Xấu Nữ Khuynh Thành

Chương 27: Hương Cư lâu khai trương. Giác ngộ khúc (1)


Đọc truyện Xấu Nữ Khuynh Thành – Chương 27: Hương Cư lâu khai trương. Giác ngộ khúc (1)

Độc Cô Thiên Sát rời khỏi,cũng là lúc Hương Cư lâu của Trương Lam Nguyệt khai trương. Từ trên xuống dưới,khắp mọi nơi đều tấp nập,đương nhiên Huyên Huyên là Diệp Từ là phi thường bân rộn. Bởi vì hai người một là phó quản lý một là trực tiếp chỉ đạo công việc,tuy không phải ngày nào cũng đến đây nhưng vào ngày này lại hết sức bận rộn. Đương nhiên,hôm nay Trương Lam Nguyệt là không thể không có mặt tại đây,và cũng không thể đeo mặt nạ hay dùng mu sa,bởi như vậy sẽ không tốt cho việc kinh doanh của Hương Cư lâu.

————————————-

Canh Tuất (19-21 giờ) đã điểm,Hương Cư lâu chính thức khai trương,thật may mắn vì nó đã khai trương trong yên bình,ít nhất là như thế bởi có một rắc rối nhỏ,chỉ là một rắc rối nhỏ thôi nên không mấy ảnh hưởng đến uy tín của Hương Cư lâu,tuy nhiên nó vẫn cần giải quyết một chút.

Chuyện là sau khi Hương Cư lâu khai trương,Quách Lan-một thân tín lúc trước của Diệp Từ được Trương Lam Nguyệt chọn làm tú bà cai quản nơi đây. Quách Lan bẩm sinh là nghe lời Diệp Từ nên khi thấy nàng (Diệp Từ) đối với nàng (Lam Nguyệt) cung kính thì cũng theo đó,lại thấy Trương Lam Nguyệt mơ Hương Cư lâu mục đích (phụ) là để những khất cái như các nàng bán nghệ kiếm sống chứ không bán thân thì lại càng khâm phục hơn.

Sau khi nghe Quách Lan tuyên bố mục đích của Hương Cư lâu với khách quan,có nhiều người đã thở dài chán nản nhưng thuỷ chung cũng không lên tiếng phản đối,thật ra bọn họ cũng không qua thích thú những kĩ nữ ăn vận thiếu vải hằng ngày kiếm sống bằng cách bám lấy những nam nhân khác. Thêm vào đó,những nữ tử Hương Cư lâu sau quãnh thời gian được chính tay Trương Lam Nguyệt rèn luỵen cầm kì thi hoạ,tài năng đều xuất chúng hơn,vượt xa hoàn toàn những kĩ nữ ở nơi khác nên có lẽ được lòng nhiều người hơn. Nhưng sự im lặng đó không bao lâu,nghe sau phần diễn đầu tiên,một nữ tử xinh đẹp,tuổi có lẽ đã trạc 30,trên người ăn mặc thiếu vải đột nhiên xông vào,hung hăng lăng mạ:

“Tấu như vậy cũng gọi là tấu,đúng là không biết xấu hổ.”

Không khí nhất thời im lặng,Quách Lan lập tức đứng dậy,tiến lại gần nữ tử vừa rồi,khuôn mặt đang văn vẹo cố gắng hiện lên một tia tươi cười thân thiện,hướng nữ tử hỏi:

“Không biết vị này là”


Nữ tử nhìn Quách Lan hừ lạnh một tiếng,khuôn mặt đầy kiêu ngạo:

“Ta là tú bà của Tiếu Mộng lâu,tên Y Đoá. Hôm nay biết Hương Cư lâu các ngươi khai trương nên có ý đến thăm,nhân tiện muốn kết giao với các ngươi,thật không nghĩ tài năng của các ngươi chỉ có ngừng này,thật làm ta thất vọng.”

Nói dối trắng trợn a! Những người có mặt bao gồm khách nhân,nhóm Trương Lam Nguyệt và Quách Lan đổ mồ hôi. Tiếu Mộng lâu có tiếng ở kinh thành Thiêng Tang quốc,không ai là không biết,nhưng nó là không phải nổi danh nhờ tài năng mà là nhờ công phu trên giường của các kĩ nữ-những người đều đã được tập luyện vô cùng thuần thục nhờ chính tú bà Y Đoá. Tuy nhiên,trái với công phu trên giường,kĩ nữ Tiếu Mộng lâu đều là hạng nữ tử cầm kì thi hoạ có thể nói là hoàn toàn mù tịt,nhưng người đến với nơi này cũng đa phần là những kẻ muốn thoả mãn dục vọng cua mình,nếu so với Hương Cư lâu ai cũng tài năng xuất chúng,Tiếu Mộng lâu thật là không có khả năng thắng.

Quách Lan định thần lại,nở nụ cười khinh miệt đối với Y Đoá,hỏi:

“Nếu Y Đoá bà bà không muốn hợp tác với Hương Cư lâu chúng tôi vậy xin phép đi cho.”

Y Đoá thấy Quách Lan khinh thường mình mà gọi hai tiếng “bà bà”,lại nghĩ vừa rồi chính mình trắng trợn nói dối,sắc mặt đỏ lên vì xấu hổ,tức giận trong lòng bắt đầu bùng phát:

“Ngươi đây chỉ là hạng tú bá nhỉ bé,lại dám khinh miệt Tiếu Mộng lâu chúng ta. Hừ,đã là kĩ nữ cùng một loại,lại ra vẻ thanh thanh cao cao,chỉ bán nghệ không bán thân. Ta phi.”

Quách Lan sắc mặt đã khó coi cực điểm,nhóm Trương Lam Nguyệt ở trên trông xuống cũng không kém mấy. Bất chợt Trương Lam Nguyệt mở mắt,trên một vẽ len một nụ cười tuyệt đẹp nhưng làm người khác lạnh sóng lưng,nói nhỏ vào tai Diệp Từ cái gì đó rồi đứng lên,hướng phòng thay đồ bước đến. Không biết Trương Lam Nguyệt nói gì,chỉ biết sau khi nó được chuyển tới tai Quách Lan,tròngawst nàng bất chợt sáng lên,cười nham hiểm rồi quay xuống,cất cao giọng nói:

“Thưa tất cả mọi người,chủ tử của chúng tôi cũng chính là người đã lập nên Hương Cư lâu đây có lời muốn cùng Y Đoá bà bà tỉ thí ca tài. Không viết ý của bà bà thế nào?”

Y Đoá làm sao biết được,kiếp trước Trương Lam Nguyệt mệnh danh tài nữ tất thẩy đều nhờ vào giọng hát của mình còn nữa ,vị cô nương vừa rồi tấu một khúc trên sân khấu là người có thiên phù chơi cầm kém nhất trong Hương Cư lâu,với lại nếu giờ từ chối,mặt mũi Tiếu Mộng lau coi như vứt sạch,không còn đường lui liền đồng ý. Từ trên gác,Diệp Từ va Huyên Huyên nhìn nhau,trong mắt đầy trâm chọc mỉa mai,đồng thanh thì thầm một tiếng:

“Ngu ngốc”.

Quách Lan cười cười,Y Đoá không thèm để ý đến bộ dạng của nàng,bĩu môi cùng một kĩ nữ đi lên sân khâu. Nha,có thể nói tiếng ca của bà ta cũng không tệ,ít nhất so với mấy kĩ nữ ở Tiếu Mộng lâu.

Khúc ca kết thúc,Y Đoá phất tay áo rời khỏi sân khấu,từ trong cánh gà,Trương Lam Nguyệt bước ra. Nàng bao giờ cũng thuỷ chung một thân lam y,dung mạo tuyêt diễm bị che dưới một chiếc mu sa nhưng vẫn toát lên khí chất vừa quý phái vừa thanh nhã,phi thường bị thu hút ánh mắt của người khác. Đi bên cạnh nàng còn có hai nữ tử khác của Hương Cư lâu bước lên sân khấu. Tiếng đàn,tiếng tiêu của hai nữ tử vang lên,thanh âm trữ tình,trìu mến lập tức làm không khí vốn nãy giờ có chút căm thẳng tan biến,một khúc Giác Ngộ (Bạn nào muốn nghe thì lên youtube nha) được cất lên


Đương chúng sinh đạp thượng,giá điều lộ

Nhãn tiền thị nhất phiến mê vụ

Thái đa đích tật tố

Thái đa đích thúc phọc

Mặc mặc thừa phụ,trước vọng bất đắc khổ

Đương thâm ái tựu thử kết thúc

Tịch mịch xâm thực liễu cô độc

Thái đa đích thống xứ

Đô vô pháp di bổ


Chỉ hảo thâu thâu bão trước hồi ức khốc

Giác ngộ,phóng hạ sở hữu đích tân khổ

Cầu nhất cá quy thuộc

Bả yêu hận biến thành chú phúc

Giác ngộ,phiêu khai hoan hỉ đích kinh thư

Niệm nhất cu tri túc

Bả tâm niệm toàn tố khuynh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.