Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 97: Địa lao Phượng phủ


Đọc truyện Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu – Chương 97: Địa lao Phượng phủ

Edit: ss gau5555

Beata: Bunny

Ai cũng không biết Phượng Trọng Nam mang theo ý tưởng độc ác như nào mà rời đi. Sau khi nhìn thân ảnh của ông ta lảo đảo mà đi rồi biến mất, Phượng Hiên mới xoay người bước nhanh đi
đến chỗ Cốc Nhược Vũ, tỉ mỉ, từ trên xuống dưới xem nàng có bị thương
chỗ nào hay không.

Tốc độ
nhanh như chớp, ai cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ khi phát
hiện thấy Cốc Nhược Vũ bị thương thân hình Phượng hiên nhoáng lên một
cái, tiếp theo là “Ba , ba , ba” – ba tiếng vang lên, lại nhìn thấy ba
người Cung Thiên Li đang ôm mặt ngã trên mặt đất. Phượng Hiên cho các
nàng mỗi người một cái tát, mặt không chút thay đổi, mắt lạnh nhìn ba
người trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng của Phượng Hiên vang lên:
“Đồ đáng chết, không phải ta đã nói tối nay nghiêm cấm phu nhân đến đây
sao? Các ngươi vừa rồi làm gì!?” – Mà để nàng bị thương! Ngay tại dưới
mắt của hắn! Hơn nữa vừa rồi còn thiếu chút nữa bị độc thủ! Nếu nàng mà
xảy ra chuyện gì, thì hắn cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình!

Ba người bò lên, ngay sau đó toàn bộ
nhóm nô tỳ hầu hạ Cốc Nhược Vũ cùng nhau, vội vàng quỳ xuống đất không
dám hé răng. Phượng Hiên vừa nhớ lại cảnh vừa rồi nhịn không được lại
cảm thấy sợ hãi, càng giận chó đánh mèo đối với ba người không có làm
theo mệnh lệnh của hắn. Hắn còn đang muốn tiếp tục trừng phạt các nàng
thì một bàn tay nhỏ kéo kéo ống tay áo của hắn, kèm theo thanh âm sợ hãi vang lên: “Hiên, chàng không nên trách các nàng được không, là do thiếp không tốt, thiếp lo lắng cho Lượng nhi, kiên quyết muốn tới, không liên quan đến các nàng.”

Than nhẹ một tiếng, Phượng Hiên bắt lấy
cái tay nhỏ kia, kéo chủ nhân của bàn tay nhỏ đấy vào trong ngực, nương
tử của hắn làm sao có thể sai được, sai đương nhiên là người khác! Nếu
nương tử thân ái không muốn hắn trách các nàng vậy hắn sẽ tạm tha cho
các nàng!

Phượng Hiên cau mày, gắt gao ôm Cốc
Nhược Vũ, muốn từ từ mà cảm thụ chuyện nàng còn sống là thật. Thân thể
hắn nhịn không được mà run nhè nhẹ, hình ảnh vừa rồi khi Phượng Trọng
Nam bổ về phía nàng một lần lại một lần hiện lên trong đầu hắn, không
thể gạt đi.


Người nam nhân này đang sợ! Phu quân của nàng từ trước đến nay đều làm cho người ta có cảm giác không sợ trời
không sợ đất thế nhưng lại sợ hãi đến phát run! Cảm nhận được chuyện
này, Cốc Nhược Vũ vươn cánh tay, ôm ngược lấy Phượng Hiên nhẹ nhàng mà
trấn an nói: “Hiên, thiếp không sao.”

“Ừm.” – Phượng Hiên lên tiếng trả lời
như vậy, nhưng động tác lại không giống như thế, vẫn như cũ không chịu
buông nàng ra, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa. Không biết tại sao, trong
lòng Cốc Nhược Vũ lại nổi lên một loại cảm giác bi thương, nghĩ đến
người động thủ vừa rồi là cha ruột của Phượng Hiên, rốt cuộc nàng cũng
biết nguyên nhân làm cho người ta thương cảm. Phu quân của nàng vừa rồi
không chỉ có nỗi sợ hãi mất đi nàng, mà càng bởi vì cái người chủ đạo
kia mà bị tổn thương. Tuy rằng huynh ấy không có biểu hiện ra ngoài,
nhưng nàng có thể khẳng định, trong lòng phu quân nhất định đang rất
thương tâm.

Phượng Hiên ôm chặt Cốc Nhược Vũ muốn
cho mình an tâm hơn, nhưng trong lòng lại giống như truyền ra tiếng
khóc, từ thấp đến cao, thanh âm nguyên bản nho nhỏ cuối cùng lại biến
thành gào khóc. Cảm xúc sợ hãi của hắn bị rời đi, Phượng Hiên khẩn
trương nhìn Cốc Nhược Vũ trong lòng, chân tay luống cuống hỏi nàng:
“Nàng làm sao vậy, là chỗ bị thương bây giờ bắt đầu đau sao? Đừng khóc,
ta phái người gọi đại phu xem cho nàng. Đau làm sao, ta xoa cho nàng
trước được không?”

Cốc Nhược Vũ càng nghĩ càng khổ sở, nhớ
lại chuyện Phượng Thúy nói cho nàng biết trước kia phụ thân của Phượng
Hiên đối xử hờ hững như thế nào với huynh muội bọn họ, chuyện phu quân
của nàng chưa bao giờ biết đến tình thương của cha, càng làm cho nàng
thêm đau lòng, hắn vừa hỏi như vậy, càng làm cho nàng khóc đến thương
tâm, phu quân nàng tốt như vậy, tại sao lại có loại cha như này!? Cảm
thấy uỷ khuất thay cho Phượng Hiên, nàng vừa khóc vừa muốn an ủi Phượng
Hiên, hẳn là trong lòng đã bị thương tổn mà ngoài miệng nói không ngừng: “Ô ô. . . . . . Hiên. . . . . . Chàng còn có cha mẹ thiếp. . . . . . Ô
ô. . . . . . Có thiếp cùng Lượng nhi. . . . . . Ô. . . . . . còn có cục
cưng trong bụng thiếp . . . . . Cho nên chàng không cần cảm thấy khổ sở. . . . . . Ô ô. . . . . . người cha như này không có cũng thế! Ô ô. . . . . . Ông ta là đồ hỗn đản! Ô ô. . . . . . ông ta làm sao có thể đối xử
với chàng như vậy! Ô ô. . . . . . Chàng tốt như vậy!”


Nghe xong nửa ngày, Phượng Hiên mới hiểu rõ nương tử thân ái của hắn ô ô nửa ngày là vì cái gì, hành động đau
lòng của Cốc Nhược Vũ làm cho hắn xúc động, xoa nhẹ đi nỗi đau sâu nhất
giấu trong lòng hắn bởi vì hành động của cha ruột. Dùng ánh mắt say lòng người nhìn nương tử thân ái, Phượng Hiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ôn
nhu kéo nàng vào trong lòng một lần nữa, nhẹ nhàng nói hắn không có việc gì rồi, sau đó dỗ nàng đừng khóc.

Hừ? Phượng Hiên dỗ nửa ngày, nhưng thiên hạ trong lòng cũng không chịu thua vẫn khóc không ngừng. Thật sự là gay go, hắn không cách nào để làm cho nương tử thân ái ngừng khóc! Phượng
Hiên hoảng thần, nhìn về phía mọi người chung quanh đã bị hắn xem nhẹ
rất lâu, cuối cùng nhìn nhi tử đứng ở cửa phòng, lúc này nói để dời đi
lực chú ý của Cốc Nhược Vũ: “Nương tử, nàng không phải muốn gặp Lượng
nhi sao? Con ở bên kia, ngoan, đừng khóc nữa!”

Nhắc tới nhi tử, Cốc Nhược Vũ mới chợt
nhớ tới nàng đến đây là xem nhi tử, không biết Tiểu Cốc Lượng có an toàn hay không, nàng quệt quệt nước mắt, nức nở từ trong lòng Phượng Hiên
ngẩng đầu lên, nhìn theo phía phu quân chỉ. Thấy nhi tử bình yên vô sự,
lúc này Cốc Nhược Vũ mới thả lỏng trong lòng. Nàng kéo kéo ống tay áo
của Phượng Hiên, sau đó lôi hắn, để hắn đi cùng nàng đến chỗ nhi tử. Bị
lôi đi, Phượng Hiên đành phải thành thành thật thật theo sát.

Cốc Nhược Vũ đi đến trước mặt Tiểu Cốc
Lượng, buông tay đang kéo Phượng Hiên ra, sờ sờ đầu nhi tử, nhẹ nhàng
hỏi nhi tử có bị sợ hay không…. Phượng Hiên rất hài lòng vì Cốc Nhược Vũ rốt cục cũng ngừng khóc khóc, nếu nàng lại khóc tiếp thì hắn sẽ đau
lòng chết mất.

“Lượng nhi, về sau con hãy ngủ cùng cha
mẹ, con một mình ở bên này, mẹ rất lo lắng, biết không?” – Trải qua
chuyện lần này, Cốc Nhược Vũ thận trọng quyết định như vậy, Tiểu Cốc
Lượng vội vàng mừng rỡ gật đầu, mà vẻ mặt của Phượng Hiên lại là cứng đơ tại nơi đó.

Nhi tử về sau đều ngủ cùng bọn họ!? Được, lúc này lại trao đổi thành tiểu ác ma nào đó khóc, ô ô, tiểu ác ma phun nước mắt!

Cốc Nhược Vũ đứng lên, nắm tay Tiểu Cốc
Lượng, xoay người muốn cùng hai phụ tử Phượng Hiên quay về phòng ngủ của mình, nhưng lúc nàng xoay người thì một người trong phòng lớn kia vẫn
như trước không nhúc nhích ánh vào mắt nàng.


“Biểu ca Hiểu Hổ?!” – Cốc Nhược Vũ ngoài ý muốn nhìn thấy Tề Hiểu Hổ ở trong này, nàng không phải nói không gặp
bọn họ, kêu bọn họ đi trở về rồi sao?

“Muội, người muội gả hoá ra lại là
Phượng Hiên!?” – Bị Phượng Tiêu cùng Phượng Thuần nhìn chằm chằm, Tề
Hiểu Hổ không thể đào tẩu vẫn đứng như vậy ở trước giường không dám động đậy, do cách cửa sổ hơi xa nên bên ngoài xảy ra chuyện gì thì hắn cũng
không nhìn rõ lắm, chỉ biết là Phượng Trọng Nam giết phu nhân Phượng
Hiên không thành. Cho nên khi Cốc Nhược Vũ đứng ở cửa, xoay người đối
mặt với hắn, mới phát hiện hoá ra phu nhân của Phượng Hiên lại là biểu
muội, làm cho hắn lúc này chấn động, nhớ tới chuỵên đã từng mưu hại
Nhược Vũ, hắn hoảng sợ nhìn về phía Phượng Hiên bên cạnh Cốc Nhược Vũ,
thù mới hận cũ, mạng hắn xong rồi!

Lúc này, đã khôi phục lại nụ cười khóe
miệng của Phượng Hiên nhếch lên, biểu tình giống như nghiền ngẫm nhìn
hắn, sau đó nhìn về phía Phượng Tiêu cùng Phượng Thuần hạ lệnh: “Hai
người các ngươi còn đứng ở trong đó làm cái gì, tại sao lâu như thế
không bắt người lại?” – Hừ, tâm tình của Phượng Hiên hắn tối nay rất
không tốt, cần tìm nơi trút giận từ từ mà phát tiết một phen, cho nên
coi như hắn xui xẻo, đối với chuyện trả thù hắn, mình sẽ từ từ tra tấn
hắn!

Nghe thấy lời của Phượng Hiên…. Cốc
Nhược Vũ không hiểu nhìn về phía hắn, kết quả là được Tiểu Cốc Lượng
giải thích một câu: “Mẹ, hắn muốn giết con! Hắn nhất định rất hận con,
cho nên mới đâm đến mười bảy nhát đao!”

Cái gì!? Cốc Nhược Vũ cúi đầu nhìn nhi
tử, nhíu mi, lại ngẩng đầu nhìn phu quân, thấy Phượng Hiên gật đầu. Nàng lại nhìn về phía Tề Hiểu Hổ đang giãy giụa không muốn bị bắt, nhìn thấy chủy thủ trong tay hắn rớt xuống, lại phát hiện ra gối đầu trên giường
phía sau hắn bị đâm mà rách ra, nghĩ đến cảnh tượng chủy thủ kia nếu đâm vào trên người con mình thì sẽ thế nào, vừa nghĩ lại vừa cảm thấy sợ
thêm tức giận dâng lên, nàng nhịn không được đưa tay tát vào mặt Tề Hiểu Hổ một cái, xiết chặt nắm tay cả giận nói: “Huynh quả thật không bằng
cầm thú! Cốc gia ta đối đãi với huynh không tệ, huynh lấy oán trả ơn
không nói, lại vẫn còn muốn giết con ta! Huynh, huynh thật đáng chết!” – Cảm thấy mắng người như thế quả thật không đủ, nhưng trời sanh tính
thiện lương, tính tình thật thà Cốc Nhược Vũ có thể nói ra những lời
nặng nhất cũng chỉ có như thế.

“Nương tử, đừng nóng giận, vi phu sẽ
đích thân đưa hắn đi báo quan.” – Ha ha, báo chính là hắn quan này, “Đưa hắn vào trong lao để đảm bảo an toàn của Lượng nhi sau này.” – Hắc,
Phượng phủ hắn còn có địa lao, không cần bỏ gần chạy xa tìm nơi khác,
tại trong phủ của mình thu thập hắn là được rồi!

“Ừm!” – Cốc Nhược Vũ lên tiếng trả lời,
hoàn toàn đồng ý. Nàng ôm sát con của mình, dặn Phượng Hiên: “Hiên, vậy

chàng đi nhanh về nhanh!” – Sau đó nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tề Hiểu Hổ, rồi dẫn nhi tử rời đi, không nói một chút tình thay cho Tề Hiểu Hổ, càng không để ý tới chuyện hắn muốn giải thích cầu xin tha thứ, cảm
thấy nếu ở bên cạnh hắn thêm một khắc, con trai của nàng sẽ có nguy hiểm thêm một phần.

Nhìn theo đoàn người thê nhi rời đi,
Phượng Hiên lại rất vui vẻ, nương tử thân ái của hắn có nói Tề Hiểu Hổ
đáng chết, như vậy mình có thể tha hồ báo thù rồi, nói vậy nếu như tiếp
thêm lửa, thì nương tử cũng sẽ không có ý kiến, thật tốt!

Vì thế, Tề Hiểu Hổ nhìn nụ cười của
Phượng Hiên đang nhìn hắn lộ ra cả răng nanh, nụ cười kia thật sự có
chứa mùi máu tươi, đi đứng không khỏi muốn nhũn ra, bắt đầu dùng sức cầu xin tha thứ. Hắn đem tất cả sai lầm đều đổ lên trên người Phượng Trọng
Nam, nói là do ông ta bức mình làm, nhìn thấy Phượng Thiếu Liên xuất
hiện ở phía sau Phượng Hiên thì lại muốn cho thê tử đến hỗ trợ làm chứng cho mình, chứng thật mọi hành vi của hắn là do Phượng Trọng Nam châm
ngòi.

Không có ai đáp lại hắn, mặc cho hắn
dùng hết võ mồm, kéo hắn đi đến cấm địa của Phượng phủ, ném hắn vào
trong lao. Địa lao của Phượng phủ vẫn luôn tồn tại. Trước Phượng Hiên,
các tông chủ đã dùng nơi này như nào, thì không thể khảo chứng. Chỉ là
từ sau khi Phượng Hiên kế nhiệm tông chủ, gian phòng địa lao này mỗi
ngày đều có người quét tước, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, nếu không
phải trong phòng có hàng rào sắc, còn có các loại hình cụ đặt chỉnh tề
sáng ngời sắc bén kia, mà chỉ căn cứ mức độ sử dụng nó mà nói…, nơi này
không giống địa lao, bởi vì cho đến tận bây giờ người may mắn có thể
khiến Phượng hiên dùng nơi này để làm nhà lao cũng chỉ có một người như
vậy – người nhiều năm trước làm cho Phượng Vũ thất sủng, bị phế ban được chết – Phượng Linh. Dùng nơi này để tiếp đãi Tề Hiểu Hổ, có thể thấy
được Phượng Hiên chán ghét hắn cỡ nào!

Nói thật, Phượng Hiên không thích dụng
hình đối với người, phương thức hắn thích nhất khi đối phó với địch nhân là tra tấn tâm lý đối phương, làm cho bọn họ mỗi ngày đều sống trong sợ hãi nước sôi lửa bỏng. Mượn đao giết người, không làm bẩn tay mình mới
là tín niệm hắn vẫn tuân theo. Nhưng, đối với Tề Hiểu Hổ, Phượng Hiên
cảm thấy làm như vậy cũng quá tiện nghi cho hắn, nếu không dùng phương
thức tàn nhẫn nhất để trả thù, thì thật sự không thể giảm được mối hận
trong lòng mình.

Ngọn đèn giao tiếp với vách tường đã
được nhóm lên, sau khi đẩy vào trong song sắt, Tề Hiểu Hổ té trên mặt
đất lại bị người nhấc lên, dùng xiềng xích trói hai chân tay của hắn
lại.

Vung vạt áo lại, tiêu sái đi đến cái bàn nhỏ ở giữa phòng ngồi xuống, Phượng Hiên để lộ ra nụ cười khát máu,
chuẩn bị chậm rãi hưởng thụ lạc thú giày vò, mà cuộc sống sống không
bằng chết của Tề Hiểu Hổ kia tuyên cáo chính thức bắt đầu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.