Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 21: “Ra quân” bất lợi


Đọc truyện Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây) – Chương 21: “Ra quân” bất lợi

Liễu ma ma vừa ra ngoài, chàng trai trẻ liền đánh bài chuồn: “Chúng ta quay về đi”

“Không được. Ta vẫn chưa rõ Niệm Nhi cô nương này có phải là người cần tìm hay không, sao có thể bỏ đi dễ dàng như vậy?” Gã mặt lạnh không còn tỏ vẻ khúm núm cung kính chủ nhân như vừa nãy nữa.

Chàng trai trẻ dị nghị: “Rõ ràng là ngươi muốn đến đây để ôm ấp đàn bà, lại lấy ta ra làm lá chắn, đúng là “có gan ăn cắp không có gan chịu đòn”

Gã mặt lạnh phẫn nộ: “Ta không có hứng với đàn bà”

“Biết rồi, biết rồi” Chàng trai trẻ bực bội phất tay: “Miệng lúc nào cũng ra rả ta đây thanh cao, nhưng thực chất lúc nào cũng nghĩ tới mấy thứ xấu xa”

“Tiểu Hồ Điệp!” Gã mặt lạnh bốc hỏa phừng phừng: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mở miệng ra là chỉ trích ta giống như sói nữa!” Thì ra hai người này là Tư Không Tiểu Mễ và Tiểu Hồ Điệp giả dạng.

Tiểu Hồ Điệp khinh khỉnh: “Xì, còn nói là bang chủ Cái Bang vô cùng lợi hại, ngay cả một chút kiến thức thông thường cũng không biết: sói là loài động vật chỉ tuân theo nguyên tắc “một vợ – một chồng”, nếu một trong hai con bị thương thì con kia sẽ nhất quyết không chịu rời đi, cả ngày quẩn quanh để chăm sóc và bảo vệ cho bạn tình” Tiểu Hồ Điệp đã từng là linh vật vì thế cô không thể chịu được khi thấy người khác chụp mũ nói xấu động vật trong giới tinh linh nhà mình.

Mắt Tư Không Tiểu Mễ lóe lên ánh lửa xanh lè, giống hệt con sói hoang bị phát cuồng vào ban đêm: “Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu để hết lần này đến lần khác thử tính nhẫn nại của ta!!!”


Tiểu Hồ Điệp cũng không vừa, cô ngẩng cao đầu, bặm môi lại, nhìn chàng bằng ánh mắt quật cường: “Rõ ràng kẻ sai là ngươi, tại sao ta lại không được nói?”

Đang lúc thuốc súng nồng nặc, chiến tranh sắp được châm ngòi thì từ bên ngoài bỗng vọng lại tiếng đàn du dương, vừa giống như hương hoa thoang thoảng nhẹ nhàng lan tỏa trong không trung, thấm sâu vào lòng người, lại vừa giống như đôi bàn tay mềm mại xoa dịu tính bốc đồng xốc nổi của tuổi trẻ, khiến cơn thịnh nộ của cả hai hòa vào trời đất bao la.

Tư Không Tiểu Mễ và Tiểu Hồ Điệp quên luôn cả tranh cãi, chỉ im lặng lắng nghe tiếng đàn, sợ mình bất cẩn gây ra tiếng động phá hỏng cả một giai điệu đẹp đẽ say đắm lòng người.

Đương lúc mọi người đang chìm đắm trong giai điệu du dương thì tiếng đàn đột nhiên im bặt, một giọng nói vô cùng trong trẻo thánh thót vang lên: “Cảm ơn các vị quan khách đã đến cổ vũ cho Niệm Nhi, Niệm Nhi xin được kết thúc buổi biểu diễn tại đây” Người ta ngỏ ý cáo lui mất rồi.

Đám người trong đại sảnh lập tức rộ lên.

“Tấu một khúc nữa đi!!!!”

“Tấu một khúc nữa đi!!!!”


Một vị công tử vội lên tiếng khẩn nài: “Niệm Nhi cô nương, tại hạ vì muốn được ngắm dung nhan xinh đẹp của cô nương nên đã tá túc ở đây suốt ba mươi sáu ngày liền, không rõ đêm nay tại hạ có thể được thỏa mãn lòng hiếu kỳ hay không?”

Giọng nói thánh thót của Niệm Nhi lại vang lên: “Xinh đẹp hay xấu xí, chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, công tử hà tất phải khổ sở lưu tâm đến nó như vậy? Niệm Nhi chỉ mãi nghệ, không bán dung nhan. Hi vọng công tử quan tâm đến tiếng đàn của Niệm Nhi nhiều hơn”

Xì, nếu không phải ngày nào cô cũng ngồi sau rèm cố ý huyễn hoặc, hòng khơi dậy trí tò mò của người khác thì làm gì có ai hiếu kỳ nô nức đến đây để ngắm dung nhan của cô? Vả lại, chỉ là vẻ bề ngoài thôi mà, đẹp xấu gì cứ khoe ra là xong, làm liên lụy đến cả ta, hại ta phải đến nơi này cũng với tên tiểu tử háo sắc ấy, lại còn xém chút xảy ra xô xát nữa chứ!

Tiểu Hồ Điệp tức tối đầy vơi đang không tìm được chỗ xả, vừa hay bắt gặp cảnh cô Niệm Nhi đó ở bên ngoài ra vẻ thanh cao đối đáp với khách liền thấy chướng tai gai mắt, kiếm cớ trút giận, cô đẩy cửa sổ, thò đầu ra ngoài kêu to: “Niệm Nhi cô nương, nghe mọi người tâng bốc tiếng đàn của cô lên tận mây xanh, hôm nay mới được lĩnh hội, chẳng qua chỉ đến thế mà thôi, đúng là “trăm nghe không bằng một thấy””

Lời chê bai này của cô khiến những người có mặt tại đương trường đều kinh ngạc cực độ, Liễu ma ma đang đứng trong góc hí hửng đếm tiền nghe thấy cô nói thế thì biến sắc, mụ vội nhét ngân phiếu vào người, sau đó tiến vào đại sảnh cười giả lả: “Xem ra công tử đây là người trong nghề, không rõ cách tấu nhạc của Niệm Nhi nhà chúng tôi có sơ suất gì khiến công tử đây phải khiển trách như vậy?”

Tiểu Hồ Điệp cứng họng, thực ra cô cũng cảm thấy Niệm Nhi đánh đàn rất hay, chẳng qua cô chỉ buột miệng buông ra mấy câu nhạo báng để xả giận thôi, ai dè….. cô bèn quay sang cầu cứu Tư Không Tiểu Mễ, nhưng chàng chẳng thèm mở miệng đỡ lời cho cô, chỉ điềm nhiên ngồi đó chờ xem kịch hay.

“Công tử trả lời đi chứ! Tại sao lại không nói gì vậy?” Liễu ma ma truy vấn.


“Bởi vì…..” Tiểu Hồ Điệp vò đầu bứt tai, cố gắng nghĩ ra cái cớ gì đó.

“Bởi vì cái gì? Bởi vì ngươi cố ý đến đây để cản trở việc kinh doanh của Niệm Hương Lâu bọn ta có phải không???” Liễu ma ma ngầm ra hiệu cho đám lâu la chuẩn bị cho kẻ cố ý gây rối này một trận nhớ đời.

“Bởi vì nàng ấy gảy đàn không hay bằng đầu bếp của nhà ta!” Cái khó ló cái khôn, Tiểu Hồ Điệp liền lấy Tư Không Tiểu Mễ ra làm bia đỡ đạn.

Tư Không Tiểu Mễ nhướng mày trừng cô một cái song lại không nói gì cả, xem ra là đang toan tính điều gì đó.

Liễu ma ma nào có chịu nổi chiêu đả kích nực cười thế này, tuyệt kĩ đánh đàn của cô nương danh tiếng nhất Niệm Hương Lâu lại bị đem ra so sánh với một tên đầu bếp thô tục, nếu để việc này truyền ra ngoài, các kỹ viện khác nhất định sẽ cười mụ thối mũi. Mụ bèn nói: “Công tử à, đừng chỉ nói suông như thế, chi bằng công tử kêu đầu bếp của mình tấu một khúc nhạc cho mọi người có mặt tại đây thưởng thức, cũng là để so tài cao thấp với Niệm Nhi nhà chúng tôi, công tử thấy thế nào?”

Tư Không Tiểu Mễ không phản đối, chỉ nói: “Muốn nghe tại hạ đánh đàn cũng được, nhưng có một điều kiện, nếu tại hạ gảy còn hay hơn cả Niệm Nhi cô nương thì xin Niệm Nhi cô nương bước ra khỏi tấm rèm để mọi người được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan mỹ miều của cô nương!”

“Hay lắm, hay lắm!!!!” Đám người bên ngoài đều nhất loạt hô lên.

Ai dè, cô Niệm Nhi đó lại chẳng trúng chiêu khích tướng của chàng: “Người ta thường nói “núi cao còn có núi cao hơn”, có người giỏi ắt sẽ có người giỏi hơn. Chút tài mọn của Niệm Nhi vốn chẳng đáng để nhắc tới, vì vậy cuộc so tài này vốn không cần thiết, Niệm Nhi xin nhận thua vị công tử đây”


Niệm Nhi nhận thua, Liễu ma ma ức chế nhảy lên chồm chồm: “Đây rõ ràng là bị người ta ức hiếp nhưng không thể đánh trả mà!”

“Mọi người đến Niệm Hương Lâu để nghe Niệm Nhi đánh đàn đã là vô cùng chiếu cố cho Niệm Nhi rồi, làm sao có thể nói là bị người ta hiếp đáp cho được? Người đâu, mang hai vò rượu thượng hạng ra để tặng hai vị công tử đây. Niệm Nhi cảm thấy không được khỏe, xin phép được cáo lui trước!” Nói rồi, sau bức rèm vang lên tiếng bước chân, mỹ nhân lui vào hậu đài mất rồi.

Tiểu Hồ Điệp tiu nghỉu đi vào phòng đóng cửa lại, đặt mông ngồi xuống cạnh cái bàn có vẻ khó hiểu: “Cái cô Niệm Nhi này có phải bị dở hơi không? Chúng ta phê bình cô ta như vậy, cô ta đã không tức giận thì chớ, lại còn mang rượu cho chúng ta uống nữa?”

Tư Không Tiểu Mễ hừ một tiếng: “Ngươi tưởng ai cũng đần độn như ngươi sao? Người ta vốn dĩ rất thông minh, lấy lui làm tiến, biết cách bảo vệ mình”

“Ý gì???”

“Vừa nãy, rất nhiều khách làng chơi đều có mặt, đa phần là đến đây thưởng thức tài nghệ của cô Niệm Nhi đó. Dung mạo của cô ta luôn là đề tài khơi gợi tính hiếu kỳ của tất cả mọi người, nếu như cô ta đồng ý so tài với ta thì dẫu ta có đánh hay hay đánh dở cũng đều được đám người đó nhận xét là thắng, như thế, bọn họ có thể được thỏa thích chiêm ngưỡng dung nhan của cô Niệm Nhi đó. Cô Niệm Nhi ấy biết được điều này nên mới chủ động nhận thua, như vậy ta và cô ta không thể so tài với nhau, ai hơn ai kém, mọi người đều không thể biết, đồng thời cũng chẳng ảnh hưởng gì tới dung mạo của cô ta, lại còn có thể khiến người ta khen ngợi là người chu đáo biết cách cư xử”

“Ồ!!!” Tiểu Hồ trầm trồ: “Thế chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?”

Tư Không Tiểu Mễ có vẻ không ham hố gì cho lắm: “Đành phải nhìn trộm cô ta vậy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.