Đọc truyện Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây) – Chương 58: Tranh giành
Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Gian Tửu khi đập vào mắt công chúa Anh Hoa lại trở thành khuôn mặt của loài yêu ma quỷ quái, khiến cô ả sợ điếng hồn, kinh hãi thốt lên: “Ngươi muốn làm gì???”
Gã đàn ông này là cơn ác mộng hãi hùng nhất trong cuộc đời ả, là tai họa mà cô ả không nên rước về ngay từ lúc đầu. Ngày đó, khi cô ả đang thúc ngựa, phi rầm rập trên phố thì Hoa Gian Tửu đang ngồi dựa người vào thành lan can, nhâm nhi cốc rượu trong một tửu lâu. Chỉ mới lướt qua nhau mà gã đã lọt vào cặp mắt cú vọ của cô ả. Ai dè, cô ả lại đụng ngay phải ‘thú dữ’, gã là loại đàn ông bạo ngược chuyên hành hạ, giày xéo đàn bà. Ả vốn tưởng mình có thể nhảy lên đầu tất cả đám đàn ông trong thiên hạ, nào ngờ, lần này chính mình lại bị người khác đè đầu cưỡi cổ.
Gã ngang nhiên đuổi hết sạch đám nam sủng trong biệt viện đi rồi giam lỏng ả trong phòng, bắt thứ đàn bà luôn coi trời bằng vung, chuyên chà đạp đàn ông như ả phải phục dịch, thỏa mãn thú tính của gã thông ngày thông đêm, không khác gì thứ nô lệ tình dục đớn hèn nhất. Bị bạo dâm, hành hạ đêm ngày nên sẹo mới sẹo cũ, chi chít ngang dọc hằn trên người ả, trông cực kỳ đáng sợ.
Khó khăn lắm ả mới tìm được cơ hội trốn thoát, tưới dầu châm lửa thiêu trụi cả biệt viện, mưu đồ thiêu sống con ác quỷ khủng khiếp ấy cùng cơn ác mộng kinh hoàng thành tro bụi.
Ả những tưởng gã đã chết cháy trong trận hỏa hoạn năm đó rồi, không ngờ, giờ này phút này gã lại lù lù xuất hiện trước mặt mình, làm sao mà không khiến ả kinh hãi bàng hoàng cho được?
Khóe miệng Hoa Gian Tửu khẽ nhếch lên cười tà rồi đưa ngón tay xương xẩu của mình khẽ vuốt lọn tóc lòa xòa trước trán, gò má tái mét và cái cằm thon gọn của Anh Hoa. Đột ngột, gã bóp chặt lấy cổ cô ả, lạnh lùng hỏi: “Cô dám tìm gã đàn ông khác sau lưng ta hả???”
Lực bóp càng lúc càng mạnh, Anh Hoa gần như tắc thở, nặng nhọc lên tiếng: “Ta là công chúa của Lang quốc, còn nơi này là hoàng cung của Tư Không hoàng triều, nếu ngươi dám giết ta, phụ vương ta và Tư Không hoàng thất nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Hoa Gian Tửu cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ gian ác, lời thốt ra khiến Anh Hoa run lên cầm cập: “Cô tưởng ta sẽ sợ sao? Cô nói thử xem, nếu ta phanh phui những chuyện xấu xa đồi bại mà cô đã làm trước đây cho mọi người nghe thì tên Tư Không tiểu vương gia đó có còn muốn cưới cô làm vợ nữa không? Dĩ nhiên, ta có thể nhìn ra, hắn không hề có tình ý gì với cô. Tất cả chỉ là do tên phụ vương khốn khiếp và cô tự biên tự diễn ra thôi. Nếu ta vạch mặt cô trước mặt đông đảo văn võ bá quan, nói cô là một ả dâm phụ đã bị vô số đàn ông chà đạp, cưỡng hiếp thì cô thử nói xem, cha cô có dám mang đứa con gái đã ‘tàn hoa dập liễu’ như cô đi cầu thân để thắt chặt tình hòa hữu giữa hai nước nữa không?”
“Bọn họ sẽ không tin ngươi đâu!!!” Anh Hoa thốt lên trong tuyệt vọng.
“Roạt____” Cái áo ngủ mỏng tang, trong chớp mắt, đã bị xé tan tành. Cơ thể lõa lồ của ả lập tức bị phơi bày trước ánh đèn. Hoa Gian Tửu cười khẩy, lấy ngón tay miết nhẹ lên từng vết sẹo trên người ả: “Vết này là do ta cắn, vết này là do ta cào, vết này là do ta dùng roi quất…Cô có muốn những vết sẹo này được phơi bày ra trước mặt mọi người, thậm chí là còn được ta dùng răng để đối chiếu nữa không?”
“Đừng!!!!” Anh Hoa vội quỳ xuống cầu xin: “Ngươi tha cho ta đi!! Ta có thể cho ngươi tiền, rất nhiều tiền!!!”
Lập tức, đôi mắt của Hoa Gian Tửu hằn lên hận ý tột độ: “Lúc ngươi châm lửa thiêu sống ta, ngươi có từng nghĩ sẽ tha cho ta không??? Lúc ngươi cưỡng bức, hành hạ em trai ta đến chết, ngươi có từng nghĩ sẽ tha cho nó không???” Em trai gã, một đứa trẻ mới mười ba tuổi, trong lúc đang vui đùa với đám bạn thì bị Anh Hoa ngắm trúng, tìm cách bắt cóc mang về biệt viện, cưỡng bức nguyên ba ngày ba đêm, kết quả do thể chất quá yếu đuối, cậu bé đã bị kiệt sức, tắc thở mà chết. Thậm chí khi chết rồi cũng không được Anh Hoa mai táng tử tế, chỉ sai người chôn cất qua loa cho xong chuyện.
“Ta sai rồi!!!! Ngươi tha cho ta được không??” Anh Hoa thống thiết van xin.
“Ngươi nghĩ chỉ cần mở miệng nói câu xin lỗi là có thể giải quyết được hết hận thù sao?” Lời của Hoa Gian Tửu khiến cô ả rớt xuống vực thẳm.
“Vậy ngươi muốn ta phải làm sao??”
“Dùng cả đời ngươi phục dịch hầu hạ ta!” Hoa Gian Tửu giật ngược tóc Anh Hoa để cô ả nhìn vào mắt mình: “Phải làm thế nào, chắc ngươi cũng rõ rồi chứ?”
*
“Mẹ! Người trồng hoa ấy dường như có quen biết với công chúa Anh Hoa đó!” Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tiểu Mạch vẫn cố quấy rầy mẹ mình.
Lâm Nhược Thủy gật đầu: “Mẹ biết rồi.”
“Công chúa Anh Hoa cũng biết người đó, hơn nữa lại còn tỏ ra rất sợ nữa cơ.” Đôi mắt của cô bé con liền sáng rỡ.
“Mẹ cũng biết rồi.”
“Con thấy bộ dạng của người đó không giống với người trồng hoa tí nào cả, mà cũng không có bản lĩnh khiến hoa nở trái mùa nữa cơ.” Tiểu Mạch dụ từng câu một để mẹ trả lời nghi vấn trong lòng mình.
Tư Không Trạm nhìn con gái chiếm mất nửa giường, bực bội nói: “Con cũng lớn rồi đấy, nên sang phòng khác ngủ một mình đi là vừa.”
Ai ngờ, cô bé con lại quay sang làm mặt quỷ lêu lêu cha mình: “Cha, cha không phải cũng là người lớn sao? Sao cha không đi ngủ một mình đi~~~”
“Khụ khụ…” Ranh con, nếu cha cô mà ngủ một mình thì lấy đâu ra hai huynh muội nhà cô??
Tư Không Trạm đưa mắt nhìn vợ cầu cứu, trông rõ là khổ.
Lâm Nhược Thủy lại cực kỳ nhẫn nại giải đáp hết thắc mắt trong lòng con gái: “Việc hoa nở trái mùa đó là do mẹ dạy người trồng hoa thật, dùng khí nóng ép hoa nở sớm.”
“Con đã nói rồi mà!!” Tiểu Mạch hưng phấn, bật cười khanh khách: “Con đã nhìn người là chỉ có chuẩn mà thôi! Mẹ, tại sao mẹ lại để cái người tên là Hoa Gian Tửu đó làm người trồng hoa?”
“Con có thích công chúa Anh Hoa đó làm chị dâu của mình không?” Lâm Nhược Thủy hỏi lại.
“Không thích ạ!!!” Đầu cô bé lắc như trống bỏi.
“Khi công chúa Anh Hoa gặp được gã đàn ông tên Hoa Gian Tửu thì sẽ không thể làm chị dâu của con được nữa.” Lâm Nhược Thủy đã phải huy động tất cả mạng lưới tình báo của mình để truy tìm tin tức có liên quan đến công chúa Anh Hoa. Không uổng công, nàng đã moi được tất cả những chiến tích ‘huy hoàng’ của cô ả từ một gã tùy tùng đã bị cắt lưỡi. Ngoài ra còn biết được Hoa Gian Tửu chưa hề bị thiêu chết. Thế là, Lâm Nhược Thủy liền bí mật sai người dẫn dụ Hoa Gian Tửu đến Tư Không hoàng triều, sau đó thì khéo léo để cho Hoa Gian Tửu gặp công chúa Anh Hoa như việc đã xảy ra ngày hôm nay. Những chuyện về sau, chắc chắn sẽ phát triển đúng theo như kế hoạch mà Lâm Nhược Thủy đã vạch ra.
Lâm Nhược Thủy đã rất nương tay với bọn họ rồi. Nàng đã không phanh phui bộ mặt thật của công chúa Anh Hoa trước mặt quân thần hai nước, như thế đã là niệm tình Lang quốc lắm rồi. Hi vọng là cô công chúa Anh Hoa đó sẽ biết thân biết phận mà lùi bước, hủy hôn sự với Tư Không Tiểu Mễ nhà nàng.
Quả nhiên, ngay sáng hôm sau, Lang Chủ và công chúa Anh Hoa đã chủ động đứng ra xin hủy bỏ hôn ước, sau đó thì tất tả bỏ về, khiến lão Thái Hậu và mọi người đều bất ngờ tột độ.
“Nhược Thủy à, sao công chúa Anh Hoa mới cùng chúng ta ngắm hoa một buổi sáng mà đã vội từ chối làm vương phi của Tư Không hoàng triều chúng ta rồi thế con?” Lão Thái Hậu vô cùng khó hiểu hỏi Lâm Nhược Thủy.
“Dạ…Chuyện này con cũng không rõ lắm ạ. Có lẽ, sau hai ngày ở lại đây, công chúa đã phát hiện ra cô ấy chỉ thích cuộc sống thoải mái ở Lang quốc mà không hợp với phong thủy của Tư Không hoàng triều chúng ta.”
“Ờ.” Lão Thái Hậu cũng không hỏi gì thêm, bởi vì bà biết con dâu của mình một khi đã không tiện nói ra lý do, ắt sẽ có nguyên nhân của nó.
“Nhược Thủy à, sao hôm nay ta lại không thấy Tiểu Mễ và Cách Nhi đến thỉnh an thế nhỉ?”
Nghe thấy thế, Lâm Nhược Thủy liền thở dài, lễ phép đáp lại: “Hai huynh đệ chúng nó đang mải….chơi đùa ạ.”
*
Trong Văn Hoa điện,hai gã con trai đang tranh giành kịch liệt một cô con gái…
“Tiểu Hồ Điệp, nàng nói xem, ta tốt hơn hay Tiểu Mễ đường đệ tốt hơn??” Tư Không Cách truy vấn không ngừng.
Tư Không Tiểu Mễ vỗ ngực, tự hào nói: “Đương nhiên là đệ tốt hơn~”
Tư Không Cách liền lườm chàng một cái: “Lúc đầu, là ai đã hùng hồn tuyên bố sẽ không động lòng với con gái ngu ngốc, hả??? Hôm nay lại…Hừ! Rõ ràng biết ta đang tìm nàng ấy, khi gặp được nàng ấy rồi lại giấu biệt đi. Còn dám nói là ‘huynh đệ sống chết có nhau’, đệ quá ích kỷ đấy! Tiểu Hồ Điệp à, nàng sờ thử coi, tim ta đang đau quặn lên đây này~~~” Nói rồi, y liền bắt tay cô, ý bảo cô sờ thử!!!
“Bốp~~~” Một hạt trân châu lập tức đập bốp vào mu bàn tay Tư Không Cách, y đau điếng, vội rụt tay lại, bất mãn tru tréo: “Tiểu Hồ Điệp à, nàng xem xem, Tiểu Mễ đường đệ dữ tợn quá đi~~Nàng đừng có chơi với gã đàn ông dữ tợn như đệ ấy nữa, chơi với ta đây này~~~”
Tư Không Tiểu Mễ đau đầu day day thái dương huyệt, lên tiếng phàn nàn: “Thái tử đường huynh à, huynh đang làm nũng đó hả? Phiền huynh soi gương lại giùm cái, đường đường là nam tử hán đại trượng phu lại đi nũng nịu với một cô gái!!! Đệ sắp không nuốt nổi cơm rồi đây này!”
Tư Không Cách cười hề hề: “Không sao! Đệ không ăn được thì ta ăn, ta vô cùng hãnh diện khi được cùng ngồi chung bàn, ăn sáng với Tiểu Hồ Điệp muội muội của ta ~~”
Tư Không Tiểu Mễ bất chấp lễ nghĩa, lấy đũa đập bốp vào đầu y: “Cô ấy không phải muội muội của huynh!!”