Đọc truyện Xấu Nữ Khuynh Thành – Chương 43: Cướp dâu
Cũng vào lúc đó,từ Hương Cư lâu có hai nữ tử đang tiến về phía Liễu phủ. Người đi trước bộ dạng cao ngạo lạnh lùng,lam y tuyệt đẹp nhẹ bay trong gió,mặt che bởi mu sa trắng làm người ta không khỏi tò mò về dung nhan của nàng. Người đi sau bộ dạng có chút cung kính nhưng cũng không che nổi vẻ lạnh nhạt,hoàng y lộng lẫy thu hút ánh nhìn của ngoại nhân,khuôn mặt xinh đẹp làm nhân không nhịn được mà thèm thuồng.
Hai cái thu hút nữ tử này,không ai khác chính là Trương Lam Nguyệt và Quách Lan
Quách Lan liếc xéo những kẻ trưng cái bộ mặt thèm thuồng về phía nàng và chủ tử,khinh thường hừ lạnh. Tầm như bọn họ mà dám hão huyền mơ tưởng chạm vào chủ tử của nàng. Thật không biết nhìn lại chính mình! Mà Trương Lam Nguyệt thì hoang toàn không đem mấy kẻ như vậy vào mắt,vẫn ung dung ngẩng cao đầu bước về phía Liễu phủ.
Liễu phủ,quản gia nghênh đón đã chờ sẵn ở cửa,thấy Quách Lan đi gần tới liền mặt mày hớn hở,cung kính:
“Quách mama hảo”
Quách Lan mặt ngoài tươi cười,cũng chắp tay hành lễ:
“Quản gia đại nhân hảo. Lâu hôm nay có chuyện,tiểu nhân đích thân giải quyết nên đã đến muộn. Mong ngài thứ lỗi”
Liễu gia quản gia thấy Quách Lan đối với mình cung kính liền tưởng nàng sợ uy danh Liễu gia,kiêu ngạo hừ một tiếng:
“Quách mama xin đừng bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt đó”
Liễu quản gia nói xong,mới chú ý đến Trương Lam Nguyệt như cũ đứng im không động đậy,liền tò mò:
“Phải chăng,vị đây là?”
“Nha,vị đây là chủ tử của chúng tôi,cũng là chủ tử Hương Cư lâu. Nhưng,nàng không thích ngoại nhân thấy được gương mặt mình nên phải che mu sa. Thật có lỗi quá!”
Quách Lan thay Trương Lam Nguyệt trả lời,mà Liễu quản gia nghe vậy,liền minh bạch. 4 năm trước,chủ tử Hương Cư lâu trước tấu một khúc Giác Ngộ,sau để lộ dung mạo tuyệt diễu,trong một đêm làm Hương Cư lâu rạng danh,ai nấy đều biết. Hơn nữa,nghe đồn nàng còn là nữ nhi của phu thê đại hiệp Trương Tử Kỳ và Bạch Miên Miên,một thời từng uy chấn thiên hạ,võ công tuyệt diễm làm nhân đỏ mắt ghen tị. Hiện tại Liễu gia được một vị như vậy đại nhân đích thân hỏi thăm,thực có phúc. Nghĩ vậy,Liễu quản gia liền bày ra bộ mặt chân chó nịnh hót,đưa hai người Trương Lam Nguyệt vào đại sảnh dự lễ.
—————————————————————————————————————————————————————————————————————————————–
Kiệu hoa đưa dâu cuối cùng về tới Liễu gia,thập Liễu công tử vội vàng giục Thượng Quan Lâm Vân xuống kiệu,định đưa nàng vào động phòng hoa chúc thì nghe lời khuyên can của bà mối:
“Thập Liễu công tử chớ nóng vội,cần phải bái đường thành thân trước đã”
“Lắm chuyện,ta muốn động phòng luôn”
Thập Liễu công tử hừ hừ làm bộ khó chịu,vương tay định bế Thượng Quan Lâm Vân thì bị nàng ta nhỏ giọng ngăn cản:
“Quân phu,chúng ta hãy cùng bái đường thành thân,uống rượu giao bối trước đã,rồi mới động phòng hoa chúc cũng không muộn”
Không thể không cảm thán,Thượng Quan Lâm Vân thực giống Triệu thị,đến cái giọng nũng nịu cũng giống,làm cho thập Liễu công tử vốn ham nữ sắc mềm nhũn cả người,liền gật đầu chiều lòng mĩ nhân,cho bà mối dắt nàng ta đến lễ đường.
Trong lễ đường tràn ngập một màu đỏ rực,Liễu gia chủ ngồi trên vị trí chủ toạ,khuôn mặt không kìm nổi vui mừng,Liễu phu nhân bên cạnh cũng là mặt mày nở hoa,nhìn về phía trước trông ngóng. Hai bên cạnh mọi người đều nín thở chờ mong,chỉ có Trương Lam Nguyệt và Quách Lan vẫn giữ nguyên bộ dạng thản nhiên như không. “Két”-Một tiếng cánh cửa bật mở,thập Liễu công tử thân mình tròn trịa,khuôn mặt ngấn mỡ cười dâm dãng bước vào;thao sau đó là bà mối đang dắt tay Thượng Quan Lâm Vân đỏ rực giá y. Bà mối theo nghi thức trao Thượng Quan Lâm Vân lại cho thập Liễu công tử,bắt đầu bái đường.
“Nhất bái thiên địa”
Cả hai cùng quay mặt về phía cửa,dập đầu lạy
“Nhị bái cao đường”
Song quay lại phía gia chủ gia mẫu,lạy
“Phu thê giao bái”
Thập Liễu công tử ánh mắt dâm đãng lần này đã bắt gập Quách Lan xinh đẹp dung mạo,ánh mắt nhìn chằm chằm nàng không rời,nhưng vẫn thực hiện bái lạy
“Kết làm phu thê”
Tiếng đọc vừa dứt,thập Liêu công tử cầm tay Thượng Quan Lâm Vân,định dắt nàng vào động phòng hoa chúc thì “vụt” một tiếng,đột nhiên một thanh kiếm xuất hiện cản bước chân hắn. Quách Lan thì thầ vào tai Trương Lam Nguyệt:
“Lễ vật của chúng ta đến rồi”
Toàn bộ người có mặt tại đây nhìn thanh kiếm sắc bén đang cắm vào giá y của thập Liễu công tử,đều hít một ngụm khí lạnh,trong lòng kinh sợ. Đột nhiên từ đâu xuất hiện một cái nam tử,giật lấy Thượng Quan Lâm Vân từ thập Liễu công tử:
“Vân nhi,chúng ta đi thôi”
Mà thượng Quan Lâm Vân trước đã tháo xuống khăn hỉ,nhìn một màn này liền kinh ngạc cùng khiếp sợ:
“Ngươi,ngươi là ai? Sao lại nắm tay bổn tiểu thư?”
“Vân nhi,chẳng lẽ nàng đã quên rồi hay sao?”
Nam nhân vừa rồi chạy vào nhìn Thượng Quan Lâm Vân vẻ mặt buồn bã,uỷ khuất cùng chua sót,nói một câu làm toàn bộ nhân có mặt sửng sốt:
“Chúng ta đã từng hẹn nhau dưới ánh trăng đêm thất tịch,sẽ mãi mãi bên nhau,trọn đời trọn kiếp kia mà. Sau giờ nàng nỡ lòng giũ bỏ hết tất thẩy.”
Nhân có mặt hết tất cả sửng sốt,ánh mắt xem thường hướng về phía Thượng Quan Lâm Vân đang ngây ngốc không hiểu sự tình gì cả.