Bạn đang đọc Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ: Chương 03: Tam Đại Thiếu Gia
Chương 03: Tam đại thiếu gia
-WOW… Ba anh ấy đến rồi kìa, đẹp trai quá đi…
– Cái anh đi giữa là đẹp trai nhất.
– Không. Phải là anh đi bên trái cơ. Nhìn xem anh ấy đã đẹp trai lại còn sociu nữa.
– Cái anh đi bên phải kia cũng đẹp trai mà.
– Ba anh ấy anh nào cũng đẹp troai, cũng sociu hết. Yêu quá đi… moa…moa…
… Bla… bla….
Ngày nào đến trường bộ ba này cũng khiến cho nữ sinh ở trường phải thấp thỏm không yên, còn đám nam sinh thì thầm gato với nhan sắc của ba anh chàng này. Bọn nữ sinh thì quanh đi quẩn lại ai cũng nhìn họ với con mắt hình trái tim to đùng. Ba người họ là những thiếu gia của ba tập đoàn danh tiếng Vỹ Kiến, Cao Gia và Trịnh Gia. Gương mặt của tam đại thiếu gia này thì không chê vào đâu được, chuẩn không còn gì để chỉnh. Họ phải gọi là trắng không tỳ vết. Họ đi với nhau chỉ làm tô đậm thêm nét điển trai của mình.
– Này, hai thằng mày biết gì không? Quân con trai chủ tịch tập đoàn Trịnh Gia lên tiếng, tiện quay sang nháy mắt với đám nữ sinh đang ngồi ghế đá ( đang đi ở sân trường mà). Cậu lúc nào cũng vậy, luôn khiến cho đám nữ sinh ảo tưởng.
– Sao? Mày lại bị đứa nào bám đuôi àk? Hay thằng nào đánh ghen vì tội cướp bạn gái nó (bạn bè mà dìm nhau vậy đấy )? Tư Khanh- con trai chủ tịch tập đoàn Cao Gia nhìn mặt Quân trêu đùa. Cậu là một thiếu gia nhưng không bao giờ quá đề cao bản thân, kiêu ngạo mà rất nghiêm túc đôi khi lại rất thích trêu đùa.
-Hừ! Mặc Hiểu hừ lạnh. Anh là đại thiếu gia của tập đoàn đứng đầu nước- Vỹ Kiến. Đi kèm với khuôn mặt điển trai của anh là một vẻ lạnh lùng, cao ngạo và ngang tàng. Anh không hề biết cười hay trêu đùa một ai. Với anh những đứa nữ sinh quá dễ dãi chỉ khiến anh thêm khinh thường. Mặc Hiểu đưa ánh mắt hổ phách màu huyết của mình nhìn hai thằng bạn, cười nhếch môi rồi đi về phía hành lang lên lớp.
Hiện ba người vẫn là học sinh lớp 10 nên thường xuyên đến trường. Nhưng thực chất ba người chỉ đến cho có, để tránh những rắc rối của mọi người khi bắt ba anh phải đến công ty thực tập.
– Đánh ghen gì chứ. Mày nghĩ tao là ai mà mấy thằng ranh đó đánh được tao. Quân vỗ ngực tự sướng- Mà thôi không nói nữa, đi theo tao.
Nói xong cậu quay sang đi thẳng về phía căn tin trường. Tư Khanh và Mặc Hiểu thấy vậy, nhìn nhau rồi cũng đi theo phía sau Quân.
Vừa ngồi vào chỗ Vip (địa phận của ba người ) thì Quân móc trong túi cái Oppo, lướt lướt gì đó. Tư Khanh và Mặc Hiểu ngồi bên chau mày. Không lẽ nó bảo xuống đây chỉ để xem nó lướt điện thoại thôi àk. Không đợi Tư Khanh hay Mặc Hiể hỏi gì, Quân đã giơ con Oppo của cậu ra trước mặt hai người. Trong màn hình
là một cô gái với gương mặt xinh đẹp bị che đi bởi một phần tóc mái chém, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp rất bí ẩn, cuốn hút. Đôi mi cong tự nhiên để lộ rõ đôi mắt màu ngọc bích, bờ môi anh đào đỏ tươi quyến rũ tô điểm cho gương mặt trắng hồng kia. Trong phút chốc chỉ qua tấm hình, Quân, Mặc Hiểu và Tư Khanh lại
cảm thấy lâng lâng kì lạ, dường như có gì đó chạy qua người của ba anh. Mặc Hiểu và Tư Khanh sau khi lấy lại bình tĩnh tỏ vẻ không tin, cho rằng đây là ảnh mạng.
– Ảnh thật, người thật 100%. Quân ra điều giải đáp thắc mắc của hai thằng bạn.
– Hàng mới àk? Tư Khanh tiếp lời, cố tình trêu trọc.
– Hàng cái đầu mày đấy. Hôm qua tao nhìn thấy trên báo mạng tìm người thân. Tao cho người tìm hiểu thì được biết cô ta là Phương NHã Du- học sinh lớp 9- thcs M ^_^ . Quân vừa nói, mắt vừa sáng lên như vớ được vật quý hiếm.
– Lớp 9??? Khanh hét lên. Mới lớp 9 mà lại đẹp như vậy rồi sao. Mặc Hiểu chắc cũng sock không kém.
– Nhưng sao lại tìm gười thân??? Tư Khanh khó hiểu
– Cô ta bỏ nhà đi, không biết là đi đâu nên gia đình đăng báo tìm. Chắc cũng được phải một tuần rồi. Kể mà tao tìm được cô ta thì cô ta sẽ là của tao. Đẹp vậy mà…
QUân thở dài. Không cần cậu nói hết câu thì hai thằng bạn cũng hiểu sau … kia là gì. Hai thằng bây giờ chỉ biết ngồi nhìn Quân mà bó tay. Nhưng cũng phải công
nhận trông cô gái trong hình thực sự rất đẹp, rất cuốn hút. Đến một người không có cảm tình với con gái như Mặc Hiểu cũng phải điêu đứng thì đúng thật cô gái Nhã Du này không phải dạng vừa. Nhưng trong sâu đôi mắt màu ngọc bích ấy, Mặc Hiểu cảm nhận được có cái gì đó rất cô đơn, lạnh lẽo. Trong giây phút ấy, trong tim anh lại muốn bên cạnh bảo vệ cô (hơi điêu 😀 ).
Tiếng chuông vào lớp vang lên. Mặc Hiểu, Tư Khanh và Quân lại kéo nhau vào lớp để lại bao nhiêu ánh mắt tiếc nuối của đám vệ tinh ở trường.