Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 5: Cô nàng tiên tử khiến người ta ức chết!


Đọc truyện Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây) – Chương 5: Cô nàng tiên tử khiến người ta ức chết!

Tư Không Tiểu Mễ đang kiên nhẫn chờ đợi Tiền chưởng quầy bưng món ăn tới
thì nghe thấy một tiếng kêu ai oán từ bên ngoài vọng vào, gào lên đòi ăn cơm. Chàng đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy có một cô gái đứng giữa
đường gân cổ lên trời mà gào, chường ra vẻ mặt đói đến thảm thương. Tư
Không Tiểu Mễ không khỏi buồn cười, động lòng trắc ẩn, chàng bèn nói :
“Cô nương à, nếu thấy đói thì lên đây dùng bữa với tại hạ đi!”

Cô gái nghe thấy chàng nói như vậy thì ngó bốn xung quanh, tìm cả buổi mới nhìn thấy Tư Không Tiểu Mễ, thế là cô chạy vội lên lầu, chớp cái đã
xuất hiện ngay trước mắt chàng.

Tiểu Hồ Điệp ngồi xuống thở hổn
hển, ngó thấy trên bàn bày một đĩa táo chín mọng, quên luôn cả phép lịch sự, thó lấy quả to nhất cạp một miếng. Vừa nhai ngấu nghiến vừa hỏi :
“Huynh là thần tiên phương nào vậy? Tại sao trước kia tôi chưa từng thấy huynh nhỉ? Vừa mới lên thiên giới à? Cũng được phân tới Nhân Duyên điện nhậm chức à?” Thì ra cô tưởng nhầm Tư Không Tiểu Mễ là thần tiên được
Nguyệt Lão phái xuống cứu mình.

Tư Không Tiểu Mễ nào có hiểu mấy
lời nhăng nhít của cô, song, chàng cũng chẳng có hứng hỏi. Chàng chỉ
nhất thời mềm lòng, mời cô một bữa cơm mà thôi, không cần thiết phải hỏi cặn kẽ lai lịch của người lạ làm gì.

Chỉ một loáng, Tiểu Hồ Điệp đã xơi hết hai quả táo to, cô xoa cái bụng của mình : “Chưa no, thứ này nhét vào bụng chả có cảm giác gì cả, không phải huynh chỉ mời tôi ăn
táo suông đấy chứ?”

“Đợi một lát sẽ có đồ ăn mang lên!”

“Oa! Hi vọng là nhanh lên một chút!”

“Cô nương đã bao lâu không ăn cơm rồi?”

“Không lâu lắm đâu, chỉ mới có hai ngày thôi à! Trước đây ăn một bữa xong, bảy ngày sau cũng không thấy đói, không hiểu tại sao lần này lại đói đến
thế?” Tiểu Hồ Điệp không biết được là trước đây cô là tiên, giờ là người phàm, ắt sẽ không giống nhau.

Tư Không Tiểu Mễ nghe vậy liền lấy làm kinh ngạc hỏi: “Trước kia bảy ngày không ăn cơm cũng chịu được sao?”

“Ờ!”

“Vậy chắc đây là một loại võ công cực kỳ lợi hại!” Tư Không Tiểu Mễ liền liệt Tiểu Hồ Điệp vào hàng võ lâm cao thủ .

“Cái này thì có gì đáng nói đâu. Nguyệt Lão gia gia thường nhịn cả nửa
tháng trời không ăn gì cả nhưng gia gia lại rất hay uống rượu!”


“Nửa tháng trời?” Tư Không Tiểu Mễ kinh ngạc thốt lên.

Tiểu Hồ Điệp sực nhớ tới một việc cực quan trọng : “Đúng rồi, Nguyệt Lão gia gia có bảo huynh mang cho tôi một ít tiền để dùng không?”

“Nhạc
Lão là ai? Tại hạ không quen người này!” Tư Không Tiểu Mễ tưởng nhầm
“Nguyệt Lão” là “Nhạc Lão” (Nhạc và Nguyệt đồng âm trong tiếng Trung,
đều là : yue) . Ai mà biết cho được vị cô nương trước mặt chính là tiên
nhân hạ phàm.

“Huynh không phải là người do Nguyệt Lão gia gia phái đến cứu tôi sao?” Tiểu Hồ Điệp thảng thốt.

“Tại hạ chỉ thấy cô nương đứng giữa đường kêu lên là muốn ăn cơm. Vừa hay,
tại hạ có đồ để ăn nên mới gọi cô nương lên đây!” Tư Không Tiểu Mễ giải
thích.

“Hu hu hu…..Nguyệt Lão gia gia thối tha, Nguyệt Lão gia
gia xấu xa. Thấy chết không cứu, lúc quay về, tôi nhất định sẽ vặt sạch
râu của ông!” Tiểu Hồ Điệp bèn khóc than “Huynh à, tôi không có tiền,
hai quả táo vừa nãy tôi ăn có thể ghi nợ không? Đợi khi tôi có tiền sẽ
trả lại cho huynh!”

Tư Không Tiểu Mễ bèn phì cười : “Hôm nay tại hạ mời cô nương, không cần trả tiền đâu!”

“Thật à?” Tiểu Hồ Điệp không ngờ cả ngày hôm nay gặp xui đến giờ lại bắt được vàng.

“Đương nhiên là thật rồi. Đợi lát nữa người ta bưng thức ăn lên, cô nương chỉ
cần nói ngon hay không ngon là được” Tư Không Tiểu Mễ nhìn ra, cô nương
này không biết mình là ai và cũng hiếm khi có dịp được cùng người lạ ăn
một bữa. Tình huống kiểu này khiến chàng cảm thấy đặc biệt mới mẻ.

“Lát nữa sẽ có nhiều đồ ăn được mang lên à?” Đây mới là vấn đề Tiểu Hồ Điệp bận tâm.

“Có lẽ vậy!”

“Oa!!!!” Hai mắt Tiểu Hồ Điệp sáng long lanh “Đại ca à, đại ca tốt thật đó! Sau

này muội quay về thiên đình, nhất định sẽ tìm cho đại ca một đám thật
vừa ý!”

“Quay về thiên đình” Tư Không Tiểu Mễ dấy lên tò mò.

“Đúng thế!” Tiểu Hồ Điệp gật như giã tỏi sau đó nói nhỏ : “Để muội nói cho
đại ca biết nha, muội không phải là người phàm đâu, muội là tiên tử thân cận bên Nguyệt Lão gia gia đó. Đại ca chắc cũng rõ Nguyệt Lão gia gia
là ai chứ hả? Chính là người nắm quyền định đoạt nhân duyên dưới hạ giới đó, muội được gia gia phái xuống trần gian đấy”

Tư Không Tiểu Mễ cảm thấy nực cười, nghĩ rằng cô gái này mắc bệnh hoang tưởng khá nặng,
chàng cũng hỏi khẽ : “Thế Nguyệt Tài Năng cử cô nương xuống trần gian
làm gì vậy?”

Tiểu Hồ Điệp rất hài lòng với thái độ của chàng trai trước mặt, không giống như bà lão bán bánh và người bán hoa quả khi
này, người thì đánh túi bụi người thì khóc nức nở. Cô nghiêm túc trả lời : “Muội xuống phàm trần học hỏi.”

“Học gì vậy?”

“Có thể học cái gì thì học cái đó!” Haiz, lúc ấy Nguyệt Lão gia gia cũng không có nói rõ, chỉ bảo là xem tạo hóa của cô mà thôi.

Cái cớ này quá dở. Làm gì có thần tiên nào hạ phàm chỉ để học hỏi. Tư Không Tiểu Mễ cũng không muốn bắt bẻ, chỉ hỏi tiếp : “Vậy khi nào thì cô
nương quay về?”

Tiểu Hồ Điệp nói : “Sao thế? Đại ca sốt sắng muốn muội quay về sớm để ghép duyên cho đại ca à? Yên tâm đi! Không lâu nữa
muội sẽ được quay về. Muội nói lời giữ lời, sẽ giúp đại ca tìm một cô
gái thật hoàn mĩ!”

Ha ha ha ha ha, mấy năm nay Tư Không Tiểu Mễ
đã gặp vô số mĩ nữ, mà cô nào cũng dùng trăm phương nghìn kế để đưa
chàng vào tròng, nếu như chàng muốn thành thân thì chỉ cần nói một
tiếng, đảm bảo đàn bà con gái trong thiên hạ sẽ thi nhau xếp hàng chờ
chàng tuyển chọn. Nhân duyên của chàng, đâu có cần người khác sắp đặt.
Cô gái mắc bệnh hoang tưởng này thật sự quá thú vị.

“Cô nương có biết tại hạ là ai không?” Tư Không Tiểu Mễ hỏi.


“Là đàn ông…”

“Đơn giản vậy thôi à?” Tư Không Tiểu Mễ nhấp một ngụm trà, lòng thầm nghĩ :
đàn ông ở đây cũng có nhiều loại, có người năm thê bảy thiếp, có người
kém cỏi không có ai ngó tới, còn ta là người quá ưu tú, cho nên không lo không lấy được vợ.

“Chỉ đơn giản thế thôi!” Tiểu Hồ Điệp nhìn Tư Không Tiểu Mễ đánh giá một lượt “Lẽ nào không phải là đàn ông, chẳng lẽ đại ca là đàn bà??”

“Phụt___________” Ngụm trà trong miệng bắn phọt ra ngoài…..

Tiểu Hồ Điệp lại kinh ngạc tột độ : “Nhìn đại ca kích động như vậy….. Lẽ
nào, đại ca không phải nam cũng chẳng phải nữ? Nếu đại ca là nữ, muội sẽ tìm một chàng trai hòan mỹ cho đại ca, còn nếu đại ca không phải nam
cũng chẳng phải nữ, vậy thì chuyện này sẽ khá phức tạp….”

“Đủ
rồi!” Tư Không Tiểu Mễ ngắt lời cô, mới có một lát mà cô đã biến một
chàng trai xuất chúng nhất thế gian thành một tên hoạn quan bất nam bất
nữ. Nếu cứ để cô nói tiếp thì không biết cô sẽ tưởng tượng ra cái gì
nữa.

Tiểu Hồ Điệp nghiêm túc nói : “Đây là một vấn đề vô cùng hệ
trọng, nếu đại ca là nam, muội sẽ tìm vợ cho đại ca, còn nếu đại ca là
nữ, muội sẽ tìm chồng cho đại ca. Dù muội vẫn chưa chính thức nắm quyền
định đọat nhân duyên dưới trần gian nhưng muội tin sau này muội sẽ là
một vị thần tiên cực kỳ có trách nhiệm. Sẽ không giống như Nguyệt Lão
gia gia, hễ gia gia uống say là lại xe duyên nhầm, kết quả : đàn ông tán đàn ông, đàn bà yêu đàn bà, tệ hơn là dây tơ hồng bị rối tinh, khiến
cho nhân duyên dưới trần càng thêm hỗn loạn…….” Cô càng nói càng hăng,
lôi hết tất cả mọi tội lỗi của Nguyệt Lão ra kể. Ngồi bên cạnh, Tư
KhôngTiểu Mễ chỉ biết ai óan kêu trời, cho rằng mình gặp phải một kẻ mắc bệnh hoang tưởng cực nặng, sắp sửa đạt ngưỡng của kẻ điên.

“Ta
là Tư Không Tiểu Mễ!” Người nào đó cuối cùng không thể chịu nổi liền nói danh tính của mình ra, hi vọng cô gái trước mặt sau khi nghe xong có
thể hình dung được mình là ai.

Tiểu Hồ Điệp gãi đầu : “Tư Không
Tiểu Mễ? Cái tên này sao nghe quen vậy? Dường như đã nghe ở đâu đó rồi!” Bất hạnh thay cho Tư Không Tiểu Mễ, chàng gặp phải một tiểu tiên tử vô
cùng trì độn, đãng trí…….

“Chính là bang chủ Cái Bang đương nhiệm” Ai đó lại vẽ đường cho hươu chạy.

“A?” Tiểu Hồ Điệp cuối cùng cũng nhớ ra : “Đại ca chính là cái người mà nghe đồn cực kỳ lợi hại có phải không? Hình như đại ca được nhiều cô gái
thích lắm đúng không?”


“Đúng thế!” Người nào đó cảm thấy may mắn vì trí nhớ của đối phương vẫn còn dùng được.

Nhưng lời tiếp theo của Tiểu Hồ Điệp lại làm cho chàng tức phụt máu : “Những
cô gái đó thật đáng thương, tự dưng lại đi thích một người nam chẳng ra
nam, nữ chẳng ra nữ!”

Tư Không Tiểu Mễ bất giác cao giọng : “Ta là đàn ông!!!”

“Đại ca làm sao có thể khẳng định mình là đàn ông?” Tiểu Hồ Điệp vẫn chưa chịu buông tha.

“Ta là nam hay nữ đương nhiên ta rõ nhất!!!”

“Vậy thì không chắc rồi. Năm xưa muội cũng có một người bạn tên là Tiểu
Chân. Rõ ràng cô ấy là con gái nhưng lại suốt ngày nói mình là con trai” Tiểu Chân là tiên ong trong giới tinh linh, vì có tướng mạo đặc thù,
nếu xét về phương diện của con trai mà nói thì có thể coi là một mỹ nam
nhưng xét về phương diện của con gái thì lại rất xấu nên cô ấy luôn tự
nhận mình là nam. Gã đàn ông trước mặt, không biết chừng là Tiểu Chân
thứ hai cũng nên.

Tư Không Tiểu Mễ xém chút thì ức chết : “Không nói chuyện với cô nữa!”

Tiểu Hồ Điệp không hề có ý buông tha cho chàng : “Đại ca ngó lơ muội nhưng
muội lại để ý đến đại ca. Muội đã hứa sau này sẽ tìm cho đại ca một đám
thật tốt. Giờ đến cả giới tính của đại ca muội cũng không rõ thì làm sao muội có thể giúp đại ca tìm được ý trung nhân đây?”

“Nhân duyên
của ta không khiến cô bận tâm” Cô gái này sao lôi thôi lằng nhằng quá
vậy nhỉ, cứ đôi co cho bằng được. Tư Không Tiểu Mễ cảm thấy có chút hối
hận vì đã mời cô ăn cơm.

“Nhưng muội vốn là tiên tử trong Nhân Duyên điện mà, nhân duyên của đại ca muội đương nhiên phải bận tâm rồi!”

Nói chuyện với kẻ điên mệt thật đấy! Tư Không Tiểu Mễ gần như phát khùng : “Rốt cục cô muốn thế nào?”

“Muội chỉ muốn biết đại ca là nam hay nữ thôi!”

“Ta đã nói với cô : ta là đàn ông. Người trên thế gian này đều biết ta là đàn ông!!!”

“Có lẽ đại ca và người trong thiên hạ đều nhầm lẫn mất rồi!” Trí tưởng tượng của Tiểu Hồ Điệp quả nhiên là phong phú.

“Vậy cô muốn sao????”

Tiểu Hồ Điệp tỏ vẻ rất chân thành : “Để muội kiểm nghiệm xem đại ca là đàn ông hay đàn bà!!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.