Đọc truyện Xấu Bụng Không Thoát Nổi Ải Mỹ Nhân (Phúc Hắc Nan Quá Mỹ Nhân Quan) – Chương 5: Dưa chuột cắm cúc (H)
Edit: An Ju
Giằng co đến nửa đêm, hôm sau Tô Tấn tỉnh lại rất sớm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình lại nhớ tới hình ảnh bản thân phóng túng đêm qua, mặt đỏ bừng.
Tần Ngọc Đào vừa tỉnh lại liền nhìn thấy đứa nhỏ đang đỏ mặt chăm chú nhìn mình, hơn nữa đã là đàn ông thì buổi sáng đều có hiện tượng “chào cờ”, lại muốn đè đứa nhỏ xuống ăn tiếp một lần nữa, thế nhưng tám giờ còn có lớp, chỉ đành miễn cưỡng dùng tay đứa nhỏ giải quyết.
Tần Ngọc Đào cầm tay của Tô Tấn đặt lên dục vọng của mình, nóng đến nỗi đứa nhỏ phải rụt tay lại, lại bất đắc dĩ bị Tần Ngọc Đào giữ lại, chỉ có thể dựa vào ấn tượng người này đã giúp mình tối hôm qua mà vụng về vuốt vuốt côn thịt.
Nghe được giọng thở ngày càng dồn dập của người kia, Tô Tấn từ đầu lỗ tai cho đến cái cổ đều biến đỏ lừ, tay còn lại lặng lẽ xoa xoa dục vọng của mình, nhưng rồi vẫn bị người kia phát hiện, “Để em giúp anh…” Tần Ngọc Đào khàn giọng nói.
“Ư… A… Anh không…” Nói xong liền bắn trong tay Tần Ngọc Đào.
Trong tiếng rên rỉ của đứa nhỏ, Tần Ngọc Đào cũng lên đỉnh, bắn lên ngực Tô Tấn, còn xấu xa lau lau. “Bảo bối, đây là kem dưỡng da đấy, nào, sờ thử đi, xem da có mịn hơn không?”
“Dậy..dậy nhanh đi, sắp 8 giờ đến nơi rồi.” Nói xong cũng tự dậy trước, mới vừa đứng lên, chân mềm nhũn suýt chút ngã, may thay được người kia đỡ được, trêu: “Bảo bối, hôm qua chúng ta chỉ làm có một lần, anh đã không chịu được, xem ra sau này phải rèn luyện nhiều hơn đây…ha ha…”
Lúc Tần Ngọc Đào chạy tới phòng học, giảng viên đã bắt đầu giảng bài rồi. Chương trình học hiện tại đối với Tần Ngọc Đào quá đơn giản, hắn liền ngồi vào chỗ nhớ lại sự tình tối qua.
“Làm gì mà cười ghê tởm vậy…” Bạn tốt Lý Mặc ngồi cạnh nhìn vẻ mặt Tần Ngọc Đào phát xuân, bỗng nhiên phản ứng lại, “Mày đấy…Rốt cục cũng phá được thân xử nam rồi hả!?”
“Rõ ràng đến thế à? Ông đây sau này là người có gia đình rồi…”
“Mẹ nó…Ai đấy? Lợi hại thật, vậy mà có thể thu nhận được người thần kinh như mày cơ đấy!” Đối với Tần Ngọc Đào bụng dạ đen tối, Lý Mặc hiểu rất rõ, người này bình thường thoạt nhìn có vẻ là người hiền lành, lúc tính kế thì không khác gì bị thần kinh.
Sau này sẽ giới thiệu cho mày, người ấy của tao hay ngượng, tao sợ chúng mày dọa người ta.” Tần Ngọc Đào nghiêm túc nói.
Lý Mặc quen biết hắn cũng đã lâu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy, thầm nói trong lòng thằng này yêu thật rồi, rốt cuộc là thần thánh phương nào, mau đến đây để tôi quỳ lạy. “Được… Lần sau gọi cả đám trong ký túc xá nữa, mày mời bọn tao! À này… Đợi lát nữa không có lớp, đi chơi game không?”
“Không được…Lát nữa tao muốn đi tìm vợ tao.” Nói xong còn nhíu mày, “Ọe…Đúng là không có mắt nhìn mà, được rồi, tao đi!” Lý Mặc trợn trắng mắt, quay người bỏ đi.
Bên đây, Tô Tấn cũng mới từ phòng máy quay lại ký túc xá, đang nấu cơm, nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa liền thấy Tần Ngọc Đào, “Sao em lại tới…Buổi sáng lúc đi cũng không nói…”
“Bảo bối, em đói…” Tần Ngọc Đào nói bên tai Tô Tấn.
Tô Tấn hiển nhiên là nghe hiểu ý của hắn, ngoài miệng lại nói: “Anh đang nấu cơm, sắp xong rồi.” Sau đó liền quay đầu đi mất.
Tần Ngọc Đào cũng không ngăn cản, theo sau đi vào phòng bếp, Tô Tấn cầm dưa chuột đang rửa dở tay lên tiếp tục. Tần Ngọc Đào từ phía sau ôm lấy hắn, kéo quần hắn xuống, cầm ngọc hành* trắng mềm lên xoa nắn. Bị Tần Ngọc Đào trêu đùa một phen, Tô Tấn đứng cũng không đứng được, chỉ có thể dựa vào ngực người kia, củ dưa chuột trong tay cũng không cầm nổi mà rơi vào trong chậu nước.
Người đàn ông nhìn chăm chăm vào biểu cảm của vợ mình, công kích điểm nhạy cảm của hắn, lúc Tô Tấn sắp phóng liền buông ngọc hành của hắn ra, Tô Tấn đỏ mắt nhìn hắn, tựa hồ như đang hỏi sao không tiếp tục?
“Bảo bối, đừng vội, từ từ hưởng thụ…” Vừa nói, ngón tay vừa nhẹ nhàng ấn lên miệng cúc huyệt, vuốt lên nếp uốn phía trên, “Còn đau không? Tối hôm qua đã làm một lần rồi…” Tô Tấn xấu hổ lắc đầu, liền cảm thấy người kia đưa một ngón tay vào chà xát vách huyệt, cảm nhận rõ ràng đường đi của ngón tay, thế nhưng hiển nhiên một ngón tay là không đủ, “Tần Ngọc Đào…”
“Sao vậy?” Tần Ngọc Đào biết rõ hắn muốn cái gì, còn cố ý hỏi.
“Không đủ…Muốn nữa…”
Tần Ngọc Đào lại nhét thêm một ngón nữa, “Như vậy đủ chưa?” Hai ngón tay chen vào, rõ ràng còn nghe thấy tiếng ma sát, Tô Tấn xấu hổ kẹp chặt cúc huyệt, ngoài miệng thành thật biểu đạt: “Chưa đủ…Muốn… Muốn thứ to hơn nữa tiến vào…” Tần Ngọc Đào hài lòng rút ngón tay ra. Ngay khi Tô Tấn nghĩ rằng hắn sắp vào thì mắt thấy hắn lấy một củ dưa chuột trong chậu lắc qua lắc lại trước mặt mình, dịch sang bên cạnh lấy một ít dầu ô liu đổ lên, “Bảo bối, có đói không? Trước đút anh ăn một ít nha!”
Tô Tấn sao có thể không biết hắn muốn làm gì, xoay người định chạy ra ngoài, lại quên mất quần còn mắc trên bắp chân, mắt nhìn sắp ngã sấp xuống rôi liền được người kia kéo vào trong lòng, cười nói: “Chạy cái gì? Nào, tay chống lên bàn.” Nói rồi vỗ vỗ mông hắn, “Mông nhếch lên chút.” Hài lòng nhìn đứa nhỏ làm theo những gì hắn yêu cầu, cầm một đầu dưa chuột cắm vào trong. Đầu dưa chuột vừa chạm miệng huyệt, Tô Tấn liền bị lạnh mà dịch về phía trước nhưng bị người kia đè lại. Nhìn dưa chuột từng chút từng chút bị cúc huyệt nuốt hết, Tần Ngọc Đào không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng chỉ để lại khoảng 3cm ở ngoài.
“Được rồi, bảo bối, tiếp tục nấu cơm đi.”
Tô Tấn suýt bị hắn làm cho khóc, đứng cũng không vững, còn nấu cơm cái gì, thế nhưng hắn lại ngại mở miệng, liền kiên trì tiếp tục rửa rau, ai biết Tần Ngọc Đào vừa nhìn động tác bắt đầu làm của hắn, lại ôm hông hắn rồi đâm rút dưa chuột trong hậu huyệt, “Ưm…A…” Các mấu nhọn trên dưa chuột kích thích vách huyệt, Tô Tấn không nhịn được nữa, muốn tự sờ côn thịt nhỏ của mình, lại bị Tần Ngọc Đào kéo tay đặt lên côn thịt lớn.
Lần này, Tô Tấn không kiềm được nước mắt, khóc lên, thế nhưng hắn không phát ra âm thanh, chỉ có vai là run run nhẹ. Tần Ngọc Đào thấy bắt nạt đủ rồi, lúc này mới ôm hắn đi tới ghế sofa trong phòng khách. Mình nằm lên ghế, để đứa nhỏ nằm ngược người lên người hắn, một tay vuốt ve mông đứa nhỏ, một tay chậm rãi đâm rút dưa chuột trong hậu huyệt nhỏ. Nhìn côn thịt trước mắt tí tách dính dịch từ tuyến tiền liệt chảy xuống, lè lưỡi liếm, sau đó ngậm vào miệng, Tô Tấn lập tức chịu không nổi mà nằm xuống, miệng vừa vặn đụng phải côn thịt của người kia. Lần va chạm này đúng là không nhẹ, cứ nghe tiếng Tần Ngọc Đào kêu đau là biết, Tô Tấn biết mình đụng đau người kia, vươn đầu lưỡi, thử liếm trên cán, càm nhận được bụng dưới người kia siết lại, muốn học người kia cũng ngậm côn thịt nhưng côn thịt này thật sự là quá lớn, miệng mở lớn nhất cũng chỉ có thể ngậm quy đầu. Tần Ngọc Đào kỳ thực lúc này vì đứa nhỏ chủ động dùng miệng giúp hắn, sự vui vẻ trong tâm lý hơn xa sự vui vẻ trên thể xác, càng ra sức phục vụ đứa nhỏ, bỗng nhiên cảm giác được đứa nhỏ muốn bắn, liền dùng sức hút vào một cái, liền bị bắn một ngụm tinh dịch nhàn nhạt, Tô Tấn ngày hôm qua bắn nhiều lắm, không còn nhiều hàng tích trữ.
Tần Ngọc Đào thấy Tô Tấn bắn, liền rút dưa chuột trong hậu huyệt hắn ném qua một bên, ôm hắn xoay về phía mặt đối mặt, cho hắn một nụ hôn sâu, đỡ lấy côn thịt của mình cắm vào, cứng đã lâu, cuối cùng cũng được đi vào hậu huyệt ấm áp, Tần Ngọc Đào không nhịn được mà muốn làm chết Tô Tấn, nhưng nghĩ đến miệng huyệt của đứa nhỏ còn đỏ hắn lại không nỡ. Côn thịt không được kích thích đủ nên vẫn không bắn được, nhìn người kia khó chịu, Tô Tấn thử co lại vách tràng, nhìn người kia đẩy nhanh tốc độ, biết mình làm đúng, nhưng nơi đó của mình trừ thoải mái thì còn có chút đau, liền đưa tay giúp người kia xoa xoa túi tinh, muốn trợ giúp người kia nhanh bắn tinh hơn một chút, “Yêu tinh…” Tần Ngọc Đào ghé vào lỗ tai hắn nói, ngậm vành tai của hắn khẽ cắn, lại đẩy đưa một lúc nữa, mới bắn ra, Tô Tấn nóng lên bắn ra một ít, dựa vào lòng Tần Ngọc Đào không động đậy.
Sau trận này, hai người đều mệt đến không muốn nhúc nhích, bữa trưa dừ chưa ăn, nhưng chẳng ai muốn động thân, Tô Tấn đã mơ mơ màng màng, Tần Ngọc Đào cũng không rút ra, cứ để vậy mà nhắm mắt ngủ.
Hết chương 5
*Ngọc hành: hay còn có rất nhiều các tên khác như “JJ/ jj/ dương vật/ cậu nhỏ/ cái ấy/ côn thịt…vân vân mây mây:v