Bạn đang đọc Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ: Chương 20: Phương Nhã Du Trở Về
Chương 20: Phương Nhã Du trở về
Ba cô gái bước xuống với bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người trong phi trường. Người đi bên trái mặc đầm suông cổ peter pen trắng đen phong cách, giày cao gót hở mũi, mái tóc xoăn đuôi được cột cao. Người bên phải thì mặc quần lửng bò kiểu dáng phong cách tới đầu gối để lộ đôi chân trắng ngần, áo voan kết hợp với đôi giày bánh mì mà cô yêu thích. Nhưng dường như cô gái đi ở giữa khiến cho nhiều người phải ngưỡng mộ hơn cả. Cô gái bận trên mình quần jean rách kiểu dáng đơn giản với đường rách ngẫu nhiên kết hợp với áo sơmi trắng nữ dài tay sơ vin làm nổi bật vòng eo thon quyến rũ. Đặc biệt đôi giày cao gót màu hồng phấn mà cô đi lại làm bật bàn chân trắng, dáng người ảnh khảnh nhưng rất chuẩn. Mái tóc gợn sóng được cẩn thận gim sang một bên để lại phần ít ở bên ngược lại, nhìn cô càng phong cách hơn. Đôi môi đỏ tươi, hồng phấn, cam nhạt kết hợp với đôi kính đen phong cách lại càng khiến gương mặt thanh tú, xinh đẹp của ba cô nổi bật hơn. Không phải nói ra ba cô gái đó chính là Nhã Du, Nga và Hân. Lấy hành lí xong ba cô đi ra xe mà công ty đã sắp xếp cho, đó là một con xe ferrari đỏ. Phát hiện ra điều gì đó Nhã Du đang đi bỗng khựng lại. Thấy vậy, Nga và Hân quay lại hỏi han:
– Sao vậy???
– Không sao! -Nhã Du mỉm cười để Nga và Hân yên tâm.
Đợi hai người kia đi khuất bóng, Nhã Du cười nửa miệng, quay người về phía bên trái phi trường vừa đi vừa nhìn về hướng một ai đó đôi mắt ngọc bích dán chặt vào dáng người ấy không nhỉnh đi dù nửa giây. Khi đã tiến đến gần người đó, cô nhếch miệng đi ngang qua phía sau. Mặc Hiểu bỗng cảm thấy lạ. Là cảm giác đó, cảm giác khi gặp người danh AF.
Ngay tắp lự anh quay lại phía sau như lên dây cót. Đập vào đôi mắt hổ phách anh là một cô gái mặc quần jean áo sơmi đang kéo vali đi về phía để xe. Đôi mắt hổ phách màu huyết của anh nhìn chằm chằm vào dáng người đó. Mặc Hiểu đang tính đuổi theo thì dòng người đột nhiên xuất hiện đi đi lại lại giữa khoảng cách của anh và cô gái kia làm chắn hết đường và tầm nhìn của anh. Và điều này khiến cô gái kia cảm thấy rất đắc ý.
Sau 1h đồng hồ không tìm thấy người, Mặc Hiểu và Tư Khanh hậm hực ra về. Mặc Hiểu lên con mui trần của mình tay nắm chặt volăng hậm hực tức giận. Lần đầu tiên anh muốn làm gì đó mà kết quả không như anh mong muốn (còn vụ tìm Nhã Du thì sao nhỉ >.