Đọc truyện Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây) – Chương 3: “Gặp đại nhân vật” không phải là đơn giản
“Tránh ra! Tránh ra!” Một tóan quan binh bỗng xông vào, dẹp đoàn người dạt
sang hai bên, để chừa ra một khoảng trống, một gã mặc quan phục liền
bước đến chính giữa, dừng lại trước Lâm Tiên Lâu, hắn chắp tay hành lễ
với Tư Không Tiểu Mễ đang ngạo nghễ trên nóc nhà : “Hạ quan, Ngải Đại
Giang, là huyện lệnh của bổn huyện, không biết Tư Không bang chủ giá đáo nên nghênh tiếp chậm trễ, thật là thất kính với ngài!”
Tư Không
Tiểu Mễ cất cao giọng : “Ngải đại nhân, thảo dân chỉ đi ngang qua bổn
huyện, nhân tiện dừng chân dùng cơm tại quý trấn, không hề có ý muốn làm phiền mọi người, làm phiền đại nhân khuyên nhủ mọi người quay về được
không?”
Qua khuyên nhủ của huyện lệnh cùng tóan quan binh, các vị hương thân phụ lão đều lũ lượt bỏ về, Tư Không Tiểu Mễ cuối cùng cũng
có thể bay xuống, an tâm tĩnh tọa nhâm nhi chung trà trong Lâm Tiên Lâu. Chưởng quầy họ Tiền của Lâm Tiên Lâu là một gã béo tai to mặt lớn,
người lùn một mẩu, gã vô cùng bợ đỡ giúp Tư Không Tiểu Mễ sắp xếp một
gian phòng thượng hạng, mặt tươi như hoa buông lời siểm nịnh : “Tư Không bang chủ đại giá đến Lâm Tiên Lâu của tại hạ, thật sự là “rồng tới nhà
tôm”, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh dự ạ!”
Tư Không Tiểu Mễ tỏ vẻ
không vui : “Hừ! Một tháng trước ông dùng trăm phương nghìn kế để mời ta tới Lâm Tiên Lâu, lúc đó ta cũng đã nói rõ với ông : ta có thể đến,
nhưng không được đem chuyện này đồn ra ngòai. Song, xem ra hôm nay có
người cố ý tiết lộ phong thanh mới gây ra vụ huyên náo ban nãy. Tiền
chưởng quầy à, vì muốn khuếch trương đại danh của Lâm Tiên Lâu nên ông
đã thất hứa với ta. Mượn danh nghĩa của ta để thu hút thực khách. Ông có biết sẽ có hậu quả thế nào không?”
Tiền chưởng quầy sợ hãi tột
độ, mồ hôi túa ra đầm đìa, hai chân run lẩy bẩy : “Tư Không bang chủ tha mạng! Tiểu nhân không dám có lần sau ạ!!”
Tại sao Tiền chưởng
quầy lại muốn mượn danh nghĩa của Tư Không Tiểu Mễ để thu hút thực khách đây nhỉ? Là do trong giới ẩm thực Tư Không Tiểu Mễ còn có tiếng tăm
lừng lẫy, sư thúc của chàng là thiên hạ đệ nhất danh trù, hơn nữa, từ
nhỏ Tư Không Tiểu Mễ đã có vị giác mẫn cảm hơn người, hiện giờ có thể
đạt đến trình “kinh thế hãi tục”. Những tửu lâu từng được chàng bình
phẩm, chỉ cần buông ra một chữ “ngon” thì đã khiến tửu lâu ấy từ đó trở
đi nổi danh như cồn trong giới ẩm thực, việc làm ăn buôn bán cứ gọi là
lên như “diều gặp gió”! Tiền chưởng quầy vất vả gian nan lắm mới mời
được Tư Không Tiểu Mễ đến Lâm Tiên Lâu làm khách nhưng lại không đặt
niềm tin vào món ăn trong tửu lâu của mình nên mới nuốt lời hứa. Đầu
tiên là kêu người tung tin đồn rằng : Tư Không Tiểu Mễ đến Lâm Tiên Lâu
dùng cơm, sau là phô trương thanh thế tửu lâu của mình. Nào ngờ, Tư
Không Tiểu Mễ lại nhìn thấu chiêu bài này của hắn.
Khuôn mặt
tuyệt mĩ của Tư Không Tiểu Mễ không hề lộ ra một tia vui vẻ nào : “Việc
này ta không muốn nhắc tới nữa, ông hãy mang những món ngon nhất của Lâm Tiên Lâu lên đây, nếu như mùi vị có thể tạm chấp nhận, vậy thì việc
ngày hôm nay ta sẽ ngừng truy cứu; còn nếu chỉ là “hữu danh vô thực”,
thì, ta sẽ biến “mĩ danh” của Lâm Tiên Lâu thành “đồng dao ca tụng” khắp giang hồ……”
Chưởng quầy lập tức tuân lệnh, chạy ngay xuống phòng bếp tất bật chỉ đạo đám hạ nhân. Huyện lệnh Ngải Đại Giang đợi mãi mới
có cơ hội mở miệng : “Tư Không bang chủ! Hạ quan….”
“Nếu như Ngải đại nhân có nhã hứng, chi bằng cùng thảo dân nếm thử xem món ăn trong
Lâm Tiên Lâu này có thật như danh xưng “Mê hoặc cả tiên nhân tới” hay
không?”
“Hạ quan quả thật là không có vinh dự nào sánh bằng!”
Huyện lệnh Ngải Đại Giang liền chiếm lấy chiếc ghế bên cạnh Tư Không
Tiểu Mễ, sau đó cố ý lôi kéo bàn về việc nhà : “Không biết ngọc thể của
Thái Hậu nương nương gần đây thế nào ạ?”
“Thái Hậu nương nương vô cùng khỏe mạnh!”
“Hoàng thượng có khỏe không ạ? Vương gia vương phi vẫn khỏe cả chứ ạ?”
Tư Không Tiểu Mễ nâng chén lên nhấp một ngụm trà : “Ngải đại nhân có việc
gì xin cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo Tam quốc làm gì!”
Ngải Đại Giang bị nói trúng tim đen liền lụ khụ ho hai tiếng, biểu thị mình
đang rất sốt sắng : “Chuyện là thế này ạ. Hạ quan có một đứa con gái,
năm nay cũng đã mười chín đôi mươi, theo lý mà nói thì cũng đã đến lúc
gõ cửa tìm nhà gả đi rồi, nhưng hạ quan đã rò la khắp cả bổn huyện, con
gái hạ quan lại không ưng một đám nào cả. Con bé nói, cả đời này chỉ
ngưỡng mộ một mình Tư Không bang chủ, nếu như không thể hầu hạ bên cạnh
bang chủ, nó tình nguyện ở vậy đến già. Haiz. Hạ quan cũng biết việc này rất hoang đường, nhưng bậc làm cha làm mẹ, có ai là không lo nghĩ sốt
sắng cho con đâu? Thế nên hạ quan hôm nay đành muối mặt đến hỏi Tư Không bang chủ một chuyện : Bên cạnh bang chủ có thiếu nô tì hầu hạ không ạ?
Nếu như thiếu, có thể cho con gái hạ quan một cơ hội để thử không ạ??”
Tư Không Tiểu Mễ cười lớn : “Ngải đại nhân quá xem trọng thảo dân rồi,
thảo dân chỉ là kẻ cầm đầu đám ăn mày mà thôi, ngày ngày phiêu bạt giang hồ, không có chốn nương thân, nào có dám mơ tưởng đến chuyện mướn nô tì về hầu hạ? Lệnh ái là thiên kim tiểu thư, nếu làm nô tì thì thật sự
khiến lệnh ái chịu thiệt thòi rồi!”
“Không thiệt thòi, không
thiệt thòi đâu ạ! Nếu như lấy việc ở giá cả đời mà nói thì làm nô tì hầu hạ ngày đêm bên bang chủ, hạ quan sẽ thấy an tâm hơn.” Nói mãi nói mãi, Ngải Đại Giang bèn dùng vạt áo chấm chấm những giọt nước mắt đang ứa
ra, nhưng thực bụng lại đang nghĩ : Ngài có phải là kẻ cầm đầu đám ăn
mày bình thường đâu, đừng coi thường hàng ngày ngài phiêu bạt kỳ hồ, lấy trời làm nhà, đến cả hoàng cung mà ngài cũng có thể ra vào như đi chợ,
nếu như con gái của ta có thể làm người đàn bà của ngài, cho dù có là nô tì, Thái Hậu của ngài cũng không thể bạc đãi cả nhà chúng ta được!!
Tư Không Tiểu Mễ chường ra vẻ mặt vô cùng khó xử : “Nghe Ngải đại nhân
nói như vậy, chi bằng thảo dân cho lệnh ái một cơ hội, nếu như lệnh ái
có thể vượt qua sát hạch của thảo dân, vậy thì từ nay về sau lệnh ái có
thể đi theo thảo dân.”
“Thật vậy ạ?” Ngải Đại Giang mừng rơn
vội nhìn ra bên ngòai gọi với một tiếng : “Liên Hương à! Mau vào đây,
mau vào tham kiến Tư Không bang chủ đi con!”
“Dạ! Con vào
ngay!!!” Đưa mắt ra cửa, một cô gái bận bộ cánh hồng thắt lưng xanh, mặt trát một lớp phấn dầy cộp khiến người ta không thể đoán được khuôn mặt
mộc trông ra làm sao đang bước vào, nở một nụ cười tự cho là “quyến rũ
chết người” với Tư Không Tiểu Mễ, khiến cho đám đàn ông trong tửu lâu
phải rùng mình, nổi hết cả da gà.
“Thì ra Ngải đại nhân đã sớm có chuẩn bị” Tư Không Tiểu Mễ cười châm chọc.
Mặt của Ngải Đại Giang đỏ au, hắn vẫn cố làm tới : “Không biết Tư Không bang chủ định thử tiểu nữ nhà hạ quan như thế nào ạ?”
Cái cô tên Liên Hương đó cũng ra sức khoe khoang : “Cầm, kỳ, thi, họa, khâu vá thêu thùa, thứ gì tiểu nữ cũng tinh thông. Tiểu Mễ ca ca, sau này
nếu ca ca để tiểu nữ hầu hạ bên cạnh, nhất định sẽ không còn cô đơn nữa
đâu!” Cô ả vừa nói vừa nháy mắt đưa tình với Tư Không Tiểu Mễ, có hai gã tiểu Nhị của bổn tiệm không chịu nổi đả kích, vội bưng miệng chạy ra
ngòai nôn thốc nôn tháo.
Không thể không bội phục khả năng trấn
tĩnh của Tư Không Tiểu Mễ, mặt vẫn điềm nhiên như không : “Liên Hương cô nương, tại hạ chỉ là một gã ăn mày mà thôi!”
“Thiếp biết, thiếp thích nhất là ăn mày mà!”
“Trọng trách của tại hạ là chăm lo cho tất cả ăn mày trong thiên hạ” Tư Không Tiểu Mễ nói toạc móng heo.
“Thiếp biết chứ!”
“Nếu như cô nương theo tại hạ, sau này cô nương phải chăm lo cho tất cả ăn mày trong thiên hạ!”
“Không thành vấn đề!” Đôi mắt ti hí của Liên Hương cứ dính chặt trên khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Tư Không Tiểu Mễ, nước miếng ứa ra giọt tong tong : “Tiểu Mễ ca ca, ca ca thử thiếp đi~~~~”
Tư Không Tiểu Mễ nhìn ra ngòai, trên đường có hai gã ăn mày tóc tai bù xù nhếch nhác bẩn thỉu
đang bắt chấy rận cho nhau giữa trưa hè nắng gắt, liền chỉ vào hai gã ăn mày đó nói : “Ngòai kia có hai huynh đệ của tại hạ quần áo bị rách hết
cả rồi, có thể phiền Liên Hương cô nương giúp họ vá lại không?”
Liên Hương nhìn theo hướng Tư Không Tiểu Mễ chỉ, mặt bỗng biến sắc : “Quần
áo trên người họ đều rách bươm hết cả rồi, không thể vá lại được nữa,
chi bằng, để tiểu nữ tặng cho hai người họ mỗi người một bộ quần áo mới
là được”
Tư Không Tiểu Mễ khoanh tay cười mỉm : “Liên Hương cô
nương không phải đã nói là mình rất thạo khâu vá thêu thùa đó sao? Nếu
như cô nương không thể vá hai bộ quần áo của hai huynh đệ ăn mày ấy lành lặn, thì về sau tại hạ lấy gì để tin cô nương có thể chăm lo cho ăn mày khắp chốn được đây?” Lời dứt, chàng liền phi thân ra ngòai, nhẹ nhàng
đáp xuống trước mặt hai gã ăn mày, thì thầm nói gì đó với hai gã ấy, chỉ thấy hai gã đó mừng như điên vội vàng cởi áo ngòai của mình ra.
Tư Không Tiểu Mễ nhận lấy hai chiếc áo, quay người bay trở về Lâm Tiên
Lâu. Anh ta cầm hai chiếc áo đưa ra trước mặt Liên Hương : “Làm phiền cô nương rồi!”
Hai chiếc áo do đã lâu chưa được giặt, không thể
phân biệt nổi đâu là màu sắc chính của nó, trên đó tòan là vết cáu bẩn,
lại còn bốc mùi hôi rình nữa chứ.
Liên Hương bịt mũi lùi ra sau lẩn tránh : “Mùi gì kinh thế?”
Tư Không Tiểu Mễ cười mỉm trả lời : “Hai huynh đệ của tại hạ còn nhắn nhủ
tại hạ rằng, nếu cô nương có lòng, vậy phiền cô nương bắt hết chấy rận
trên hai chiếc áo này có được không?”
“Chấy rận?” Liên Hương hét
toáng lên, không ngừng xua tay : “Đừng có mang nó lại gần đây! Ta không
bắt chấy rận, ta không muốn vá đám quần áo của lũ ăn mày hôi hám đâu!
Mau để nó xa ta ra!!!”
“Lũ ăn mày hôi hám?” Mặt Tư Không Tiểu Mễ đanh lại : “Nếu cô nương đã ghét “lũ ăn mày hôi hám” đến như vậy, tại
sao còn muốn theo hầu bên tại hạ?”
“Hu hu hu hu, ngài không giống với lũ ăn mày mạt hạng đó, ngài vừa tuấn tú vừa sạch sẽ, lại còn là
hoàng thân quốc thích, tiểu nữ chỉ thích ngài, không thích bọn chúng….”
Liên Hương vội trốn vào một góc, không dám tiến lại gần nửa bước.
Tư Không Tiểu Mễ đanh giọng nói : “Nói cho cùng, các người chỉ nhằm vào
gia thế cùng tướng mạo của ta mà thôi. Ngải đại nhân, không phải là ta
không muốn cho lệnh ái một cơ hội, việc ban nãy ông cũng đã chứng kiến
rồi đấy, ông có còn gì để biện hộ nữa không?”
“Tư Không bang chủ…….” Ngải Đại Giang hết đường bào chữa.
“Dẫn con gái của ông về đi! Từ nay về sau đừng có tới làm phiền ta!”