Đọc truyện Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây) – Chương 13: Đêm trăng tròn
Tư Không Tiểu Mễ dốc
vò rượu, uống đến giọt cuối cùng rồi nhìn lên trời than : “Truyền thuyết nói rằng, mỗi đêm trăng tròn, chó sói sẽ trèo lên đỉnh núi ngửa cổ lên
nhìn trăng tru dài, thú tính đại phát. Đệ thấy, kiếp trước huynh nhất
định là một con sói!”
Tư Không Cách nghiêm mặt : “Câu này đệ nói
sai rồi. Sao huynh có thể là sói cho được? Sói chỉ đại phát thú tính vào đêm trăng tròn, còn huynh đêm nào cũng thú tính đại phát, nếu đem sói
so với huynh, đơn giản là không bì được!”
“Huynh định sẽ lục soát phòng hai cô gái đó không chừa chỗ nào sao?” Tư Không Tiểu Mễ vốn đã
quen với những phát ngôn “kinh thế hãi tục” của ông anh họ háo sắc này
rồi.
“Đúng thế!”
Tư Không Tiểu Mễ đứng dậy phủi quần áo : “Chúc huynh một đêm vui vẻ. Đệ đi đây!”
Tư Không Cách vội níu lại : “Đệ muốn đi đâu?”
“Đi về phòng ngủ”
“Đệ không cùng huynh đi tìm chứng cứ à?” Tư Không Cách cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tư Không Tiểu Mễ giúi vò rượu vào lòng đối phương : “Chuyện nhỏ thế này không thể làm khó thái tử điện hạ được!”
Tư Không Cách cười khổ : “Đệ xem trọng huynh quá đấy!”
“Đó là chuyện đương nhiên. Người khác có thể nghĩ huynh là kẻ vô pháp vô
thiên, nhưng đệ dám khẳng định một trăm phần trăm ___Sau này, huynh nhất định sẽ là hoàng đế có uy phong nhất Tư Không hoàng triều. Thường ngày, huynh luôn diễn vai của một tên háo sắc, ngoài chơi gái ra thì chẳng
biết làm gì cả, chủ yếu là muốn Thái Hậu bà bà và hoàng thượng thất vọng triệt để, ngộ nhận huynh là kẻ bất tài vô dụng, cố ý khiến Thái Hậu bà
bà gia tăng áp lực đối với đệ, để đệ tiếp quản sự nghiệp thiên thu của
Tư Không hoàng triều, và cũng là để huynh có thể hưởng thụ cuộc sống an
nhàn.” Tư Không Tiểu Mễ nói trúng tim đen Tư Không Cách.
Tư Không Cách vội chối đây đẩy : “Đâu có, đâu có! Huynh thật sự rất thích đàn bà mà!”
“Nhưng huynh không phải chỉ biết mỗi chơi gái” Tư Không Tiểu Mễ chỉ dùng một
câu mà đã ngắm trúng chỗ hiểm : “Sao? Huynh còn định giả vờ trước mặt đệ nữa à?”
Tư Không Cách than ngắn thở dài : “Đệ có thể đừng nhạy bén như thế được không? Huynh vất vả lắm mới biến mình thành kẻ ngốc đó!”
“Đè nén bao năm rồi, hôm nay là lúc huynh thể hiện bản lĩnh của mình!”
“Bắt buộc phải như thế sao?” Thái tử có vẻ rất khó xử.
“Đúng! Bởi vì huynh là thái tử!”
“Đệ là ác mộng của huynh mà!” Tư Không Cách không tiếp tục phủ nhận nữa
“Đêm nay đệ không muốn san sẻ ưu phiền với huynh thật sao? Bên đấy có
những hai cô đó, đệ không sợ họ sẽ giết huynh à?”
Tư Không Tiểu
Mễ chường ra vẻ mặt không liên can gì tới mình : “Hai người họ theo danh nghĩa đã là mỹ nhân được tiến cống, thiết nghĩ, bọn họ nhất định đã
vạch sẵn kế hoạch ở lại đây lâu dài, trước mắt sẽ không dám có hành động gì sơ suất. Với lại, đêm nay đệ không muốn phá hỏng nhã hứng ôm ấp mỹ
nhân của huynh….” Lời chưa dứt, người đã bỏ đi được một quãng rất xa.
Tư Không Cách nhìn theo bóng dáng dần xa khuất của Tư Không Tiểu Mễ ấm ức
rủa thầm : “Nếu mình trốn khỏi cung từ mấy năm trước, giờ có phải cũng
được sống tiêu diêu tự tại như nó không? Giờ bị quàng cái chức “thái tử
điện hạ” lên cổ, muốn trốn cũng khó mà thoát!”
Hai tên hậu thế
ngồi đây diễn mãi cảnh “huynh đẩy đệ nhường”, chẳng ai chịu làm hoàng
đế, chỉ muốn sống tiêu diêu tự tại, nhưng lại không hiểu được rằng có
biết bao nhiêu kẻ dùng trăm phương nghìn kế, không từ mọi thủ đoạn, thậm chí là giết người vô số chỉ hòng leo lên cái ghế “Cửu Ngũ chí tôn” ấy
mà thôi. Tổ tiên cất công gây dựng và gìn giữ giang sơn của Tư Không gia nếu nghe được những lời này của hai đứa cháu, nói không chừng sẽ nổi
trận lôi đình, bật nắp quan tài mà ngồi dậy mắng cho họ một trận nên
thân mới thôi.
*
Thơm, thơm quá! Lúc đi ngang qua hòn giả
sơn trong Hậu Hoa Viên, chàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Vì
chưa từng ngửi thấy mùi thơm ấy bao giờ nên tính hiếu kỳ trong lòng
chàng liền trỗi dậy. Là loại hoa gì mà ban đêm lại tỏa ra mùi hương
thanh nhã đi vào lòng người thế này nhỉ?
Chàng lần theo mùi hương đi tới đi lui quanh hòn giả sơn, mãi mới phát hiện ra một cái hang nhỏ, bên trong hình như còn có ánh sáng lấp lánh, đây chính là nơi phát ra
mùi hương quyến rũ ấy. Chàng bước vào động, phát hiện thấy một vật cực
lạ, nó có hình bầu dục, to bằng người, gần như trong suốt, còn phát ra
thứ ánh sáng lấp lánh, trông giống như một cái kén lớn vậy.
Tư
Không Tiểu Mễ ghé sát mũi vào cái kén hít thử, mùi hương vừa nãy đúng là tỏa ra từ nó, chàng lấy tay sờ nhẹ, cảm thấy nó mềm như tơ tằm lại có
tính đàn hồi nữa.
“Đây là cái gì vậy nhỉ?” Một người tinh thông vạn vật, hiểu biết về mọi kỳ hoa dị thảo như chàng cũng không thể lý giải được.
Đột nhiên, phía đầu kén động đậy, sau đó vang lên tiếng “sột soạt”, nghe cứ như tiếng con tằm đang ăn lá dâu phát ra vậy. Rồi tiếng động ngày một
lớn, cái kén đó cũng lắc lên dữ dội. Tư Không Tiểu Mễ vội lùi lại ba
bước, cảnh giác nhìn cảnh tượng kỳ lạ đang diễn ra trước mắt, chờ đợi
xem bên trong có vật gì chui ra.
Cuối cùng cái kén bị rạch ra một lỗ lớn, phát ra luồng ánh sáng chói lòa, Tư Không Tiểu Mễ bị thứ ánh
sáng đó làm cho lóa mắt, kế đó chàng rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
*
Khi chàng tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng, đầu váng vất nặng trĩu, cả người
mệt nhoài, giống như mới vận động cực kỳ dữ dội xong. Chàng toan nhỏm
dậy thì phát hiện cánh tay của mình bị vật gì đó đè lên, nhìn kĩ lại,
tim chàng suýt nữa thì vọt ra ngoài____Có một cô gái trần như nhộng đang gối đầu lên cánh tay chàng, do cô ta quay lưng lại nên không thể nhìn
thấy tướng mạo. Mà, chàng cũng không hề mặc thứ gì trên người…..
“Tỉnh lại mau! Tỉnh lại cho ta!” Tư Không Tiểu Mễ lay cô gái đó không thương tiếc.
“Hồng nương tỷ tỷ! Để muội ngủ thêm một chút được không? Muội mệt lắm!” Cô gái ấy dường như vẫn còn ngái ngủ.
Sao giọng của cô gái này lại quen thế nhỉ? Tư Không Tiểu Mễ hất mạnh tay,
cô gái trong lòng liền bay lên, đập mạnh người xuống đất ______Là Tiểu
Hồ Điệp.
“Á ui!” Tiểu Hồ Điệp la lên đau đớn, cũng tỉnh luôn cả
ngủ. “Hồng nương tỷ…..Á, chủ nhân, oa, chủ nhân, ngài đang định đi tắm
sao? Á….Sao con cũng như ngài vậy kìa……..”
Tư Không Tiểu Mễ vội
nhặt quần áo dưới đất khoác tạm vào người, chàng lạnh lùng hỏi : “Sao
ngươi lại ở đây?” Lúc này, chàng đang nổi giận đến cực điểm, chàng nghĩ
nhất định là do cô bày mưu hãm hại mình, chàng hận không thể tung một
chưởng giết cô chết luôn.
Tiểu Hồ Điệp cố gắng nhớ lại mọi việc
đã xảy ra tối qua : Cả người cô vô cùng khó chịu, thế là cô bò ra khỏi
phòng đi tìm chủ nhân, ai ngờ, mới đến nửa đường đã không thể chịu nổi,
cho nên mới tìm một cái hang để ẩn náu, rồi cô ngủ thiếp đi mất, lúc
tỉnh dậy thì thành ra thế này.
“Sao ngài lại ở đây ạ?” Tiểu Hồ Điệp hỏi lại.
“Ta bị ngươi lừa tới đây!” Tư Không Tiểu Mễ lục tìm cái kén đã dẫn dụ mình tới, kết quả là chẳng thấy gì : “Nó đâu?”
Tiểu Hồ Điệp lấy tay che người, lí nhí hỏi : “Nó là cái gì ạ?”
“Cái kén! Thứ ngươi dùng để gạt ta tới đây!”
“Con không biết ngài đang nói đến cái gì cả!”
Tư Không Tiểu Mễ bất chợt lấy tay siết cổ cô, ánh mắt hung tợn như Diêm
Vương cái thế : “Nói mau, ngươi tiếp cận ta rốt cục là có ý đồ gì? Muốn
làm Vương Phi? Hay là muốn tiền? Ta nói cho ngươi hay, đừng có giả vờ
ngờ nghệch trước mặt ta, nếu không ta sẽ giết ngươi ngay tức khắc!!!”
Tiểu Hồ Điệp oan ức khóc rống lên : “Hu hu hu…….Huynh thật là xấu xa, ức hiếp muội đã đành, lại còn đòi giết muội nữa………”
“Không được khóc!” Tư Không Tiểu Mễ quát nạt. Nếu như đêm qua giữa hai người
thật sự xảy ra chuyện gì thì người chịu thiệt thòi là chàng, chứ không
phải cô. Tư Không Tiểu Mễ ta hai mươi năm nay cự tuyệt mọi cám dỗ, làm
tan nát bao trái tim của thiếu nữ, chỉ muốn thủ thân như ngọc, để dành
sự trong trắng cho người con gái mình yêu nhất. Thế mà hôm nay lại bị
con bé xấu xí này bày mưu hãm hại : “Nói mau, đêm qua ngươi đã làm gì
ta???”
“Muội không biết!”
“Ngươi là ai hả?”
“Muội
là tiên tử trên Nhân Duyên điện!” Tiểu Hồ Điệp cảm thấy cổ họng mình
càng lúc càng bị siết chặt, hô hấp càng lúc càng khó khăn.
“Ngươi còn định giả điên giả khùng đến khi nào hả?” Tư Không Tiểu Mễ đằng đằng sát khí nạt nộ.
“Muội là tiên tử thật mà!” Trời ơi, mình thật sự sắp chết rồi sao? Nguyệt Lão gia gia, không phải gia gia từng nói lúc nguy hiểm sẽ cứu con sao? Tại
sao đến giờ gia gia vẫn chưa tới???