Đọc truyện Xấu Nữ Khuynh Thành – Chương 32: Sự thật năm đó
Cũng vào đêm ấy,nhưng tại một nơi khác,Trương Lam Nguyệt một thân hắc y kiêu hãnh đứng trước vách núi,mặc cho gió thổi làm rối loạn tóc,đôi bàn tay nhỏ vẫn mân mê tấm lệnh bài có khắc hai chữ tinh xảo “Hoa sơn”. Một khắc sau,bên cạnh nàng xuất hiện thêm một thân ảnh hắc y khác,người đó nhìn nàng tựa tiếu phi tiếu,hỏi:”Đồ đệ của ta cuối cùng cũng biết thắc mắc sao?”
Hắc y nhân này,không ai khác ngoài Triệu Nhược Phong (có bạn nào quên vị sư phụ đáng kính của Nguyệt tỉ không?”
Trương Lam Nguyệt quỳ gối hành lễ với Triệu Nhược Phong,thấy nàng buôn lời trêu ghẹo liền không do dự đáp lại:
“Sư phụ,đồ đệ đâu phải thần tiên mà không biết thắc mắc.”
“Thôi được rồi,ngươi không phải thần tiên,ngươi cũng biết thắc mắc được chưa. Vậy thân ái đồ đệ của ta thắc mắc điều gì?”
Triệu Nhược Phong xua xua tay biểu hiện như không để ý,Trương Lam Nguyệt cũng nhắc đến nữa,trực tiếp đi vào vấn đề:
“Sư phụ,người là trưởng môn phái ta,thủ hạ chắc sẽ nhiều,người có thể giúp ta tìm hiểu về một người tên Bạch Miên Miên được chứ?”
Triệu Nhược Phong vừa nghe nhắc đến Bạch Miên Miên,khuôn mặt vốn tươi cười nháy mắt cứng đờ,lắp bắp hỏi:
“Lam Nguyệt,ngươi,ngươi làm sao muốn biết,Bạch Miên Miên?”
Trương Lam Nguyệt khó hiểu nhìn Triệu Nhược Phong,đang định mở miệng đã bị Triệu Nhược Phong cướp lời:
“Bạch Miên Miên năm xưa là nữ hiệp nổi tiếng nhất tứ quốc,được hàng ngàn người biết đến nhưng 14 năm trước,nàng đã mất tích trong một trận hoả hoạn,từ đó không còn ai nhắc đến nàng nữa. Ngươi thế nào lại muốn biết về nàng?”
Trương Lam Nguyệt trợn tròn mắt,kinh hãi trước câu nói của Triệu Nhược Phong một hồi rồi mới bật ra câu trả lời:
“Nàng là,mẫu thân đồ đệ.”
Triệu Nhượ Phong nghe nói,khuôn mặt kích động bỗng chốc cứng lại,lắc lắc đầu,nói chắc chắn một câu như đinh đống cột:
“Không thể nào. Lam Nguyệt,sư phụ nghĩ có lẽ nhưng lầm rồi.”
“Tại sao?”
Triệu Nhược Phong hít sâu vào một hơi:
“Bởi vì phu quân Bạch Miên Miên,không phải Thượng Quan Lâm Thiên của ngươi phụ thân. Người ấy,kẻ được cả võ lâm bấy giờ nhất tề tôn thờ làm minh chủ võ lâm-Trương Tử Kỳ.”
Lần này đến lượt Trương Lam Nguyệt sửng sốt,cả người run rẩy,lắp bắp mãi không nói ra được một chữ. Triệu Nhược Phong lại tiếp tục:
“Trương Tử Kỳ và Bạch Miên Miên,lần đầu tiên gặp mặt đã nhất kiến chung tình,sau một thời gian liền quyết định kết làm phu thê. Thế nhưng 14 năm trước,ngôi nhà hai người gặp phải một trận hoả hoạn,bị thiêu rụi trong chớp mắt. Xác của họ cũng được tìm thấy trong đấy. Vậy nên Lam Nguyệt,ngươi tuyệt đối không phải nữ nhi của Bạch Miên Miên.”
Trương Lam Nguyệt nghe nói,bộ não nhanh chóng tiêu hoá hết đám thôn tin vừa rồi nhưng càng tiêu hoá lại càng nhiều thêm thắc mắc. Nếu Bạch Miên Miên năm xưa thực đã chết,vậy những kỷ vật của Bạch di nương là sao? Một thứ đan dược có thể làm cho mạch tượng giảm xuống đến mức thấp nhất,những cuốn sách về khinh công,luật âm công,bí kíp âm công cơ nhiên có thể ở chỗ một nữ tử xuất thân điền viên sao? Hơn nữa nếu năm đó Bạch Miên Miên thực đã chết,vậy sao Khúc Nhan Hạo còn đinh ninh nàng(Trương Lam Nguyệt) là nữ nhi của nàng(Bạch Miên Miên)?
Rốt cuộc mấy cái thứ hỗn độn này là như thế nào?
Bộ não nhạy bén sâu chuỗi lại tất cả các sự việc,đột nhiên một kết luận phi thường xuất hiện trong đầu nàng. Nghe có vẻ rất phi lí như nếu Bạch di nương và Bạch Miên Miên là cùng một người thì chỉ có nó hợp lý thôi. Giờ còn lại là băng chứng.
Nghĩ đến đây,Trương Lam Nguyệt quay qua Triệu Nhược Phong bắt đầu kiểm chứng:
“Sư phụ,Bạch Miên Miên năm xưa có phải hành tẩu bằng âm công không?”
“Quả là như vậy.”
“Nàng có phải có một loại đan dược có thể hạ thấp mạch tượng xuống đến mức giống hệt như sắp chết không?”
“Đúng là có.”
“Vậy những người năm đó cùng Trương Tử Kỳ tranh giành Bạch Miên Miên có những ai? Sư phụ người có thể kể tên được không? Tất cả những người đó.”
Triệu Nhược Phong im lặng một hồi,tay xoa cằm như đang suy nghĩ rồi trả lời:
“Nha,Bạch Miên Miên năm đó khuynh quốc khuynh thành,hành hiệp trượng nghĩa,được rất nhiều người thầm thương trộm nhớ,nhưng nếu nói cùng Trương Tư Kỳ tranh giành,hết thảy chỉ hai người xứng đáng. Thứ nhất là quân vươg Thiên Tang quốc hiện tại,kẻ năm xưa muốn dùng cả giang sơn để đổi lấy giai nhân-Khúc Nhan Hạo. Người còn lại,cũng là thân phụ của ngươi,năm đó điên cuồng theo đuổi Bạch Miên Miên mà không màng đến bất cứ gì khác-Thượng Quan Lâm Thiên.”
Nghe nhắc đến Thượng Quan Lâm Thiên,Trương Lam Nguyệt 10 phần đã chắc đến 8 phần với kết luận của mình. Ngẩng đầu nhìn Triệu Nhược Phong,khuôn mặt bị che bởi mu sa tựa tiếu phi tiếu,nói:
“Sư phụ,người hãy thử nhìn kĩ xem,đồ nhi giống ai?”
Nói xong,tay nhỏ liền động,khẽ vạch xuống mu sa che mặt. Khuôn mặt nàng hiẹn ra,vừa đúng lúc trăng bị mây che phủ một nửa,chỉ có nửa còn lại mông lung,phản chiếu vài phân dung nhan nàng nhưng những người luyện võ như Triệu Nhược Phong,thị lực vốn tốt hơn bình thường rất nhiều nên cho dù chỉ là chút tia sáng nàng cũng thể thấy rõ. Khoảng khắc ấy,Triệu Nhược Phong chỉ há hốc miệng không nói được chữ nãy,sâu trong đáy mắt hiện len một hình ảnh khác. Khuôn mặt ấy,chỉ có 3 phần tương tự. Khí chất ấy,lại làm thập phần giống nhau. Dáng người ấy,chỉ có một người trong mắt của nàng có thể có.
Bạch tỉ tỉ,của ta. Đúng thật là người rồi tỉ tỉ
Triệu Nhược Phong cảm tưởng khoé mắt mình hơi ướt,vội đưa tay lên quệt đi những giọt nước mắt đang trực trào,giọng khản đặc:
“Lam Nguyệt,ngươi thật là nữ nhi của Bạch tỉ tỉ,thật là nữ nhi của Bạch tỉ tỉ rồi.”
Dừng một chút,khuôn mặt Triệu Nhược Phong ánh lên đầy sung sướng,hỏi:
“Nếu ngươi là nữ nhi cua Bạch tỉ tỉ,vậy là năm xưa tỉ ấy đã không chết có đúng không? Hiện tại tỉ ấy đang ở đâu? Mau,mau dẫn ta đến đó.”
Trương Lam Nguyệt do dự nhìn Triệu Nhược Phong,mắt phượng thoáng xẹt qua một tia bất đắc dĩ:
“Sư phụ,người hãy nghe ta nói,mặc dù việc này nghe có vẻ hơn bất ngờ chút nhưng trong tình trạng này,nó là hợp lí nhất.”
Hít vào một hơi thật sâu,theo dõi biểu cảm đang dần biến hoá trên khuôn mặt của mình sư phụ,nàng nói:
“Năm đó,trong ngôi nhà bị hoả hoạn,phát hiện hai cái xác bị cháy đen. Cái xác thư nhất,rất nhiều khả năng là của phụ thân đồ nhi,còn cái xác thứ hai,lại không phải của mẫu thân.”
“Sư phụ,chắc người cũng nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ? Khi ấy,chắc người cũng biết đồ nhi là xấu nữ Thượng Quan gia phải không?”
“Đồ nhi nghĩ,rất có thể năm đó Thượng Quan Lâm Thiên đã ám toàn phụ thân,rồi tìm cách bắt cóc mẫu thân,phóng hoả ngôi nhà để qua mắt kẻ khác. Sau đó,hắn mang mẫu thân về Thượng Quan gia,dịch dung khuôn mặt của nàng và đưa nàng lên làm di nương. Mẫu thân rất có thể khi đó đang mang thai đồ nhi,lại không chịu nổi cái chết của phụ thân,liền như vậy ngây ngốc trong Thượng Quan gia. Triệu Diệp Dung cảm thấy mẫu thân rất chói mắt,liền tìm cái hạ độc nàng,nàng dù biết nhưng trên đời đã không còn gì luyến tiếc,vẫn tình nguyện để chính minh trúng độc.”
“Cuối cùng,sau nhiều đêm bị độc hành hạ,người đã hạ quyết tâm sinh hạ đồ nhi rồi qua đời.”
Triệu Nhược Phong há hốc miệng sửng sốt nghe Trương Lam Nguyệt nói,muốn lên tiếng phản bác nhưng không biết phải nói gì,cuối cùng chỉ thốt ra được một câu:
“Lam Nguyệt,ngươi nói là thật? Vậy nghĩa là,Bạch tỉ tỉ,chết rồi sao?”
Trương Lam Nguyệt không biết làm gì khác ngoài gật đầu,Triệu Nhược Phong cảm thấy như trời đất sụp đổ,nàng khuỵ xuống,lắc lắc đầu giống như không thể chấp nhận được sự việc. Cuối cùng,cố gắng không thể chống chọi lại với sự ám ảnh,nàng ngẩng đầu,trong mắt đằng đằng sát khí,chuỷ thủ trong tay loé sáng,hướng Trương Lam Nguyệt nói:
“Lam Nguyệt,ngươi mau,dẫn ta đến chỗ Thượng Quan Lâm Thiên và Triệu Diệp Dung. Ta phải tự tay kết thúc hai kẻ đó,trả thù cho Bạch tỉ tỉ và Trương ca ca.”
Trương Lam Nguyệt nhìn Triệu Nhược Phong như vậy,lam mâu xẹt qua một tia thở dài,cầm lấy tay nàng (Triệu Nhược Phong) nói:
“Sư phụ,ngũ mã phanh thây là hình phạt quá nhẹ nhàng rồi đấy. Nếu muốn trả thù,chúng ta phải tìm cách nào đó hay hay hơn chút chứ.”
Triệu Nhược Phong động tác đình chệ,đảo mắt nghi ngờ về phía Trương Lam Nguyệt,bị câu nói tiếp theo của nàng làm cho thanh tỉnh:
“Sư phụ,đối với chúng ta kẻ thù,ngũ mã phanh thây là hình phạt nhẹ nhàng nhất,ngay cả lăng trì cũng chưa phải là gì. Nếu muốn trả thù,đồ nhi suy tính,chúng ta phải cho bọn chúng thân bại danh liệt,cho chúng biết thế nào là nhục nhã,đau đớn,cho dù có chết cũng không xong mới đúng chứ.”
Triệu Nhược Phong kinh ngạc không nhịn được nhíu mày,đánh giá Trương Lam Nguyệt một lần nữa,trong lòng thầm nhắc nhở chính mình phải nói với trưởng lão trong Hoa Sơn ngăn chặn tin đồn thất thiệt về việc nàng (Triệu Nhược Phong) thu một dã đồ nhi ở ngoài,nếu chưa muốn Hoa Sơn bị nàng (Trương Lam Nguyệt) làm cho sụp đổ. Nha,lạc đề rồi!
“Vậy ngươi có ý kiến gì không?”
“Đồ nhi tất đã nghĩ về việc đó,bất quá với thực lực hiện tại,e là việc này gần như không thể. Vì vậy sư phụ,chúng ta đành uỷ khuất cho hai kẻ đó sống thêm chút nữa vậy.”
Triệu Nhược Phong suy tính một hồi,thấy những lời Trương Lam Nguyệt có vẻ đúng nên cũng gật đầu đồng ý,tuy trong lòng chấp chứa khó chịu nhưng vẫn uỷ khuất xoay người hướng Hoa Sơn phía trở về. Trương Lam Nguyệt nhìn theo bóng lưng Triệu Nhược Phong,trong lòng tựa tiếu phi tiếu rồi cũng không chậm trễ,nhanh chóng ly khai nơi này mà trở về Thượng Quan gia,chuẩn bị cho một cuộc phong vân nhỏ sắp diễn ra.