Đọc truyện Xâm Chiếm Tuyệt Đối – Chương 7
Lúc Kiều Hân đi ra, cố ý để lại một tờ giấy cho anh. Cô vốn nghĩ khoảng năm, sáu giờ sẽ về, kết quả mới vừa tới bốn giờ, anh của cô đã gọi điện thoại tới.
Kiều Bùi ở trong điện thoại thản nhiên nói: “Trở về sớm chút, buổi tối có tiệc.”
Kiều Hân vừa nghe nào dám trì hoãn nữa, vội nói với bạn một tiếng liền đi ra ngoài, tài xế lão Trương đã chờ cô ở bên ngoài.
Sau khi vội vã chạy về nhà, Kiều Hân không biết đây là tiệc gì, lúc đi tới trước phòng ngủ của anh, liền muốn đi hỏi một chút trước khi thay quần áo.
Kết quả đúng lúc cô đẩy cửa, anh đang thay quần áo ở bên trong phòng ngủ.
Hơn nữa vừa lúc thay quần áo đến một nửa.
Vì không có báo trước, Kiều Hân liền thấy thân thể của anh.
Kiều Hân đứng ngốc ở đó.
Mặc dù chỉ là nhìn nghiêng, nhưng đường cong bắp thịt. . . . . .
Ánh sáng. . . . . .đều vừa đúng. . . . . .
Kiều Hân trợn mắt hốc mồm, sau đó mặt cô nhanh chóng nóng lên.
Cả người đều tiến lùi không được, quay người bỏ chạy thì lại quá mức khoa trương, nhưng nhìn thấy vậy, sao còn có thể thản nhiên đi vào. . . . . .
Ngược lại đương sự bên trong bị nhìn thấy hết trơn, sau khi thấy cô đứng ở cửa, không có động tác che đậy, cũng không có ý tăng nhanh động tác, vẫn tao nhã mặc quần áo như cũ.
Dáng vẻ lạnh nhạt kia giống như có bị nhìn thấy hay không đều không đáng kể.
Chỉ là Kiều Hân xấu hổ, da mặt sắp bị nướng chín rồi.
Trước kia cho dù anh tắm xong đi ra, cũng có mặc áo choàng tắm, đâu giống như hôm nay. . . . . .
Nhưng lại không thể nói nhìn thấy thân thể anh sẽ bị đau mắt hột, hơn nữa hình ảnh kia đối với rất nhiều phái nữ mà nói còn là một loại phúc lợi.
Chỉ là loại phúc lợi này, đối với người làm em gái như cô thật sự là một hủy hoại đó!!
Sau khi lúng túng, rốt cuộc Kiều Hân nhớ tới mục đích mình đẩy cửa.
Cô không dám ngẩng đầu lên, đỏ mặt hỏi “Anh, anh, em không biết mình nên mặc lễ phục gì mới thích hợp. . . . . .”
Kiều Bùi đã mặc xong, anh đưa tay về phía Kiều Hân ở bên ngoài.
Lúc này Kiều Hân ngẩn ra mới phản ứng được, ống tay áo còn chưa có sửa sang xong.
Đây là anh gọi cô qua sửa sang lại.
Kiều Hân thường xuyên giúp anh sửa sang ống tay áo, mang cà vạt, cho dù lần này cô thật lòng cảm thấy kỳ quái muốn chết.
Nhưng đàn ông và phụ nữ chính là không giống nhau, có bị nhìn hay không cũng không có ảnh hưởng gì.
Lại nói bọn họ là anh em, đoán chừng anh càng không có cảm giác.
Kiều Hân hít sâu đi tới, cô cảm thấy nhịp tim của mình nhanh hơn lúc nãy một chút, chủ yếu là hình ảnh vừa rồi vẫn còn sáng ngời ở trước mặt cô.
Cô nỗ lực đè một màn kia xuống, chỉ là lúc thấy ngực anh, vẫn theo bản năng nghĩ tới cơ ngực. . . . . .
Lúc cài nút ống tay áo, lại nhớ tới, đường cong cánh tay của anh. . . . . .
Thật may là lúc cô sửa sang lại, anh cũng nói với cô nên mặc bộ lễ phục nào.
Kiều Hân thở dài một hơi, chạy nhanh về phòng ngủ của mình, dùng nước lạnh hất lên mặt, rốt cuộc khôi phục lại bình thường.
Lúc thay quần áo đi ra, cô không còn lúng túng như vậy nữa.
Chỉ là lần này đi bữa tiệc đó, Kiều Hân không muốn đi chút nào, bởi vì mỗi lần đi cô đều sẽ có cảm giác mệt mỏi.
Bởi vì chủ nhân bữa tiệc cũng là họ Bùi , là thân thích bên nhà mẹ Kiều Bùi.
Vừa nghĩ tới thân phận của mình, Kiều Hân liền cảm giác đặc biệt lúng túng.
Lần đầu tiên được anh mang đi tham gia tụ họp của nhà họ Bùi, cô đều không biết nên đặt tay chân ở đâu.
Thật may là thân thích nhà họ Bùi bên kia được nuôi dưỡng rất tốt, thái độ cũng là không gần không xa, tất cả mọi người duy trì khoảng cách lễ phép nhất định.
Nhưng Kiều Hân vẫn có thể khiêm tốn thì khiêm tốn.
Cho nên lần này Kiều Hân đi qua, vẫn như trước kia, giống một cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Chỉ là lần này nhà họ Bùi tới rất nhiều người, cậu Kiều Bùi trở lại trên con đường làm quan rất thuận lợi, người muốn tới đây nịnh bợ Kiều Bùi nhiều hơn quá khứ một chút.
Kiều Hân vừa nhìn thấy vậy liền muốn tìm một nơi không có ai, chờ anh xã giao xong sẽ đi qua.
Chỉ là cô tìm một góc, còn chưa đợi được một lát, cô liền bị một người chặn lại tầm mắt.
Cô vẫn luôn nhìn về phía Kiều Bùi, lúc này chợt bị người chặn lại, Kiều Hân liền ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái.
Người kia ngược lại đang muốn nói chuyện với cô, vừa thấy Kiều Hân ngẩng đầu lên, lập tức chỉ một cái bình hoa bên cạnh cô, hỏi: “Phía trên kia là thơ của Lâm Bô(1) sao?”
Lúc này Kiều Hân mới chú ý tới chữ viết trên bình hoa kia, cũng trùng hợp là bài thơ Kiều Hân thích nhất, cô liền gật đầu trả lời một câu: “Câu đó là sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn(2).”
Nói xong Kiều Hân mới để ý đến người kia, người nọ nhìn qua hơn 20 tuổi, tuy nhiên không lộ chút lỗ mãng nào, mặc quần áo rất đúng mực, trên mặt treo một nụ cười càng thêm hòa nhã, có vẻ rất thân thiết.
“Khương Uyên.” Người nọ mỉm cười nói.
Đối phương hiển nhiên rất ưa thích thi từ, đúng lúc Kiều Hân là hệ trung văn, Kiều Hân liền tán gẫu với đối phương mấy câu.
Chỉ là lúc tán gẫu, Kiều Hân theo thói quen liếc mắt nhìn Kiều Bùi, sau đó cô nhìn thấy anh của cô cũng đang nhìn về phía bọn họ.
Chỉ là anh rất nhanh thu hồi ánh mắt lại.
Ngược lại Khương Uyên bên cạnh một bộ dáng rất muốn thảo luận thi từ với cô.
Chỉ là hàn huyên chưa được bao lâu, một người đàn ông hơn 40 tuổi liền đi tới đây, Kiều Hân không biết nhiều người trong bữa tiệc lắm. Nhưng hiển nhiên người đàn ông hơn 40 tuổi đó là trực tiếp đến tìm Khương Uyên .
Quả nhiên chờ tới khi đến bên cạnh bọn họ, người hơn 40 tuổi người đó nói mấy câu bên tai Khương Uyên. Sau đó Khương Uyên liền nói với Kiều Hân: “Xin lỗi không tiếp được, tôi đi trước.”
Kiều Hân cười cười, dù sao cũng là người xa lạ không quen biết, cô không để ý chút nào, chỉ tiếp tục ngoan ngoãn ở trong góc chờ Kiều Bùi, thỉnh thoảng chú ý tình huống của anh.
Qua một lúc lâu, Kiều Bùi mới xem như là xã giao xong.
Hơn nữa lúc Kiều Bùi đến đây, âm nhạc cũng vang lên theo, trong sảnh bữa tiệc có một sàn nhảy không lớn không nhỏ. Vừa nghe thấy tiếng nhạc, đã có người lục tục đi vào trong sàn nhảy để khiêu vũ.
Lúc Kiều Bùi đến bên cạnh Kiều Hân, rất tự nhiên dắt tay Kiều Hân.
Kiều Hân vốn được Kiều Bùi dạy khiêu vũ, đã sớm khiêu vũ ăn ý với anh. Lúc này vừa đi vào trong sàn nhảy với anh, Kiều Hân lập tức khiêu vũ với anh.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý theo nhịp bài hát, vô cùng êm ái.
Kiều Bùi nắm eo của Kiều Hân, mang theo cô di động trong sàn nhảy.
Trên cửa sổ sát đất phản chiếu bóng dáng của bọn họ, bên trong phòng khách là hình ảnh xinh đẹp, đèn phía ngoài vườn hoa đều sáng rỡ.
Bởi vì khoảng cách gần, Kiều Hân có thể ngửi được mùi nước hoa đặc trưng trên người của anh.
Nước hoa này được đặc biệt pha chế vì anh.
Không biết vì sao sao Kiều Hân phát hiện, nước hoa không biết tên mà mình thỉnh thoảng dùng, khi hòa quyện với nước hoa của anh lại có thể dung hợp ra một mùi hương thơm hơn.
Cô không nhịn được ngửi nhiều một chút.
Kiều Hân từng dùng một vài loại nước hoa, nhưng mùi vị này quá đặc biệt rồi.
Cô nói không ra đặc biệt ở đâu, chỉ cảm giác mùi hương dễ ngửi đó rất hoàn hảo, không nhu cũng không cương, chính là một mùi hương rất hài hòa, không nồng đậm, cũng sẽ không quá nhạt khiến người ta bỏ qua. . . . . .
Sau đó cô liền vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Anh, em phát hiện mùi hương trên người chúng ta hòa quyện vào với nhau sẽ dễ ngửi hơn.”
Kiều Bùi nhàn nhạt nhìn gương mặt của Kiều Hân, không trả lời mà chỉ ôm cô, dẫn dắt cô nhẹ nhàng khiêu vũ trong sàn nhảy.
Chú thích:
(1) Lâm Bô (967 – 1028):tên thật là Quân Phục, còn gọi là Tĩnh tiên sinh, là người của thôn Hoàng Hiền, thành phố Chiết Giang, thi nhân đời Bắc Tống.
(2) Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn: nước soi nghiêng bóng mai gầy, dưới trăng hương nhẹ thoảng bay trong chiều