Xao Động

Chương 39: Phụ thân


Đọc truyện Xao Động – Chương 39: Phụ thân

Diệp Địch Sinh lại mở chương trình hướng dẫn đường đi, khu vực trường đại học A nằm ở khu vực ngoại thành thành phố, cách nơi này khoảng nửa giờ lái xe, bây giờ xuất phát, hẳn là vẫn có thể theo kịp buổi diễn thuyết của ba Tần Tự.

Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện, lúc đến cổng lớn của đại học A, Diệp Địch Sinh bảo Tần Tự xuống xe trước, đứng ở cửa trường học chờ hắn, còn hắn đi tìm một chỗ đỗ xe ngay gần đấy. Nhưng mà khi Diệp Địch Sinh đỗ xe xong quay lại, cửa trường học căn bản không có thân ảnh của Tần Tự. Tần Tự hẳn là tự mình đến lớp học trước, Diệp Địch Sinh nhíu nhíu mày, cầm lấy di động gọi vào số của Tần Tự.

Đầu dây bên kia rất nhanh liền có người nghe máy, âm thanh vô cùng ồn ào, Diệp Địch Sinh phải rất cố gắng mới nghe được thanh âm của Tần Tự.

“Ngươi đứng ở cổng trường học chờ ta, mười lăm phút sau ta tới tìm ngươi.”

“Ân. Tìm thấy ba ngươi chưa?” Mi gian của Diệp Địch Sinh cau lại lo lắng.

Tần Tự nhìn thân ảnh đứng trên bục giảng bị đa số học sinh vây quanh cách đó không xa, con ngươi giật giật “Thấy rồi.”

Cắt đứt điện thoại, Tần Tự cất di động, đi ngược với dòng người, lên khu vực bục giảng của lớp học. Diễn thuyết đã kế thúc, học sinh bên trong phòng học đều từng tốp từng tốp một đi ra ngoài, còn có một số ít học sinh ở lại thì đều đang tụ tập trước bục giảng, đại khái là vì muốn có vật kỉ niệm, hoặc là muốn kí tên. Tần Tự đi tới gần khu vực bên ngoài đám đông, còn chưa mở miệng, liền có một nhân viên hỗ trợ gọi y lại.

“Đồng học, phiền ngươi một chút, đồ kỉ niệm của chúng ta đã phát hết.” Nhân viên hỗ trợ đầy mặt xin lỗi nhìn y.

“Ta không phải đến xin vật lưu niệm, ta muốn gặp Hứa tiên sinh một chút.” Tần Tự vẻ mặt bình tĩnh nói.


“Cái này, giữa trưa Hứa tiên sinh còn phải đi tham gia yến hội với các đồng học, e là không có thời gian gặp ngươi –”

“Tiểu Tạ, làm sao?” Âm thanh trầm thấp của một nam tử trung niên vang lên phía sau hai người.

Cô nương trẻ tuổi gọi tiểu Tạ lập tức quay đầu lại, nhìn Hứa Khiêm đang đi xuống từ trên bục giảng, cười xin lỗi, nói “Có học sinh nói muốn gặp ngài một chút, nhưng ngài phỏng chừng không có nhiều thời gian……”

“Vài phút thời gian thì ta còn có.” Hứa Khiêm mặc một bộ tây trang, đi giày da, sắc mặt ôn hòa, đi tới “Vị đồng học này, ngươi là sinh viên khoa nào?”

Tần Tự quay đầu lại, nhìn Hứa Khiêm “Ta không phải học sinh của đại học A.”

“Úc, là học sinh trường học gần đây sao, ngươi tên là gì?” Hứa Khiêm cho rằng Tần Tự là một học sinh trẻ tuổi nào đó hâm mộ hắn, muốn từ chỗ hắn xin một ít kinh nghiệm để xây dựng sự nghiệp. Kể cả đang vội vàng thoát thân, chủ một xí nghiệp thành công vẫn luôn nở ra một nụ cười ôn hòa.

Tần Tự nhìn hàng tóc mai hoa râm rủ xuống khóe mắt của hắn, đang muốn nói gì đó. Một tiếng chuông di động chói tai bỗng nhiên vang lên, Hứa Khiêm đưa tay làm dấu hiệu xin lỗi với y, lấy di động ra, đi sang một bên nghe điện thoại.

“Uy…… Ngươi đón tiểu Khải về rồi? Được được…. Ta bên này xong việc sẽ lập tức trở về…… Ta còn mua quà cho các ngươi…….”


Đuôi lông mày cùng với khóe mắt Hứa Khiêm đều mang theo ý cười ôn hòa, nhìn qua giống như là đang nói chuyện với người thân trong gia đình. Nói vậy, đây là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn đi. Tần Tự nhất thời có chút hoảng hốt, phảng phất giống như hắn đang trở lại lúc còn rất nhỏ, hắn ngồi ở trên sô pha trong nhà, chờ ba hắn tan tầm trở về, có khi ba hắn sẽ mang về cho hắn một món đồ chơi nhỏ Có khi ba hắn sẽ về nhà sớm, sắc mặt tươi cười bế hắn để lên đầu vai, chạy quanh quanh trong sân…… Có rất nhiều lúc, y sẽ hoài nghi những ký ức này có phải đã từng thật sự xảy ra hay không, chung quy đều đã là những chuyện xảy ra từ rất lâu trước kia. Con người, bao giờ cũng có khuynh hướng làm đẹp những hồi ức, không phải sao?

“Kia liền như vậy…… Tạm biệt.” Hứa Khiêm tắt điện thoại, lập tức thu hồi nụ cười nơi khóe miệng. Hắn đi tới trước mặt tiểu Tạ, kinh ngạc nhìn nhìn chung quanh “Nha, học sinh vừa rồi đâu?”

Tiểu Tạ nhún vai, chỉ chỉ cửa ra vào khu vực phòng cháy, cái bóng dáng cao lớn kia ở trong đám người phá lệ bắt mắt “Nơi đó đâu, cái gì cũng không nói, liền đi. Mạc danh kì diệu.”

Hứa Khiêm ân một tiếng, nhìn cái bóng dáng kia biến mất khỏi dòng người, không biết vì cái gì, trái tim của hắn hung hăng đập loạn. Một cỗ bi thương khó có thể nói thành lời bỗng nhiên thổi quét hắn. Phảng phất trong giây phút đó, có cái gì đó cực kỳ trọng yếu đang cách hắn đi xa. (N/A : ta đang phân vân không biết có nên đổi đoạn này không. Mặc dù đúng theo tác giả viết là như này, nhưng ta nghĩ cái câu này nên dành cho người yêu thì hơn.)

Diệp Địch Sinh ngồi trên một cái ghế dài dưới hàng cây ngô đồng, thiếu chút nữa hắn muốn phá cái băng ghế gỗ này, Tần Tự rốt cuộc xuất hiện. Hắn nhìn thấy y, lập tức đứng dậy, khẩn trương đi tới trước mặt y, nhưng lại không dám trực tiếp mở miệng hỏi, ngập ngừng nửa ngày, mới thấp giọng nói

“Thế nào?”

“Ta gặp được hắn.” Tần Tự cười cười, chỉ là trong nụ cười kia cái gì cũng không có “Bất quá hình như hắn không có nhận ra ta.”


Các ngươi mười mấy năm không gặp, hắn không nhận ra ngươi cũng rất bình thường. Diệp Địch Sinh muốn nói vài câu an ủi, nhưng nhìn ánh mắt tịch liêu của Tần Tự, cổ họng của hắn liền khô khốc, chỉ cảm thấy trong hoàn cảnh này, bất cứ một lời nói an ủi nào cũng đều khiến y tái nhợt và vô lực.

“Không có việc gì, chúng ta trở về đi.” Tần Tự ngược lại dường như không có việc gì, an ủi hắn, y nhấc ba lô của Diệp Địch Sinh lên, khoác lên vai “Ta đói bụng, không bằng chúng ta đi ăn cơm trước?”

Diệp Địch Sinh vội vàng gật đầu, đối diện cổng lớn của đại học A chính là một con phố ẩm thực. Hai người chọn một nhà bán cơm rang, gọi năm sáu đĩa rau, ngồi ở góc chậm rãi ăn. Diệp Địch Sinh chọn đồ ăn mà Tần Tự thích, gắp hết vào trong bát y. Tần Tự cũng có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, ăn sạch sẽ toàn bộ đồ ăn trong bát.

Hai người cơm nước xong, liền đi đến bãi đỗ xe lấy xe. Trên đường đi, lúc đi qua một cửa hàng nhỏ, cước bộ của Tần Tự bỗng nhiên ngừng lại. Diệp Địch Sinh dựa theo ánh mắt của y, nhìn vào trong, trong lòng vừa động.

Đây là một cửa hàng bán kem được trang hoàng cực kì đẹp mắt, bảng hiệu ghi bán kem xoài cùng với kem tươi hồng trà. Hắn nhớ rõ hình như Tần Tự chưa bao giờ ăn cái loại đồ ngọt như kem, vì cái gì bây giờ y……

“Muốn ăn kem sao?” Diệp Địch Sinh thử thăm dò, hỏi.

Tần Tự nhìn chăm chăm bức ảnh chụp hình kem trên bảng hiệu, gật gật đầu. Diệp Địch Sinh mơ hồ hiểu ra cái gì, hắn không tiếp tục hỏi đi đến trước quầy mua một ly kem xoài, nhét vào trong tay Tần Tự.

Tần Tự cầm lấy kem, tren mặt hiện ra một tia thỏa mãn trẻ con. Y cúi đầu cắn một miếng kem, xúc cảm lại lẽo mà mềm mại khiến khóe miệng y không tự giác nhếch lên.

“Ăn ngon sao?” Diệp Địch Sinh cũng cố không để ý ánh mắt đánh giá của nhân viên cửa hàng, nhìn y chăm chú.

Tần Tự gật gật đầu, đồ ngọt đích xác có thể khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Tựa hồ có chút áy náy bản thân ăn mảnh, y nâng mắt lên, đưa ly kem về phía Diệp Địch Sinh “Ngươi cũng ăn một miếng.”


Diệp Địch Sinh khẽ cười một tiếng “Không cần, ngươi ăn đi.”

“Liền cắn một miếng.” Không biết vì cái gì, Tần Tự bỗng nhiên rất kiên trì.

Diệp Địch Sinh do dự một chút, vẫn ghé lại gần, nhẹ nhàng cắn một miếng. Vị xoài thơm ngọt cùng xúc cảm trơn trượt của miếng kem lập tức tản ra khắp khoang miệng, còn mang theo hương vị mê người khó diễn tả. Rất ngọt, Diệp Địch Sinh nghĩ như vậy.

Thẳng đến khi trở lại khách sạn, cỗ vị ngọt kia vẫn như cũ bám trụ trong cổ họng của Diệp Địch Sinh, không tài nào xóa đi được. Vừa trở lại phòng nghỉ, Tần Tự liền cởi áo, bên ngoài quá nóng, y từ sớm liền ra một thân mồ hôi.

“Đi tắm rửa một cái đi.” Diệp Địch Sinh nói.

Tần Tự gật gật đầu, cầm khăn tắm đi vào tắm rửa. Y tắm một cái mất hơn nửa giờ, trực giác của Diệp Địch Sinh mách bảo có chút không đúng, thiếu chút nữa có ý định phá cửa xông vào, cửa phòng tắm bị mở ra từ bên trong, Tần Tự bọc khăn tắm đi ra.

Diệp Địch Sinh thấy tóc y đã gần khô, đáy mắt ẩn ẩn có tơ máu, liền hiểu được y khẳng định một mình trốn ở bên trong liếm láp miệng vết thương. Tức giận hòa với đau lòng tràn ngập ngực của Diệp Địch Sinh, hắn hơi mím môi, đang muốn nói chuyện. Bên hông bỗng nhiên bị một cỗ lực đạo ôm chặt.

Tần Tự gác cằm lên đầu vai hắn, thanh âm khàn khàn “……. Địch Sinh, chúng ta làm đi.”

Diệp Địch Sinh ngẩn người, thân thể tản ra cường liệt đau thương của Tần Tự ghé sát vào hắn, hắn có thể cảm thấy bản thân hắn đang bị khát cầu. Cảm xúc không thoải mái trong ***g ngực nhất thời tan thành mây khói, hắn nâng tay lên, ôm mạnh lấy eo của nam nhân, nhẹ nhàng ân một tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.