Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 61: Chuyển biến bất ngờ


Đọc truyện Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây) – Chương 61: Chuyển biến bất ngờ

‘Rầm’ một tiếng, cả người Tư Không Tiểu Mễ liền đổ ập xuống bàn, phát ra thứ âm thanh chói tai, khiến Tiểu Hồ Điệp đang mơ mơ màng màng chả hiểu đang xảy ra chuyện gì phải bừng tỉnh.

“Các ngươi là người xấu!!!” Đôi mắt trong veo thuần khiết ánh lên nỗi khiếp đảm.

“Ha ha ha!!! Quả là một mỹ nhân ngây thơ~~” Hồng Hào Gia phá lên cười khả ố: “Đã lâu lắm rồi ta chưa gặp được một mỹ nhân nào vừa xinh đẹp lại vừa ngây thơ, đáng yêu như nàng ~~~”

Tiểu Hồ Điệp vội nhào đến bên Tư Không Tiểu Mễ, ra sức lay chàng tỉnh dậy nhưng tất cả mọi nỗ lực đều vô vọng. Giọng của cô thổn thức: “Tiểu Mễ ca ca, huynh mau tỉnh lại đi!!! Huynh bị làm sao rồi??” Bất chợt, cô quay đầu, trừng mắt căm hận nhìn hai gã đàn ông: “Hai người các ngươi đã làm gì huynh ấy rồi?? Tại sao lại đối xử với huynh ấy như vậy???”

“Đừng lay hắn nữa, có lay có gọi nữa thì cũng vô ích mà thôi~~~” Khuôn mặt vốn dĩ vô cùng hiền từ của Mã Thiên Kiều lúc này liền trở nên vô cùng đáng sợ: “Hễ kẻ nào trúng độc của ta thì sau một canh giờ sẽ phải tắt thở mà chết. Giang hồ đồn đại Tư Không Tiểu Mễ là nhân vật cực kỳ lợi hại, nhưng giờ xem ra, cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Nghe thấy hắn nói Tư Không Tiểu Mễ sẽ chết, Tiểu Hồ Điệp vô cùng sợ hãi van xin: “Xin các người đó, xin hãy cứu huynh ấy, cầu xin các người đó! Không phải huynh ấy đã từng cứu Hồng công tử đó sao? Tại sao các người lại lấy oán đền ân như thế?”

“Ha ha ha…” Hồng công tử bỗng phá lên cười như điên, vẻ nhu nhược yếu đuối, nhát như cáy ngày của hắn giờ đã được thay thế bằng vẻ mặt đằng đằng sát khí mang theo mối thâm thù khiến người khác kinh sợ: “Nếu ta không diễn ‘khổ nhục kế’ này thì sao có thể lừa hắn được hả? Ơn cứu mạng? Hừ! Đây phải gọi là ‘rửa thù đoạt vị’ mới đúng. Nếu không phải vì hắn, chức bang chủ Cái Bang đương nhiệm đã thuộc về Hồng Hào Gia ta đây, chứ không phải thuộc về hắn, Tư Không Tiểu Mễ.”

Ý hắn là sao? Ân oán giang hồ sao?


Tiểu Hồ Điệp không thể hiểu nổi, không có Tư Không Tiểu Mễ đứng ra che chở, lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi, bất lực như thế này: “Huynh ấy là tiểu vương gia cơ mà, sao các ngươi dám động đến huynh ấy hả?”

Ngữ khí của Hồng Hào Gia liền sặc mùi máu tanh: “Cho nên ta mới phải ‘hủy thi diệt tích’ khiến thần không biết quỷ không hay~~~ Còn mỹ nhân nàng ấy mà~~~Hầu hạ ta hết đêm nay, ta sẽ đưa nàng đến một nơi rất xa~~rất xa Tư Không hoàng triều~~~”

Mã Thiên Kiều vội lên tiếng can ngăn: “Hào Gia, nha đầu này là người mà Cẩm Luân vương tử đã chỉ đích danh phải mang về, cháu không thể đụng đến nó, ngộ nhỡ vương tử phát giác ra chuyện này, chúng ta sẽ hết đường sống đó.”

Dù đang rất phân vân nhưng Hồng Hào Gia vẫn già mồm: “Vậy thì đã sao, cùng lắm thì cháu sẽ nói lại với ông ta rằng: con bé này đã bị Tư Không Tiểu Mễ động vào rồi nên không còn trinh trắng nữa. Dù gì, Tư Không Tiểu Mễ đã chết nên chẳng còn ai đứng ra đối chứng nữa. Nếu con bé này dám tố cáo cháu, cháu sẽ nói là nó muốn báo thù cho Tư Không Tiểu Mễ nên mới đặt điều hãm hại cháu.”

Nói rồi, hắn liền sờ tay lên má Tiểu Hồ Điệp: “Mịn màng quá~~Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như nàng mà phải đem hiến cho người ta thì thật là phí của giời ~~~Cậu à, đừng trách cháu bất hiếu nha, cậu có muốn ‘thưởng thức’ cô ta cùng cháu không??”

Tiểu Hồ Điệp ù ù cạc cạc, đưa tay ra vung loạn xạ, cố đánh văng bàn tay bẩn thỉu của hắn: “Tránh xa ta ra, đồ xấu xa, đồ khốn kiếp!!! Ngươi sẽ phải gặp quả báo!!!”

“Quả báo? Ha ha ha_____Nếu thật sự có thể gặp báo ứng thì ‘Tiểu Mễ ca ca’ của nàng sao lại phải chết dưới tay ta???” Hồng Hào Gia bỗng lấy ra một chiếc bình sứ, gằn giọng nói: “Đây là ‘Hóa Cốt Thủy’, một khi đổ lên người kẻ nào thì kẻ đó sẽ bị biến thành một vũng nước ngay tức khắc. Tiểu Hồ Điệp mỹ nhân à, nàng có muốn tự tay tiễn ‘Tiểu Mễ ca ca’ của nàng xuống âm phủ không?”

Tiểu Hồ Điệp liền nằm đè lên người Tư Không Tiểu Mễ, kiên quyết chống chọi với bọn chúng: “Ta sẽ không để cho ngươi chạm vào huynh ấy đâu, trừ khi ta chết!!!” Cơ thể nằm yên bất động của Tư Không Tiểu Mễ nói cho cô biết: chàng sắp chết rồi.


Sao có thể chứ? Huynh ấy là người thông minh nhất thiên hạ cơ mà, có thể làm được mọi thứ trên đời cơ mà, tại sao một người ưu tú như huynh ấy lại phải chết dưới tay bọn tiểu nhân bỉ ổi này? Hơn nữa, lại là chết vì mình!!!

Trong lòng Tiểu Hồ Điệp, Tư Không Tiểu Mễ là người vạn năng, không ai có thể địch nổi chàng, nhưng…nhưng hôm nay, chàng lại phải bỏ mạng vì cái tính chuyên lo chuyện bao đồng của cô!!!

Hai người họ đáng ra không nên đến đây, không nên bằng lòng chiều theo yêu cầu của tên ác ôn đó, không nên chui đầu vào bẫy do hắn giăng ra. Đều là tại cô, nếu cô không mềm lòng khi nghe tên Hồng Hào Gia đó nói sẽ phát chẩn lương thực nguyên ba năm, rồi nài nỉ Tư Không Tiểu Mễ giúp hắn thì đã không có kết cục bi thảm như bây giờ.

Chàng luôn mắng cô ngốc nhưng lại không hề ruồng bỏ cô, chỉ âm thầm chịu đựng sự ngu ngốc của cô liên lụy đến mình.

Tiểu Hồ Điệp lấy thân mình, cố gắng che chở cho Tư Không Tiểu Mễ, nhất quyết không cho Hồng Hào Gia xuống tay hãm hại chàng. Nước mắt cô rơi lã chã, tuyệt vọng van xin: “Tiểu Mễ ca ca, đều tại muội không tốt, là muội đã hại huynh. Huynh tỉnh lại đi có được không? Tỉnh lại mắng muội đi có được không? Sao huynh lại không tỉnh lại?? Có phải huynh chê muội ngốc nên bỏ rơi muội rồi phải không? Hu___muội phải làm thế nào đây???”

“Chậc chậc chậc, mỹ nhân à, nàng khóc lóc thảm thương như thế sẽ khiến lòng ta tan nát mất~~” Câu mỉa mai đầy khinh bỉ của hắn càng khiến người khác ghê tởm: “Nàng đừng lo, Tiểu Mễ ca ca của nàng không thương nàng nhưng ta sẽ thương nàng mà~~” Dứt lời hắn liền hất cô ra khỏi người Tư Không Tiểu Mễ, toan đổ ‘Hóa Cốt Thủy’ vào người chàng…

Đột nhiên, một cơn gió thổi đến, vốn đang nằm gục trên bàn, Tư Không Tiểu Mễ liền mở mắt, ngửa người ra sau, đá vỡ chiếc bình sứ trong tay Hồng Hào Gia, đồng thời, Tiểu Hồ Điệp cũng được chàng kéo ra sau lưng bảo vệ.

“Loại đàn ông thối tha như ngươi không xứng chạm vào cô ấy. Hôm nay ta lấy một cánh tay của ngươi coi như là đòn cảnh cáo vì dám giở trò với Tiểu Hồ Điệp.” Giọng nói của chàng vô cùng bình tĩnh, không hề nghe ra một chút mệt mỏi hay đau đớn nào.


“AAAAAAAAAA” Hồng Hào Gia thét lên thảm thiết, chỉ thấy bàn tay vốn cầm chiếc bình sứ của hắn đang bốc khói ngùn ngụt, mùi thịt cháy khét lẹt liền xộc vào mũi…

Mã Thiên Kiều đứng bên trông thấy cảnh rùng rợn đó liền rút đao ra, chặt đứt cánh tay đang bốc cháy của Hồng Hào Gia. Cánh tay phải của hắn liền rụng rời, rơi bịch xuống đất, một lát sau thì hóa thành một vũng nước đen sì, nhẽo nhoẹt…

Mười đầu ngón tay liền với lòng bàn tay, giờ cả một cánh tay bị đứt khiến Hồng Hào Gia không chịu nổi cảm giác đau thấu tâm can này, vội ôm chặt lấy phần tay còn lại, lăn lộn, quằn quại trên đất, húc đổ hết những thứ trên sàn. Hắn nghiến răng, nghiến lợi hằn học thốt lên từng chữ: “Tư_Không_Tiểu_Mễ!!!”

“Tự làm tự chịu.” Chàng chẳng hề tỏ ra thương xót tên ác ôn đã mất một cánh tay phải đó: “Hồng Thừa Thiên, ta đã cho ngươi cơ hội cải tà quy chính, tại sao ngươi vẫn cứ u mê không chịu tỉnh hả?”

Mã Thiên Kiều định hô hoán người đến ứng cứu thì nhận được ngay cái quắc mắt đầy cảnh cáo của Tư Không Tiểu Mễ, hắn vội ngậm miệng, run cầm cập van xin: “Tư Không bang chủ, xin bang chủ tha mạng cho chúng tiểu nhân!!” Hắn vẫn không tài nào hiểu nổi, mình đã sơ suất chỗ nào khiến chàng phát hiện ra mưu kế của bọn hắn.

“Sớm biết sẽ thế này, sao còn cố đâm đầu vào chỗ chết?” Tư Không Tiểu Mễ thở dài: “Mười ba năm trước, khi các ngươi phản bội lại Cái Bang, ta đã tha chết cho các ngươi một lần, hi vọng các ngươi biết đường hối cải mà làm lại cuộc đời. Nếu như các ngươi đã dựa vào tài kinh doanh của mình để trở thành phú thương giàu nhất phương Nam thì nên biết thân biết phận mà sống sung túc hưởng hết cuộc đời, tại sao cứ cố ôm lấy ân oán trong giang hồ mà tìm cách hãm hại, hòng cướp lấy chức bang chủ của ta?”

Mười ba năm trước, khi Thạch Cửu Chỉ vẫn còn giữ chức bang chủ, Cái Bang đã trải qua một trận kinh biến. Hồng Trưởng Lão, kẻ đứng thứ hai sau Thạch Cửu Chỉ đã câu kết với người ngoài, lập mưu tạo phản, hòng lật đổ ngôi vị của Thạch Cửu Chỉ, đoạt chức bang chủ Cái Bang. Năm đó, Tư Không Tiểu Mễ chỉ mới bảy tuổi nhưng đã vô cùng lợi hại, khi phát giác ra tên gian tế Hồng Trưởng Lão, chàng liền vạch trần bộ mặt thật của hắn trước tất cả mọi người trong bang phái. Kết quả, Hồng Trưởng Lão bị Thạch Cửu Chỉ trục xuất ra khỏi Cái Bang và nhường chức bang chủ lại cho chàng.

Hồng Trưởng Lão biết mình không còn mặt mũi nào mà hành tẩu trên giang hồ nên đành đổi tên thành Hồng Kim Sơn, bắt tay vào làm ăn buôn bán. Dựa vào chiến lược kinh doanh có hiệu quả của mình, chỉ trong hơn mười năm, lão đã leo lên được vị trí – phú thương giàu nhất phương Nam. Con trai hắn, Hồng Thừa Thiên cũng đổi tên thành Hồng Hào Gia, trở thành thiếu chủ nổi tiếng nhất đất Nam.

“Ngươi phát hiện ra ta là Hồng Thừa Thiên từ lúc nào?”


Tư Không Tiểu Mễ bèn cười lạnh: “Từ lúc bắt đầu ta đã thấy lạ. Lúc gặp ta, ngươi rõ ràng đã tỏ ra vô cùng hoảng sợ nhưng lại vô cùng lưu loát khi kể lể đầu đuôi câu chuyện cho bọn ta nghe, giống như đã học thuộc làu chỉ chờ có cơ hội để đọc ra vậy. Lúc đó, ta chỉ cảm thấy ngươi có mưu đồ gì đó nhưng vẫn chưa hề biết ngươi là ai. Đến khi ta băng bó vết thương cho ngươi thì ta đã phát hiện ra thân thế thật sự của ngươi, có lẽ ngươi đã quên, mười ba năm trước, khi sư phụ định xuống tay nghiêm khắc trừng trị cha của ngươi thì ngươi đã liều chết xông ra cản mũi kiếm của sư phụ. Kết quả đã lãnh trọn nhát đâm vào bên hông. Sư phụ vì cảm kích tấm lòng hiếu thuận của ngươi nên đã tha tội chết cho cha ngươi. Khi băng bó cho ngươi, ta đã trông thấy vết sẹo ở vị trí đó, tuy việc đã xảy ra rất lâu, vết sẹo cũng mờ dần theo năm tháng nhưng vẫn đủ để cho ta nhận ra ngươi là Hồng Thừa Thiên, con trai của Hồng Trưởng Lão.”

Tiểu Hồ Điệp đang trốn sau lưng chàng bỗng lên tiếng hỏi: “Nếu huynh đã biết hắn là ai, vậy tại sao còn bằng lòng theo hắn đến Gia Thành?”

Chàng bèn trả lời: “Thứ nhất, ta muốn cho hắn một cơ hội, chỉ cần hắn không ra tay hãm hại chúng ta thì ta có thể tha chết cho hắn. Thứ hai, tên Hồng công tử giả mạo đó và hắn lại dùng chung một thân phận, điều đó chứng tỏ hai người bọn chúng có quen biết nhau, nếu ta đoán không nhầm thì tên bạch diện thư sinh tham gia đại hội ‘Thực Thần’ đó chính là Cẩm Luân vương tử mà bọn chúng vừa nhắc tới___con trai thứ mười hai của Lang Chủ.”

Hồng Hào Gia đang quằn quại trên đất, hổn hển lên tiếng: “Chẳng phải ngươi đã ăn hết chỗ thức ăn và uống hết số rượu mà bọn ta đã mời ngươi rồi hay sao, tại sao ngươi vẫn không hề bị trúng độc?”

Chàng lộ ra vẻ đồng tình nhìn hắn: “Các ngươi đã mất công chia độc ra bỏ vào mỗi món một ít, có thể xem như đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng, nhưng các ngươi lại quên mất một điều, khứu giác của ta nhạy hơn người thường, khi mới nếm thử một miếng, ta đã phát hiện ra đồ ăn có vị lạ, hơn nữa còn đoán ra thứ độc mà bọn ngươi đã hạ chính là ‘Nhất Đỉnh Hồng’ rất thường dùng trong giang hồ. Ta đã lợi dụng lúc bọn ngươi không để ý, nhanh tay lấy trộm lọ thuốc giải trong người Mã Thiên Kiều và đã lén uống nó rồi.”

Mã Thiên Kiều nghe thấy thế, vội vàng sờ nắn khắp người, cuối cùng đành chịu thua cúi gằm mặt: “Nếu ngươi đã không hề hấn gì, vậy thì tại sao lại còn cố giả vờ như đã bị trúng độc?”

Tư Không Tiểu Mễ liền mỉm cười: “Nếu ta không giả vờ trúng kế của các ngươi, các ngươi có chịu nói hết kế hoạch của mình ra cho bọn ta nghe không?”

Hồng Hào Gia bị mất máu quá nhiều, mặt trắng bệch, vô cùng đáng sợ nhưng vẫn cố cứng miệng: “Thắng là vua thua làm giặc, muốn giết thì cứ giết đi! Mười tám năm sau, ông đây vẫn sẽ là một đấng anh hùng!”

Chàng bèn gật đầu: “Nghe ngữ khí của ngươi, xem ra cũng là một trang hảo hán, song, các ngươi không cần chết, chỉ cần các ngươi chịu nói ra tên Cẩm Luân vương tử đó đang ở đâu thì ta sẽ tha tội chết cho các ngươi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.