Đọc truyện Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 44
Vô số hạt mưa táp vào người Phổ Thông, rồi chảy dọc xuống đường theo nếp gấp của áo mưa. Phổ Thông cố ý thả chậm tốc độ, hưởng thụ không khí mát mẻ do trận mưa đem lại.
Trên đường vắng tanh, Phổ Thông đi một vòng, thu được ba cân báo cũ ở một tiểu khu. Y cẩn thận bọc kỹ đống phế liệu đó trong bao ni lông, tránh cho chúng bị ngấm nước rồi không bán được.
Lúc Phổ Thông đang đi thêm vòng nữa, một chủ tiệm nhìn thấy y, đánh tiếng chào hỏi: “Ối trời, mưa lớn thế mà cậu vẫn đi làm sao?”
“Ha ha, sợ thùng các tông của các anh không bán được nên tôi mới đi thu nè.” Sau khi được Hồng Kỳ chỉ bảo, miệng lưỡi Phổ Thông đã trơn tru hơn. Như Hồng Kỳ đã nói, để tạo dựng một mối quan hệ, ngoài sự thành thật, kỹ năng giao tiếp cũng là một trong những điều kiện quan trọng.
“Ha ha, vậy hả? Xem nào, trong này vẫn còn chút thùng các tông, để cho cậu hết đó.”
Phổ Thông mỉm cười gật đầu, lúc vào mới phát hiện, bên trong ngoài chủ tiệm ra thì vẫn còn ba, bốn chủ tiệm khác đang ngồi tán gẫu nữa.
“Này, bà đi thử cái WC mới mở ở phía Bắc chưa?” Một chủ tiệm khều bà bạn ngồi bên cạnh.
“Chưa đi, chỗ đó xa muốn chết. Với lại chỉ là một cái WC thôi, bà làm gì hào hứng thế?”
“Đó là do bà chưa vào thử thôi. Tôi nói nhé, chỗ đó nhìn sang lắm bà ạ.”
“Cao cấp vậy luôn à?”
“Chứ sao. Bồn rửa lót đá cẩm thạch, có vòi xịt, khăn với xà bông đầy đủ cả, có hoa khô trang trí, đặc biệt là không hôi gì hết, còn có mùi thơm nữa chứ.”
“Vậy là bà qua đó rồi hả?”
“Nói thừa. Nhưng phí WC hơi chát, đại tiện hay tiểu tiện đều đồng giá một đồng.”
“Tôi thấy chỗ Hồng Kỳ tuy điều kiện không bằng bên đó, nhưng cũng sạch sẽ lắm chớ bộ. Mắc gì phải chạy tuốt qua phía Bắc?”
Phổ Thông vừa buộc thùng các tông vừa nghe bọn họ nói chuyện. Lúc này có một chủ tiệm nhận ra y, “Phổ Thông đây mà, mưa gió thế này sao không ở nhà canh WC với Hồng Kỳ đi, chạy ra đây chi cho mệt vậy?”
“Cảm ơn đã quan tâm, anh tôi ở nhà lo được tất.” Phổ Thông cười cười.
“Chắc nãy giờ chúng tôi nói gì cậu nghe hết rồi phải không? Yên tâm đi, chúng tôi thấy chỗ kia hay hay nên mới đến xem thử, chứ sau này vẫn sẽ chiếu cố chuyện làm ăn của Hồng Kỳ mà.” Chị Lưu ngồi gần Phổ Thông nhất cười ha hả.
“Vậy thay mặt anh tôi, cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.” Phổ Thông chào tạm biệt rồi ôm đống thùng các tông ra ngoài, bỏ vào xe đẩy. Chợt y hơi tò mò về cái WC mới mở kia, bèn quyết định qua đó tìm hiểu.
WC ở phía Bắc lớn hơn so với chỗ Hồng Kỳ, ngói xám, tường vàng, đậm chất hiện đại, quan trọng nhất là rất sạch sẽ.
Phổ Thông không định đi vào, chỉ đứng bên ngoài lẳng lặng quan sát vài giây rồi nhanh chóng rời đi. Xung quanh trừ y ra thì chẳng có khách nào, không biết vì trời mưa hay là vì giá cao nữa.
Lúc đi ngang qua vài cửa hàng, Phổ Thông cũng nghe những người khác hoặc nhiều hoặc ít bàn tán về WC phía Bắc, sau đó họ sẽ so sánh một lượt WC trong khu vực, nếu xét về chất lượng lẫn giá cả, chỗ của Hồng Kỳ rất được nhiều người ưa chuộng.
Thật ra, những chủ tiệm ở đây không thiếu mấy đồng lẻ đi WC, nhưng sự so sánh thiệt hơn đã ăn sâu vào máu của họ, hơn nữa WC của Hồng Kỳ sạch sẽ, ông chủ lại biết cách đối nhân xử thế, chỗ của hắn được nhiều người chọn cũng không phải là điều khó hiểu.
Tính ra thì cái WC phía Bắc chỉ thua Hồng Kỳ ở chỗ là phí đắt hơn thôi, Phổ Thông chợt liên tưởng đến đoàn người Cục công thương và cái tội danh bọn họ đưa ra, không kiềm được bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Lắc đầu, Phổ Thông đẩy xe về hướng cơ sở thu mua phế liệu. Hôm nay mưa lớn, về sớm chừng nào hay chừng đó.