Xí Hoang Nghi Thượng

Chương 25


Đọc truyện Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 25

“Gì đây?” Hồng Kỳ nhìn chậu hoa trong lòng Phổ Thông.

“Quà sinh nhật của anh đó.” Phổ Thông cười, cẩn thận đặt chậu hoa lên cái bàn kê sát cửa sổ, mảng xanh duy nhất đó giúp căn phòng tăng thêm vài phần sinh khí.

Hồng Kỳ tò mò chạy lại ngắm, trông cũng đẹp ấy chứ.

“Hoa này mỗi ngày lại nở một đợt, rảnh rỗi anh nhớ tới nước cho nó nhé. Anh coi TV hoặc đọc sách khoảng nửa tiếng hãy quay sang ngắm nó một lát, tập trung quá không tốt cho mắt đâu.” Phổ Thông ân cần dặn dò, cất xẻng và túi phân bón vào ngăn kéo.

Hồng Kỳ cười híp mắt, “Đã hiểu.” Hắn không nói cảm ơn, hai người đã sống chung lâu như vậy, mấy lời khách sáo giờ cũng chẳng cần thiết nữa, nhưng thành ý của Phổ Thông, hắn nhận.

Hai người cùng nhau ra ngoài mua nguyên liệu nấu bữa trưa, Hồng Kỳ phụ trách việc chọn lựa, Phổ Thông lẽo đẽo theo sau xách đồ. Sau một vòng dạo quanh chợ thực phẩm, Hồng Kỳ đã chọn được rau, cà chua, diếp cả, vài quả dưa leo, và cả một miếng thịt ba chỉ tươi ngon nữa.

Lúc đi ngang qua khu thủy sản, Hồng Kỳ cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định mua thêm hai con cá trích. Hắn kiểm lại đồ, phát hiện mình lỡ mua nhiều quá, đống này ăn ba, bốn bữa vẫn còn thừa, bấy giờ mới hài lòng, kéo Phổ Thông trở về.

Trước tiên Hồng Kỳ thả cá vào chậu nước, tối sẽ thịt sau. Thịt ba chỉ cắt lấy một nửa, xào với rau diếp cá, sau đó làm thêm một đĩa rau trộn với rau luộc rưới nước sốt. Chủ yếu là một tay Hồng Kỳ nấu, Phổ Thông chỉ có việc rửa rau với nấu cơm thôi.


Loay hoay một hồi, người Hồng Kỳ đầm đìa mồ hôi. Phổ Thông thấy thế, lon ton chạy lại góc phòng bật quạt quay về phía hắn, “Mát chưa?”

Hồng Kỳ nhìn y, mỉm cười gật đầu. Hôm nay là sinh nhật hắn, tuy bận đầu tắt mặt tối nhưng hắn rất vui, đối với Hồng Kỳ, sự quan tâm của Phổ Thông là món quà quý nhất.

Trưa, rất ít khách đi WC, cái màn tự chế được hạ xuống cản bớt ánh nắng gay gắt, trong phòng quạt thổi vù vù, mùi thức ăn thơm nức mũi, Phổ Thông và Hồng Kỳ vừa ăn cơm vừa xem TV.

Ăn xong, Phổ Thông tự giác thực hiện nhiệm vụ rửa chén và lau dọn của mình. Hồng Kỳ ôm cái bụng no căng, rất muốn ngã xuống giường ngủ thẳng cẳng đến chiều, nhưng vừa ăn no đã đi nằm rất không tốt cho sức khỏe. Hắn cũng không phụ Phổ Thông, hiếm lắm Phổ Thông mới có cơ hội giúp hắn, dễ gì cho hắn nhúng tay vào.

Hồng Kỳ không có gì làm, bèn đi lại ngắm chậu hoa Phổ Thông mới mua về, cánh hoa xanh lam xòe hết cỡ, ra sức phô bày vẻ đáng yêu của mình. Phổ Thông nói hoa này có tác dụng tốt cho mắt, thật không ta?

Nhân lúc Phổ Thông đang cặm cụi rửa chén ở ngoài, Hồng Kỳ vét hết số chanh khô còn lại làm một ly nước chanh to oạch.

“Hồng ca, ngủ chút đi, ngoài kia nắng lắm.” Phổ Thông đặt chồng chén đũa được cọ rửa sạch bóng lên chạn bếp, lau mồ hồi, nói với Hồng Kỳ.

“Ngủ chung đi.” Hồng Kỳ ngoắc ngoắc Phổ Thông. Phổ Thông cũng không từ chối, chăm chú chỉnh lại hướng gió của quạt rồi trèo lên giường.

“Để quạt thổi một chỗ riết coi chừng bị cảm đó.” Hồng Kỳ nói với Phổ Thông.

“Ha ha.” Phổ Thông sờ sờ cánh tay mát lạnh của Hồng Kỳ, chỉ cần hắn được thoải mái, gì y cũng chịu.

Nắng nóng bị nhốt bên ngoài, Hồng Kỳ gối lên cánh tay Phổ Thông, chốc sau đã mơ mơ màng màng.

“Chiều nay cậu đừng đi làm, lâu lâu nghỉ một buổi đi, đừng tham công tiếc việc quá, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Phổ Thông cho rằng Hồng Kỳ muốn ở bên mình lâu hơn một chút, nên y gật đầu cái rụp, “Vâng”, hôm nay là sinh nhật Hồng Kỳ, hắn muốn gì Phổ Thông cũng sẽ chiều theo.

Bấy giờ Hồng Kỳ mới yên tâm chìm vào giấc ngủ, Phổ Thông vuốt ve tóc hắn, một lát sau cũng ngủ mất.


Một làn gió nhẹ thổi qua, màn cửa khẽ phất lên, lộ ra chậu Lam Tinh. Đóa hoa xanh lam được ánh Mặt Trời nâng niu, tựa như đang nghểnh cổ, nở một nụ cười rạng rỡ.

Lúc Phổ Thông tỉnh giấc, Hồng Kỳ không còn bên cạnh nữa. Nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ chiều.

Trong phòng chỉ có mình Phổ Thông, có lẽ Hồng Kỳ đã đi mua đồ rồi. Hôm nay ngủ ngon quá, hắn đi lúc nào y cũng chẳng hay.

Sắp hoàng hôn, hoa Lam Tinh đã rụng gần hết. Phổ Thông vươn vai một cái, đi lấy dụng cụ tranh thủ giúp Hồng Kỳ cọ WC.

Hồng Kỳ xách bọc đồ vừa mua về, thấy Phổ Thông đang hì hục quét tước, hắn cũng không nói gì, đi thẳng vào phòng.

Hồng Kỳ dậy trước Phổ Thông nửa tiếng, nhân lúc các cửa hàng còn chưa đóng cửa nhanh chân đi mua thêm chanh khô, cả rượu nữa. Hắn chưa uống rượu với Phổ Thông bao giờ.

Rượu mua về cũng không nhiều, chỉ có hai lon bia với bình rượu đế thôi. Hắn không dám chơi tới bến, một là do tửu lượng hắn thấp, hai là ngày mai Phổ Thông còn phải đi thu thùng các tông nữa.

Phổ Thông lau sàn, chà rửa gạch ốp tường bên WC nam xong, vội xách dụng cụ qua WC nữ làm tiếp. Lúc đi ngang qua phòng, thấy Hồng Kỳ đang đứng bên bếp làm cơm, y bất giác nở nụ cười, rồi lại vội vã làm cho xong công việc đang dở dang.

Xong việc, mồ hôi hai người đổ như suối, dính nhớp khó chịu muốn chết. Nên hai người lần lượt đi tắm, tắm sạch sẽ rồi mới ăn tối.


Lúc hai người ngồi vào bàn, bên ngoài đã tối đen, khu thương mại vắng bóng người.

“Nào, uống đi.” Hồng Kỳ đưa Phổ Thông một lon bia, hào hứng bảo.

Phổ Thông cười, trước đây y nghèo quá, thành ra nhậu nhẹt không phải là sở trường của y. Nhưng lon này là Hồng Kỳ mời, lẽ nào y có thể từ chối?

Đồ ăn tuy không nhiều, chỉ có hai món mặn một món canh, nhưng lại đong đầy sự ấm cúng.

“Hồng ca, hôm nay là sinh nhật anh. Tôi kính anh một lon, chúc anh sinh nhật vui vẻ!” Nói xong, Phổ Thông ngửa đầu tu ừng ực, nửa lon bia chui hết vào bụng y.

“Tốt!” Hồng Kỳ cao hứng cũng uống một hớp lớn, men rượu vẽ nên hai đám mây hồng hồng trên má hắn. Hai người trò chuyện câu được câu mất, cùng uống rượu, cùng gắp đồ ăn, cùng xem TV, căn phòng ngập tràn bầu không khí vui vẻ.

– ————

*Spoil chương sau: Say rượu loạn tính:))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.