Xao Động

Chương 19: Đã lâu không gặp


Đọc truyện Xao Động – Chương 19: Đã lâu không gặp

Bệnh viện nào đó ở Bắc Kinh.

“Hôm nay là lần trị liệu cuối cùng, quá trình ta cũng không nhắc lại nữa, hộ sĩ sẽ dẫn ngươi đi vào.”

Tần Tự gật gật đầu với người mặc áo blouse trắng trước mắt, đi vào bên trong phòng cùng với hộ sĩ.

Tần Phi nhìn bóng dáng của y biến mất ở sau cánh cửa, nghĩ tới việc Tần Tự lại tiếp tục trải qua cái loại thống khổ này, gương mặt được trang điểm trang nhã sớm đã cắt không còn giọt máu.

“Thầy thuốc Trương, ta muốn hỏi một chút, lần trị liệu này có thể trị tận gốc bệnh của tiểu Tự không? Bởi vì lần trước đều là cữu cữu của hắn dẫn hắn tới, tình huống tương quan ta cũng không quá rõ ràng……”

Chủ nhiệm khoa thần kinh mang theo một đôi mắt kính viền bạc gật gật đầu, cầm lấy một phần báo cáo hồ sơ bệnh án trong tay đưa cho Tần Phi “Đúng là như vậy, liệu pháp sốc điện đối với việc trị liệu song tướng chướng ngại, táo cuồng cùng với hậm hực cao độ đều có hiệu quả trị liệu phi thường rõ rệt, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn là so với việc uống thuốc. Sau ba lần trị liệu, tình trạng hậm hực của tiểu Tự đã giảm bớt rất nhiều, ngươi có thể xem xét quá trình ghi lại ở trong này. Đương nhiên, chúng ta vẫn hi vọng ngươi có thể dẫn hắn đi gặp cố vấn tâm lý, làm phối hợp trị liệu sau này.”

Lúc nhắc tới cố vấn tâm lý, biểu tình của Tần Phi có vài phần khó xử “Thầy thuốc Trương, thực sự trước kia tiểu Tự cũng đã từng đi gặp cố vấn tâm lý, thế nhưng hiệu quả không tốt lắm…… Có vài lần còn phá nát văn phòng cố vấn tâm lý……”

“Ân, khả năng là do tìm không đúng cố vấn tâm lý.” Thầy thuốc Trương cũng không lộ ra biểu tình sửng sốt, ông kéo ngăn kéo ra, lấy một tấm danh thiếp mỏng manh ra. Tần Phi vội vàng đặt báo cáo xuống, nhận lấy danh thiếp trong tay ông.


Thầy thuốc Trương nâng kính mắt, ngữ khí ôn hòa “Đây là phòng công tác của bạn hữu ta mở, cũng ở thành phố S, nàng đối với việc xử lý phương diện song tướng chướng ngại rất có kinh nghiệm.” Nói xong, ông lại tự giễu, cười cười “Ta không phải quảng cáo, chỉ là cảm giác các ngươi có thể thử một chút.”

Tần Phi hơi mím môi, nhìn hoa văn cùng với chữ viết ở trên tấm danh thiếp trắng muốt, nhẹ giọng nói “Được, thầy thuốc Trương, chờ lúc trở về thành phố S ta sẽ lập tức dẫn tiểu Tự đi thử xem.”

Lúc này, Tần Tự đang nằm trên một giường bệnh nhỏ hẹp, quanh đầu dán đầy thiếp phiến điện cực, khẩn trương chờ đợi bắt đầu trị liệu. Tuy rằng cơ nhục thả lỏng bởi có thuốc gây tê, nhưng y vẫn không có cách nào khống chế thân thể run rẩy của bản thân. Y nhớ rõ lúc vừa kết thúc đợt trị liệu đầu tiên, vừa đi ra khỏi phòng bệnh, y lập tức nôn ra đầy đất……

“Không cần khẩn trương, rất nhanh liền có thể kết thúc.” Một nữ bác sĩ đang thao tác dụng cụ trị liệu an ủi y.

Tần Tự gật gật đầu, nhắm mắt lại, chờ đợi cỗ cảm giác thống khổ quen thuộc ập đến. Theo tiếng vang của dụng cụ khi vận chuyển, tim của y càng lúc càng đập loạn, qua vài giây, một luồng điện bén nhọn đánh về phía đại não của y, y không tự giác căng thẳng thân thể, cắn răng thừa nhận cảm giác đau đớn tựa hồ muốn xé nứt đầu của mình…….

Không biết qua bao lâu, vào lúc Tần Tự cho rằng đại não của y cứ như vậy mà nổ mất, cỗ đau đớn kia rốt cuộc biến mất. Mở to mắt, y nhìn thấy gương mặt quan tâm của nữ bác sĩ, có một đoạn thời gian rất dài y chỉ có thể nhìn thấy miệng nàng đang khép mở, nhưng không thể hiểu được nàng đang nói cái gì.

“Ngươi khá hơn chút nào không? Có thể nghe thấy ta nói hay không?”


Cả người Tần Tự đều trong trạng thái hốt hoảng, đáy mắt của y là một mảng mờ mịt, giống như một đứa nhỏ vừa mới chào đời đang bất an đánh giá thế giới này. Nữ bác sĩ cầm bản ghi chép, kiên nhẫn đứng ở một bên quan sát, cho đến khi đáy mắt của Tần Tự dần dần khôi phục ý thức.

“Ta…… Tốt rồi…… Ta muốn xuống giường……” Tần Tự đứt quãng nói.

“Xác định sao? Khả năng sẽ có một chút cảm giác mê man, có cần ta đỡ ngươi hay không?”

Tần Tự khoát tay, cự tuyệt nữ bác sĩ dịu y. Chờ đến khi thiếp phiến điện cực ở trên đầu lần lượt bị tháo ra, y dùng tay chống lên mép giường, chậm rãi xuống giường.

“Thầy thuốc Trương đang chờ ngươi ở văn phòng.” Tần Tự vuốt vuốt mái tóc lộn xộn, chậm rãi đi ra khỏi cửa phòng bệnh.

**

“Hai lạng cơm, một xiên thịt nướng, một cái đùi gà luộc, cám ơn.”


Diệp Địch Sinh bưng một khay đồ ăn đầy ắp, đi ra khỏi dòng người chen lấn, tìm một góc ngồi xuống. Ghế ngồi ở căng tin khu Bắc đều được xếp theo kiểu truyền thống, bốn người một bàn, Diệp Địch Sinh vừa ngồi xuống bàn, còn chưa đặt ba lô xuống, trên vai đã bị một bàn tay vỗ một cái.

“Địch Sinh, thật trùng hợp a, lại gặp được ngươi!” Trong tay Trịnh Minh Vũ cũng bưng một khay đồ ăn. Không đợi Diệp Địch Sinh tiếp lời, đã vội vàng ngồi xuống đối diện với hắn, một bộ biểu tình sợ bản thân bị người khác đoạt mất chỗ ngồi.

“Đúng vậy. Ta nhớ rõ hôm nay ngươi hình như có tiết, như thế nào lại tan học sớm thế?” Trịnh Minh Vũ không phải cùng một khoa với Diệp Địch Sinh, thế nhưng phòng ngủ của hai người ở cùng một tầng, lại là đồng hương nên thường xuyên gặp gỡ, thường xuyên qua lại dẫn đến quen biết nhau.

“Úc, hôm nay vừa mới phải thi tiếng anh cuối kì, phải lên diễn thuyết, chờ lão sư nhận xét xong là có thể đi. Còn ngươi, hình như cũng sắp kết thúc chương trình học rồi a?”

Diệp Địch Sinh ân một tiếng, gắp một miếng thịt gà trong đĩa thức ăn bỏ vào trong miệng.

Trịnh Minh Vũ cười hắc hắc, bỗng nhiên chớp chớp mắt vài cái với Diệp Địch Sinh, trêu chọc nói “Địch Sinh, ta thấy thời gian nghiên cứu sinh của ngươi sắp xong, anh em thấy ngươi còn đơn thân, thật sự là không đành lòng a. Không bằng như vầy, ta giới thiệu cho ngươi vài cô nàng xinh đẹp ở viện khác cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Cái tay cầm đũa của Diệp Địch Sinh dừng một lát, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm đĩa thức ăn, sắc mặt lạnh nhạt “Không cần.”

“Ngươi đừng như vậy a.” Trịnh Minh Vũ cảm thấy bất bình thay hắn “Tuy rằng trường học của chúng ta nhiều nam ít nữ, nhiều người không đủ phân chia, nhưng Địch Sinh, điều kiện của ngươi tốt như vậy, không lo các nàng không thích ngươi a.”

Diệp Địch Sinh không tỏ rõ thái độ, gắp một miếng cà bỏ vào miệng, chờ ăn hết miếng cà trong miệng, hắn mới chậm rì rì nói “Tạm thời ta không muốn có bạn gái.”


Trinh Minh Vũ thấy vẻ mặt của hắn nhất thời ảm đạm, nhất thời kinh ngạc phát hiện bản thân đá vào tấm sắt, không dám hỏi lại, đành phải cười ha hả đổi đề tài. Đáy lòng lại ngầm tự hỏi, Địch Sinh không muốn có bạn gái, chẳng lẽ là thích nam…….

Cơm nước xong, hai người chia tay nhau ở cửa căng tin. Diệp Địch Sinh đến thư viện trước, mượn vài quyển sách tư liệu, rồi lại đi phòng thực nghiệm, hoàn thành bài thực nghiệm hôm qua chưa làm xong. Lúc hắn ghi lại số liệu cuối cùng trong bản thực nghiệm, trời đã tối hẳn. Liên tục làm thực nghiệm hơn sáu giờ, lúc này hắn mới cảm thấy có chút đói bụng.

Diệp Địch Sinh vốn độc lai độc vãng quen, vốn dĩ có một sư huynh ở trong tổ thực nghiệm với hắn mời hắn tối nay đi liên quan, bị hắn nói vài lời quanh co xin miễn. Hắn ở căng tin ăn cơm chiên trứng, sau đó đẩy xe đạp trở về ký túc xá. Đến ký túc xá, hắn cũng không lên mạng hoặc là nghịch ngợm điện thoại di động như những người khác, mà đổi một bộ đồng phục vận động, mang vào đồng hồ thể thao, lại đi ra khỏi ký túc xá.

Bắt đầu từ lúc trở lại trường học vào hơn hai tháng trước, hắn liền hạ quyết tâm phải thực hiện một ít thay đổi, ít nhất là về phương diện thể lực không thể dễ dàng bị người áp chế như vậy. Đầu tiên, hắn kiên trì chạy một vạn mét mỗi ngày, hôm nào không mưa thì chạy ở sân thể dục, hôm nào mưa thì đi phòng tập thể thao. Phương diện khác, hắn cũng tập hít đất, tuy rằng ban đầu hắn không thể kiên trì được mười phút, nhưng hiện tại đã có thể liền một lúc chống đẩy một trăm cái. Ở bên ngoài, có lẽ nhìn qua thân thể của hắn vẫn hơi gầy, nhưng Diệp Địch Sinh rất rõ ràng, thân thể của hắn từ một đoạn thời gian trở lại đây đã không còn gầy yếu như lúc trước.

Đêm nay trời không mưa, cho nên hắn chạy một vạn mét ở trên sân thể dục. Còn hai vòng cuối cùng, trạng thái của hắn vẫn rất tốt, không có giống như lần đầu tiên, cơ hồ tê liệt ngã xuống ngay trên đường băng đến mức không bò dậy được. Mồ hôi đã thấm ướt toàn bộ bộ đồng phục trên người, hắn chậm rãi đi dưới ánh đèn hôn ám trên sân thể dục, nghe trong lồng ngực của hắn truyền đến tiếng tim đập một cách rõ ràng, cảm giác phá lệ yên tĩnh.

Hắn thích loại sinh hoạt này, tuy rằng mỗi ngày trôi qua đều rất bình đạm, đơn điệu, thậm chí còn có chút cô độc, nhưng đây là cuộc sống mà hắn có thể hoàn toàn tự tay nắm lấy. Hắn cũng không ngại sau này mỗi một ngày trôi qua đều cứ như vậy.

Chạy bộ xong, Diệp Địch Sinh trực tiếp đi về, trên người hắn đều là mồ hôi, cảm giác dính nị không chịu biến mất, khiến hắn thầm nghĩ nhanh trở về tắm rửa. Bước chân của hắn rất vội vàng, nhanh như chớp đã đi tới khu ký túc xá, nhưng mà, ngay lúc hắn vừa mới đi tới cổng ký túc xá, một thanh âm trầm thấp lại vang lên phía sau lưng hắn.

“Địch Sinh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.