Đọc truyện Xí Hoang Nghi Thượng – Chương 16
Cuối cùng Phổ Thông cũng chẳng cản nổi Hồng Kỳ, Hồng Kỳ nói làm gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, bướng bỉnh đến mức Phổ Thông phải đầu hàng.
“Vậy sáng giờ anh kiếm được bao nhiêu, đưa tôi xem nào?”
“Không thích!” Hồng Kỳ túm chặt cái bao, chạy vọt ra cửa, “Bữa tối nhờ cậu đó! Nấu gì ngon ngon chút!”, sau đó biến mất.
Phổ Thông đỡ trán, y biết đào đâu ra món ngon cho hắn bây giờ?
Giờ là ba giờ rưỡi chiều, nắng đã dịu bớt, nhiệt độ không còn cao như ban sáng nữa.
Hồng Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định sẽ đi một vòng khu thương mại xem thử, vì chỉ ở đó mới có những cửa hàng chuyên bán sỉ, thùng các tông, giấy gói đồ gì đó chắc sẽ nhiều hơn những chỗ khác, tốt hơn nhiều so với việc lang thang trên đường cái nhặt phế liệu.
Hồng Kỳ chủ yếu đi loanh quanh ở khu thực phẩm và tổng bộ chuyển phát ở phía Đông Nam, vì hắn từng nghe khách đi WC than phiền rằng hai khu đó thải ra nhiều rác quá.
“Tiểu Hồng đổi nghề rồi hả?” Một chủ tiệm khách quen của WC thấy Hồng Kỳ bèn cười chào hắn.
“Ha ha, đúng thế, chuyện làm ăn sau này nhờ anh chiếu cố nhé. À, anh có gì muốn vứt không, có thì cho tôi nha?” Hồng Kỳ cười đáp lại, nửa thật nửa đùa hỏi.
“Nếu cậu thật sự muốn đổi nghề, cứ yên tâm, tôi sẽ ủng hộ! Cậu có thu thùng các tông không?” Chủ tiệm kia cười hỏi Hồng Kỳ, gã không ngại bán cho Hồng Kỳ một cái ân tình, buôn bán phải có quan hệ tốt thì làm ăn mới phát đạt, đạo lý này bất cứ thương nhân nào cũng hiểu.
Hai mắt Hồng Kỳ sáng rỡ. Thu phế liệu với nhặt phế liệu là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nhặt phế liệu là phải đợi người ta vứt mới được nhặt, kiếm được rất ít, còn bị khinh thường, còn thu phế liệu thì kiếm được nhiều hơn, hơn nữa còn khá ổn định.
Các chủ tiệm thường có xu hướng bán phế liệu cho người quen, vì bán cho người lạ có quá nhiều rủi ro, không cẩn thận còn bị lừa. Hồng Kỳ vỗ đầu một cái, sao lúc trước hắn không nghĩ đến chuyện này nhỉ.
“Tất nhiên là có, cảm ơn anh, mai em tôi sẽ đến thu nhé!” Hồng Kỳ hào hứng trả lời.
Rất nhiều chủ tiệm có hảo cảm với Hồng Kỳ. Bởi vì bình thường Hồng Kỳ rất dễ tính, những lúc khách đi WC không có tiền lẻ hoặc quên mang tiền, hắn đều cười nói lần sau trả cũng được, thế nhưng sau đó hắn lại quên béng. Vì lẽ đó, lâu dần, người hay nợ tiền cũng thấy áy náy, giống như đã nợ Hồng Kỳ một món ân tình nho nhỏ.
Ân tình nhỏ cũng là ân tình, người Trung Quốc rất coi trọng ân tình, thế nên Hồng Kỳ đã vô tình tạo cơ hội cho Phổ Thông.
Sau một hồi hăng hái chạy khắp nửa khu thương mại, Hồng Kỳ thành công kéo được kha khá mối ngon nghẻ.
Tuy Phổ Thông cũng nhặt phế liệu ở khu này, nhưng y cứ lầm lầm lì lì, rất mờ nhạt trong mắt người khác, nhiều người cũng không biết y là anh em kết nghĩa của Hồng Kỳ, với lại y thường đến nơi khác kiếm, so ra thì thời gian xuất hiện ở khu thương mại không nhiều.
Lúc Hồng Kỳ đi ngang qua WC phía nam, một người phụ nữ mang theo một đứa nhỏ mặt mũi bẩn thỉu gọi hắn lại.
“Anh là người giữ WC bên kia hả?”
“Đúng rồi.” Hồng Kỳ không quen người này, cũng chẳng biết cô ta gọi mình lại làm gì.
“Ha ha, chúng ta là đồng nghiệp đấy!” Người phụ nữ kia cười với Hồng Kỳ.
“Vậy hả. Tôi có việc, đi trước nhé.” Nói rồi Hồng Kỳ vội vã rời đi.
“Rảnh nhớ qua đây chơi!” Cô ta nói vọng theo. Nhìn dáng vẻ thì người này chưa tới ba mươi, cũng biết ăn diện, nhưng phối đồ rất tùy tiện, nhìn tổng thể rất không thuận mắt.
Hồng Kỳ đi được một quãng rồi mà vẫn có cảm giác bị nhìn chòng chọc, sợ hãi vừa bước nhanh hơn vừa thầm nghĩ, dạo này sao lắm kẻ kỳ quái thế.
Quay qua quay lại đã sắp năm giờ rưỡi, Hồng Kỳ đi bán số phế liệu hôm nay nhặt được, kiếm được ba đồng năm hào, tuy không nhiều, nhưng hắn đã tạo được mấy mối thu thùng các tông, xem như cũng có thu hoạch.
“Mừng anh về nhà.” Phổ Thông đón Hồng Kỳ ở cửa, bữa tối vẫn là cháo đậu xanh, nhưng lần này y đã rút kinh nghiệm, đậu xanh vừa chín tới, vỏ ngoài tách ra để lộ phần ruột vàng ươm bên trong.
Thấy Hồng Kỳ cười tươi như hoa là Phổ Thông biết ngay chiều nay hắn làm ăn rất tốt rồi. Trong lúc ăn cơm, Phổ Thông kể chuyện xảy ra hồi chiều này với Hồng Kỳ.
Thì ra sau khi Hồng Kỳ đi không lâu, quản lý Văn đến đi WC. Phổ Thông không biết thân phận của gã, thấy gã đi WC xong mà không trả tiền bèn gọi gã lại.
“Cậu là ai? Hồng Kỳ đâu?” Ý gã là gã biết Hồng Kỳ, khôn hồn thì cho gã đi mau, nhưng cái đầu gỗ của Phổ Thông cứ ù lì không hiểu, kiên quyết bắt gã đưa ba hào. Quản lý Văn bó tay, bỏ tiền lại, hậm hực rời đi.
Hồng Kỳ bật cười, hắn vẫn không ưa được cái ngữ chuyên dùng đồ chùa kia, “Cậu làm tốt lắm, nhưng lần sau đừng căng vậy nhé.”
“Tại sao?” Phổ Thông thắc mắc.
Hồng Kỳ kể “sự tích” của đám quản lý ở khu thương mại này, Phổ Thông chợt hiểu.
“Phải làm sao bây giờ? Gã có làm khó dễ anh không?” Phổ Thông cuống lên, gã quản lý kia trông không giống người dễ trêu vào.