Đọc truyện Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 8
Cơm nước xong xuôi, Phổ Thông tự giác đi rửa bát, còn Hồng Kỳ thì lau bàn. Một lát sau, Phổ Thông bưng chồng bát đũa đã được rửa sạch sẽ đi vào, để ngay ngắn trên bếp.
Hồng Kỳ không mở TV, ngồi xuống giường, sau đó lấy ra tám tờ tiền Phổ Thông đưa lúc sáng.
Lúc này Phổ Thông chợt nhớ ra gì đó, vội vàng móc ra thêm bốn tờ tiền nữa. Buổi chiều y không kiếm được bao nhiêu, bởi phần lớn phế liệu đều bị những người thu gom khác nhanh tay giành hết, có thể kiếm được nhiêu đó cũng coi như may mắn lắm rồi. Vậy là hôm nay, y kiếm được cả thảy mười hai đồng.
“Bây giờ chúng ta đã là bạn bè rồi, đừng hở chút là lại cảm ơn.” Hồng Kỳ nhìn dáng vẻ kia của Phổ Thông là biết y lại sắp nói lời khách sáo, hắn không thích như vậy nên cố tình chặn họng y trước.
“Tôi có ý này.” Hồng Kỳ cầm lấy số tiền buổi chiều Phổ Thông kiếm được, vuốt lại cho thẳng thớm, sắp xếp từ to đến nhỏ.
Phổ Thông lau bàn tay ướt nước vào quần, cười gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế nghe Hồng Kỳ nói, tiền kia đều là của hắn, hắn muốn làm gì mà chẳng được.
“Cậu vẫn chưa có chỗ ở phải không…”
“Không sao, tôi có thể tự xoay sở được.”
“Nghe tôi nói hết đã.” Hồng Kỳ biết tỏm Phổ Thông đang kiếm cớ, “Tạm thời cậu cứ ở lại chỗ tôi đi, được không? Có điều tôi sẽ tính phí đấy.”
Phổ Thông trợn tròn mắt, chỗ này tốt như thế, đến mơ y còn không dám nữa là.
“Sao? Chẳng lẽ chỗ này không tốt bằng chỗ cậu hay ngủ à…?”
“Không, không phải thế.” Phổ Thông sợ Hồng Kỳ hiểu lầm, vội giải thích.
“Vậy là cậu đồng ý ở lại?” Hồng Kỳ nhìn thẳng vào mắt Phổ Thông.
“Tôi, tôi… Ừm, tôi sợ tôi không trả nổi tiền thuê phòng…” Tiền Phổ Thông kiếm được một ngày ít vô cùng, ăn uống còn phải chắt bóp, mỗi tối có chỗ để trải tấm bạt nằm ngả lưng là tốt lắm rồi, nào dám mơ tưởng đến việc thuê phòng chứ.
Hồng Kỳ nhìn Phổ Thông sốt sắng, bật cười: “Tưởng gì. Tôi tính thế này, mỗi ngày cậu chỉ cần nộp năm hào tiền giường, tôi sẽ bao cậu ba bữa cơm.”
Phổ Thông nghe giá hời định gật đầu, nhưng chợt thấy không đúng, tiền giường năm hào thì khỏi bàn cãi, nhưng còn ba bữa cơm thì sao?
“Không được. Làm thế anh lỗ chết!”
“Đừng lo, tôi tính hết cả rồi.” Hồng Kỳ cười gian xảo, chỗ này cũng chẳng xa hoa gì, giờ còn đỡ, đến hè sẽ biết thế nào là địa ngục.
“Anh đừng tưởng tôi không biết giá thị trường. Anh thu như vậy là quá ít! Hay là, anh chỉ cung cấp bữa sáng thôi, được không?” Hai bữa còn lại y sẽ tự nghĩ cách.
Hồng Kỳ đặt tiền xuống bàn, kéo Phổ Thông lại giường ngồi.
“Đừng, quần tôi bẩn lắm.” Phổ Thông chống cự, y không muốn làm bẩn ga giường.
“Không sao, giường của một thằng đàn ông thì sạch sẽ gì cho cam.” Hồng Kỳ chọc y.
“Này, cậu cứ gọi tôi là Hồng ca cho nó thân thiết.” Hồng Kỳ nói, lại tiếp tục đề tài vừa rồi, “Cứ vậy đi, mỗi tháng hai trăm hào, cậu đừng bướng nữa, một người cũng là ăn, hai người cũng là ăn, khác gì nhau đâu.”
“Nhưng…”
“Cùng lắm lúc cậu rãnh rỗi thì qua đây giúp tôi một tay.”
“Giúp gì?” Phổ Thông vội vàng hỏi lại, những gì y làm được, y nhất định sẽ làm hết mình.
Hồng Kỳ vò đầu, hắn chỉ thuận miệng giúp Phổ Thông tìm cớ để y thôi bứt rứt trong lòng thôi, ai ngờ y lại nhiệt tình như thế.
“Thì… Giúp tôi trông WC, thu tiền gì gì đó. Nhiều lúc tôi muốn ra ngoài mua đồ mà cứ sợ ở đây không có người trông.”
“Được!” Phổ Thông nhanh chóng đáp ứng như sợ Hồng Kỳ sẽ đổi ý. Hồng Kỳ cười cười, vừa nãy còn do do dự dự, giờ lại tích cực như thế, đúng là trẻ nhỏ dễ dụ mà.
Hai người thương lượng thêm một lúc nữa, dưới sự thỉnh cầu của Phổ Thông, Hồng Kỳ đành bất đắc dĩ đồng ý quản lý tiền bạc giúp y.
“Có Hồng ca giữ tiền là tôi yên tâm rồi.” Y cười nói.
Hồng Kỳ dở khóc dở cười, mới quen biết có mấy ngày mà y đã dám đưa hết tiền cho người ta, ngây thơ đến thế là cùng.
“Sau này cậu chú ý một chút, đừng có hở cái là tin tưởng người khác vô điều kiện, coi chừng bị bán mà còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền đó.”
“Đừng lo, anh là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.” Phổ Thông cười khúc khích, y tin tưởng Hồng Kỳ như thế là vì hắn là người đầu tiên giúp đỡ y, cũng là người đầu tiên cho y bát mì có những hai quả trứng gà.
“Câu này cậu học trong ba cái phim truyền hình tình cảm lãng mạn gì gì đó phải không, sến chảy nước.” Hồng Kỳ huých nhẹ Phổ Thông, sau đó cầm remote mở kênh dự báo thời tiết.
Hồng Kỳ định sẽ đổi hết chăn với ga giường, một phần là do sắp tới có Phổ Thông dọn đến ở cùng, một phần là do sắp đến đầu hè rồi, dùng chăn mỏng vẫn tốt hơn.
Hai người đều là đàn ông, ở chung rất hòa thuận, không phải xấu hổ ngượng ngùng như các nữ sinh.
“Cậu biết dùng nồi cơm điện không? Sau này nếu tôi có việc bận, cậu cứ tự nấu cơm mà ăn. Nếu muốn đun nước thì dùng cái nồi này, nước sẽ nhanh sôi hơn một chút.” Hồng Kỳ giới thiệu sơ qua cho Phổ Thông.
“Ừm, ừm, đã hiểu.” Phổ Thông gật đầu, theo hướng dẫn của Hồng Kỳ đun một ấm nước cho hai người rửa mặt, mấy ngày nữa sẽ không cần nấu nước, cứ dùng nước ở ngoài, vừa mát mẻ vừa thuận tiện.