Đọc truyện Xấu Nhưng Kết Cấu Nó Đẹp, Vì Vậy Anh Vẫn Yêu Em – V.A – Chương 37
1 năm sau.
Một cuộc sống bình dị đã trở lại với tôi. Giờ tôi đã trở nên cứng cỏi hơn. Bên cạnh luôn là những người thân thiết. Lớp 11 đã diễn ra rất lặng lẽ.
Ánh Chi hiện tại đã k còn gây sự với tôi nữa, 2 chúng tôi ngẫu nhiên trở thành bạn thân. Và “em trai” bất đắc dĩ của tôi – Duy Lâm cũng đã chính thức bị khuất phục bởi Ánh Chi, 2 người họ giờ là 1 cặp nổi tiếng trong trường.
Còn Lâm Phong, nốt năm nay anh sẽ ra trường rồi, đối với tôi tình cảm anh dành cho tôi vốn là 1 vấn đề đáng ngại, tôi k từ chối anh cũng có lẽ vì tôi đã nhẹ lòng, cho anh 1 cơ hội đánh gục trái tim mới lành của chính mình.
“…”
Tôi đi dạo trong trường cùng với Lâm Phong, anh đi bên cạnh tôi, như ánh dương soi sáng cho trái tim yếu ớt. Tôi nhìn anh, thật k ngờ 1 con người hoàn hảo và đẹp trai như anh tôi đã từng từ chối tình cảm.
– Nguyệt, em nói xem trưa nay chúng ta sẽ đi đâu chơi?_Lâm Phong nghĩ mãi k ra bèn hỏi tôi.
– Đi đâu cũng được._Tôi nhàn nhạt đáp.
– Nguyệt…em k thể cho anh thêm nghị lực sao?_Lâm Phong cầm tay tôi lay lay như 1 cậu bé.
Tôi mỉm cười, đấm nhẹ vào ngực anh, 2 má ửng hồng:”Đáng ghét, anh nói vậy em bỏ anh bây giờ.”
Lâm Phong giữ tay tôi, cười rạng rỡ:”Nguyệt thân mến, em mà bỏ anh, anh đi kiện em đó.”
– Kiện, anh nghĩ gì?_Tôi trề môi.
– Kiện em vì tội dẵm nát tim anh mà k có sự cho phép của anh._Lâm Phong nhéo má tôi.
Tôi nhăn mặt kêu lên “a” 1 cái.
– Vậy kiện đi, em k ngại đâu._Tôi ấm ức day má nói.
– Nguyệt, anh có 1 món quà muốn tặng em._Phong làm ra vẻ thần bí nói.
Tôi quên việc anh nhéo má mình hí hửng hỏi:”Cái gì vậy…ăn được k?”
– Ăn…ăn….ăn, em suốt ngày chỉ biết ăn thôi._Lâm Phong cốc đầu tôi.
Tôi nhẫn nhịn:”Mau cho em xem.”
– Được rồi, em nhắm mắt lại đi.- Lâm Phong che mắt tôi lại cẩn thận nói:”Đừng tí hí nhé.”
– Được r, nhanh lên đi đừng khiến em hồi hộp.
Tôi nhắm mắt chờ đợi, bất giác cảm thấy 1 bờ môi ấp áp đặt lên môi mình.
Toàn thân tôi cứng đờ, đây k phải lần đầu tiên tôi chạm môi 1 người con trai, nhưng nó lại khiến tôi tê liệt dây thần kinh. Tôi vẫn nhắm mắt, hưởng thụ bờ môi nóng bỏng ấy hôn mình nhẹ nhàng.
Lâm Phong nâng cằm tôi, nụ hôn sâu hơn, tôi cảm giác khó thở liền dứt ra, quay mặt đi che dấu gương mặt đỏ hơn cà chua chín của mình.
– Nguyệt….em sao vậy?_Lâm Phong ân cần quay người tôi lại, anh quan sát sắc mặt tôi phì cười:”Em xấu hổ sao?”
– K có…em ….em chưa hôn ai kiểu ấy bao giờ….món quà của anh rất đặc biệt…cảm ơn nhé.
– Ừ._Lâm Phong nắm tay tôi, chúng tôi cùng bước đi trên sân trường.
– Năm nay anh ra trường r….chúng ta giữ liên lạc nhé._Lâm Phong nói.
– Vâng.
Tôi ngoan ngoãn đáp, cảm thấy mình thật bình yên khi ở bên anh.