau song sắt.
“Làm gì sồn sồn lên thế, tại tao xui thôi!” Phổ Xuất Phát nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao cảnh sát lại có thể tóm được lão nhanh như thế, chắc chắn là do mụ kia báo án rồi. Mẹ nó, sớm biết vậy, lão đã đấm chết tươi mụ ta rồi!
Bước ra khỏi nhà lao, Phổ Thông sung sướng nở nụ cười. Sau lần thăm tù này, Phổ Thông quyết định sẽ không xuất hiện thêm lần nào nữa, phần vì không muốn thấy cái mặt đáng ghét của Phổ Xuất Phát, phần để khiến Phổ Xuất Phát nghĩ rằng y thật sự đang bán mạng để bồi thường cho người bị hại.
Ngắm bầu trời trong vắt trên cao, thần kinh căng thẳng mấy ngày nay của Phổ Thông rốt cuộc cũng được thả lỏng, cuối cùng Phổ Xuất Phát cũng cuốn xéo khỏi cuộc đời y. Y có ngày hôm nay, phần lớn là nhờ sự giúp đỡ của Lý Chí. Ân tình lớn như vậy, làm sao y có thể hồi đáp đây?
“Tối nay đi ăn không? Dẫn Hồng Kỳ theo nữa.” Lý Chí thuật lại lời mời của Ngô Trung.
“Được.” Phổ Thông thoải mái đồng ý.
Trở về phòng nhỏ thân thương, Hồng Kỳ đã ngồi đợi Phổ Thông từ lâu.
“Nào, nghỉ một lát đi.” Hồng Kỳ ấn Phổ Thông xuống ghế rồi vội vàng chạy đi rót cho y cốc nước ấm, “Nước nè.”
Phổ Thông cười tủm tỉm nhìn Hồng Kỳ, đoạn nghiêng đầu uống luôn ly nước vẫn còn trên tay hắn.
“Sặc bây giờ.” Hồng Kỳ cưng chiều vỗ đầu Phổ Thông.
Hai người ngọt ngào một hồi, Phổ Thông chợt nhớ ra, mấy ngày nay vì bị Phổ Xuất Phát quấn chân nên y không thể đi thu thùng các tông, lão còn làm y phải giả bộ đi nhặt phế liệu, mệt gần chết. Nhớ đến lão già đó, lòng Phổ Thông lại ngập tràn hận thù.
Phổ Thông nói với Hồng Kỳ về bữa cơm tối nay với Lý Chí và Ngô Trung. Hồng Kỳ nghe xong thì cân nhắc một hồi, đem theo một ngàn đồng chắc cũng đủ nhỉ? Chậc, lần này nợ bọn họ ân tình, hắn cũng không nên mặt nặng mày nhẹ với Lý Chí nữa.
Ba giờ chiều, Hồng Kỳ bảo Phổ Thông, “Ra ngoài với anh đi.”
“Hả? Dạ.” Phổ Thông vươn vai, hình như lâu rồi y chưa đi dạo cùng Hồng Kỳ, khí trời hôm nay khá tốt, đi loanh quanh đâu đó hít thở không khí trong lành không phải là một ý kiến tồi.
Phổ Thông cứ tưởng hai đứa sẽ đến công viên, ai ngờ Hồng Kỳ lại lôi y vào cửa hàng điện thoại di động.
“Anh muốn mua điện thoại hở?”
“Mua hai cái, anh với em mỗi đứa một cái.”
“A? Không cần mua cho em, em đâu biết dùng thứ này.”
“Mua có một cái thì sao anh gọi cho em được?” Hồng Kỳ dở khóc dở cười, mục đích chính của việc sắm điện thoại là để tiện liên lạc với Phổ Thông.
Phổ Thông gãi đầu, “Hay là mua cho em cái rẻ nhất đi?” Y chạy long nhong ngoài đường cả ngày, Hồng Kỳ làm sao không lo lắng cho y được. Nếu mỗi người có một cái di động thì tiện hơn, có chuyện gì thì y có thể gọi báo ngay cho Hồng Kỳ để tránh làm hắn sốt ruột.
“Như vậy sao được.” Hồng Kỳ cười cười, đối với những nhu cầu thiết yếu, hắn không bao giờ ki bo. Để dành nhiều tiền để làm gì, chết có mang theo được đồng nào không?