Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 47


Đọc truyện Xâm Chiếm Tuyệt Đối – Chương 47

Chỉ là ngày thoải mái trôi qua không bao lâu, Kiều Hân mới vừa ở nông thôn một, hai tháng, rất nhanh liền có biến hóa.

Vốn là trợ giảng ở nông thôn nửa năm, nhưng bởi vì trường học mới của thôn làm xong trước thời hạn nên rõ ràng là Kiều Hân phải về sớm hơn một chút.

Vốn Kiều Hân đã chuẩn bị tốt chiến đấu lâu dài rồi, lúc mới vừa nghe được tin tức, cô đang dạy ở trong phòng học. Điều kiện trường học trong thôn không được tốt, tấm bảng đen cũng làm từ mấy khối đất màu đen.

Đổng Xuân Yến tới đây nói với cô: “Vừa rồi người trong thôn gọi điện thoại tới, cô có thể trở về trước, lát nữa chúng tôi phải chuẩn bị việc chuyển trường.”

Kiều Hân thật ngoài ý muốn, chỉ là cô cảm thấy người ở nơi này, trừ những người trưởng bối chất phác thật thà, đã có vài người có thái độ là lạ với cô. Trước kia Đổng Xuân Yến đối với cô rất nhiệt tình, giờ lại lạnh lùng, mỗi lần đều là nói dứt lời liền quay đầu đi, ngay cả một chữ dư thừa cũng không cho cô.

Kiều Hân cũng là người thẳng tính, nếu người khác không thích cô, cô cũng sẽ rất ít chủ động thân cận người khác.

Cho nên thường xuyên qua lại, cô cũng đối xử lạnh lùng với những người đó thôi.

Lúc này sau khi nghe lời nói của Đổng Xuân Yến, Kiều Hân liền gật đầu một cái, trở về vừa tìm Tiểu Lưu Ly vừa chuẩn bị thu dọn đồ đạc để ngày hôm sau trở về thành phố.

Chịu đựng ăn xong một bữa cơm chiều, Kiều Hân đang cúi đầu đánh răng ở trong sân.

Ban đêm ở trong thôn rất tối, chung quanh không có ánh đèn, thỉnh thoảng muốn đi tới quán gần đó mua chút đồ ăn vặt cũng cần cầm đèn pin cán dài.


Chỗ này là nơi ở trong thôn cấp cho cô, điều kiện khẳng định không tốt bao nhiêu, đèn trong sân cũng mờ nhạt.

Kiều Hân cúi đầu đánh răng bên cạnh bờ ao, cô chợt nghe thấy có tiếng động trong sân.

Cô lập tức cảnh giác, không biết đêm hôm khuya khoắc sẽ có ai tới tìm cô. Lại nói cô đã tới đây một đoạn thời gian, cũng không có thấy người nào tới đây, sao cố tình ngày cô sắp đi lại có người tới đây chứ?!

Cô vội vàng đi tới, khẩn trương hỏi một câu: “Ai vậy?”

Lúc cô đang đứng ở cửa, không biết là then cửa quá lỏng hay cô trở về quá vội vàng nên không có khóa tốt, rõ ràng cô không có mở cửa, kết quả cửa lại có thể bị người bên ngoài lung lay lỏng ra.

Kiều Hân sợ hết hồn, mới vừa định đi qua khóa cửa lại, người bên ngoài đã đẩy cửa đi vào.

Vì vậy rất nhanh Kiều Hân đã nhìn thấy một người có vóc dáng thật cao đi vào, vẻ mặt của anh hơi lạnh nhạt, dưới bóng đêm như vậy, thoạt nhìn người đó rất lạnh lùng.

Kiều Hân ngược lại vừa nhìn thấy mặt của đối phương liền không sợ nữa.

Kiều Hân không nói gì thêm, cô xoay người đi tới ao nước, tiếp tục chuẩn bị rửa mặt.

Loại địa phương không có điều kiện gì này, lúc rửa mặt đều là dùng tay tát nước lên mặt, hơn nữa cô cũng không mang những thứ sữa rửa mặt kia, trực tiếp dùng xà bông thơm mua trong thôn để rửa mặt.

Sau khi rửa xong, cô dùng khăn lông lau nước trên mặt, tóc trước trán không cẩn thận dính vào một chút nước, đợi khi cô lau sạch mặt xong, vẫn có chút nước chảy xuống.

Vào lúc cô rửa mặt, Kiều Bùi đã dạo bước đi tới, sau khi thấy, rất tự nhiên vươn tay giúp cô lau sạch nước trên tóc.

Kiều Hân rất chán ghét nghiêng đầu né tránh anh, trong tay đang bưng đồ rửa mặt cũng trở nên đề phòng.

Nhưng vừa nghĩ tới mình trở về trong phòng, có lẽ Kiều Bùi sẽ nhân cơ hội đi theo vào, làm mấy việc đó với mình, Kiều Hân lại chần chừ một lúc.

Kiều Hân không thể làm gì khác hơn để đồ rửa mặt ở trên băng đá bên cạnh, cô vắt khăn lông lên sợi dây treo trong sân

Ngược lại đợi cô làm xong tất cả, Kiều Bùi vẫn yên tĩnh nhìn cô.


Trong cái sân này không có cái gì có thể để người ta ngồi, hơn nữa bởi vì có cỏ dại trong góc sân, cho nên buổi tối rất nhiều muỗi.

Kiều Hân tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, cô lớn như vậy, chưa từng không cố kỵ gì ngồi ở trước mặt Kiều Bùi như vậy.

Cô được giáo dục rất tốt, lại nói đi theo bên cạnh Kiều Bùi, hoàn toàn không có cơ hội để kiểu ngồi xếp bằng này tồn tại.

Nhưng lúc này cô lại giống như một cây cỏ dại rơi xuống đất nảy mầm, cứ như vậy dương dương tự đắc ngồi ở trong sân.

Kiều Bùi hiếm khi quan sát cái chỗ này, bên trái sân có một ao nước dùng xi măng để xây, bên cạnh có một thùng nước phơi nắng đến phai màu.

Phần lớn sân ở chỗ này đều là trống không, chỉ có cỏ dại trong sân, Tiểu Lưu Ly đang vui vẻ chạy chơi đùa trong đám cỏ.

Chỉ cần nó vừa chạy sẽ khiến đám cỏ dại đung đưa theo, Tiểu Lưu Ly giống như gặp được món đồ chơi tốt, không ngừng chạy đi.

Giống như Kiều Hân là lần đầu sống ở chỗ địa phương này, Kiều Bùi cũng là lần đầu thấy địa phương tệ như vậy.

Lúc trước mặc kệ Kiều Hân làm cái gì, đều sẽ có người tới cẩn thận chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Kiều Hân, duy chỉ có lần này anh ra lệnh, khiến những người đó cái gì cũng không muốn xen vào, vì chính là cho Kiều Hân một bài học, nhưng bây giờ nhìn lại, dạy dỗ của anh còn phải hà khắc hơn một chút.

Cảm giác nhìn ảnh chụp và người lạc vào cảnh giới kỳ lạ hoàn toàn khác nhau, Kiều Bùi theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn gương mặt Kiều Hân.

Khi Kiều Bùi nhìn mình như vậy, Kiều Hân giả bộ không phát hiện.

Chỉ là giả bộ một lúc lâu, Kiều Bùi còn nhìn chưa xong. Cuối cùng Kiều Hân không nhịn nổi nữa. Cô vội nâng mí mắt, khí thế bức người mà hỏi: “Anh tới làm gì?”


Cô thật rất muốn nói sao trễ thế này anh còn không đi đi, muốn ở trong sân cho muỗi đốt ư?

Kiều Bùi nhàn nhạt nhìn cô, anh không để ý lời của cô…, anh cố gắng khắc chế kích động muốn đưa tay vuốt ve đầu cô. Bây giờ vẻ mặt của Kiều Hân phong phú hơn rồi, mặc kệ có tâm tư gì cũng sẽ lập tức phản ứng ở trên mặt.

Có lẽ là hoàn cảnh chung quanh bất đồng, cũng làm cho cô có phương thức phản ứng bất đồng.

Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên mang Kiều Hân tham gia trường hợp xã giao, dáng vẻ Kiều Hân thận trọng đi theo bên cạnh mình, khi đó cô khéo léo giống như một động vật nhỏ, mặc kệ là vẻ mặt hay động tác đều rất cẩn thận.

Bây giờ Kiều Hân dã tốt hơn rất nhiều.

Tiếng kêu của loài chim không biết tên, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ kêu mấy tiếng ở trên tàng cây.

Sau khi Kiều Hân nghe thấy, ngẩng đầu tìm con chim đang kêu kia, chỉ là trên cây tối đen như mực, không nhìn thấy gì hết.

“Ở chỗ này có cực khổ hay không?” Không biết nên nói giọng nói của Kiều Bùi là quan tâm hay là như thế nào, giọng điệu của anh rất bình tĩnh, hoàn toàn không cảm giác được tâm tình của anh.

Kiều Hân cũng không nghĩ nhiều, nếu Kiều Bùi hỏi, cô liền thản nhiên đáp: “Lúc bắt đầu nhất định sẽ cảm thấy khổ cực, giường rất cứng, gối đầu không đủ thoải mái, mùi vị của nước cũng không đúng. Nhưng may là rất tự do, muốn làm cái gì thì tự mình đi làm, không cần nhìn sắc mặt của người khác, cũng không cần suy tính quá nhiều, thích thế nào liền thế ấy. Hơn nữa trong thôn chính là hoàn cảnh này, người khác cũng có thể tiếp nhận, tôi cũng phải yếu ớt như vậy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.